• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Tiểu Thần xách một túi đồ lớn đi vào, má Vương muốn giúp nhưng nó nặng quá, xấu hổ chỉ có thể buông tay ra, rót cho anh một ly nước đun sôi.  

"Cậu chủ Tiểu Thần, cô chủ đã đến công ty có việc, có thể lát nữa mới về. Hiện tại trong nhà không có người khác. Cậu chủ Tiểu Thần, xin cứ yên tâm, từ nay đây sẽ là nhà của cậu."   

Giang Tiểu Thần nhận lấy nước ly uống một ngụm, liếc nhìn căn phòng khách rộng lớn rồi nói: "Bà và cô ấy là hai người duy nhất sống ở nơi rộng lớn như vậy à?"  

"Đúng vậy, ông chủ ở chỗ bà chủ, trong nhà này chỉ có tôi và cô chủ." Má Vương nhìn Giang Tiểu Thần cười nói, nhưng sau này trong nhà sẽ có thêm một người đàn ông, còn là chồng của cô chủ, bây giờ cô chủ không cần phải cô đơn như vậy nữa.  

Chỉ là bà ấy không hiểu sao cô gái trẻ lại đột nhiên kết hôn, bởi vì từ nhỏ cô đã không có nhiều bạn nam, than ôi, những người lớn tuổi càng ngày càng khó hiểu những chuyện xảy ra với giới trẻ.  

Nhưng cậu chủ Tiểu Thần có bề ngoài tuấn tú, thân hình cường tráng, nhìn ra dáng một người đàn ông tốt, cô chủ vẫn có mắt nhìn người rất tốt.  

"Cậu chủ Tiểu Thần, tôi đã chuẩn bị phòng cho cậu rồi. Cô chủ nói lát nữa sẽ quay về, tôi còn phải nấu cơm, nếu có việc gì thì cứ gọi tôi."  

“Được rồi, má Vương cứ làm việc đi.”  

Giang Tiểu Thần không muốn làm phiền người già nên cũng không suy nghĩ nhiều, bảo bà ấy đi, anh mở túi vải lấy ra các loại đồ vật.  

Một đôi dép lê, một đôi giày vải bẩn, hai ba bộ quần áo sạch sẽ nhưng không mới, vài cuốn sách cổ tồi tàn, một chiếc hộp nhỏ, một lọ nhỏ đựng thuốc, v.v. Chỉ trong chốc lát mà phòng khách đã bày đầy đồ.  

Không biết Giang Tiểu Thần làm sao làm được, nhưng anh thật sự đã gói những thứ linh tinh đó vào trong một cái túi vải.  

Anh dọn dẹp một chút, đúng lúc này, một bóng người mảnh khảnh từ ngoài cửa bước vào, cô đi một đôi giày cao gót, đôi chân xinh đẹp duỗi dài trong chiếc váy chuyên nghiệp màu đen, cặp mông hồng hào săn chắc, còn có một phần tối đen mơ hồ trong chiếc váy ngắn, phần trên là một chiếc áo sơ mi trắng đặc biệt, hai đồi núi được nội y bó chặt, thật ra dáng một người phụ nữ làm việc nghiêm túc.  

Khi nhìn thấy phòng khách rộng rãi, sạch sẽ trong nhà đột nhiên tràn ngập đủ thứ bừa bộn, khuôn mặt xinh đẹp điềm tĩnh của Tô Nhược Sơ đột nhiên đỏ bừng, cảm thấy huyết áp tăng vọt.  

"Ai bảo anh mang những thứ vỡ nát này vào nhà tôi hả? Nhanh vứt đi!"  

Một giọng nói lạnh lùng và tức giận truyền đến bên tai, Giang Tiểu Thần ngẩng đầu nhìn lên, khi nhìn thấy là Tô Nhược Sơ, vẻ mặt anh cứng đờ.  

"Cô bảo tôi đến ở với cô. Tôi mang đồ đạc của mình đến đây thì có vấn đề gì à?"  

"Đúng là tôi bảo anh tới, nhưng tôi không bảo anh biến nhà tôi thành bãi rác!" Tô Nhược Sơ tức giận bước tới, chộp lấy đống đồ đạc của Giang Tiểu Thần ném ra ngoài.  

Giang Tiểu Thần nhanh tay lẹ mắt giật lại, bất mãn nói: "Người phụ nữ này thật vô lý, hở tí là ném đồ của tôi, cái quần lót này của tôi chọc giận cô hả!"  

Tô Nhược Sơ nghe xong mới ý thức được thứ cô vừa tóm và ném chính là một chiếc quần lót, hai má với lúm đồng tiền lạnh lẽo của cô đột nhiên hơi hồng lên.  

Tên này đúng là không biết xấu hổ, bẩn chết đi được, mấy thứ như quần lót mà cũng có thể vứt xuống sàn.   

Thật ra Tô Nhược Sơ cũng không biết, lúc ở trên núi, đồ lót giặt sạch của Giang Tiểu Thần được treo trên cây phơi khô, khi có gió thổi qua, nó lắc lư, thường xuyên rơi xuống bãi cỏ, sàn nhà này sạch sẽ như vậy mà, chuyện này quá là bình thường.   

"Cô chủ, cô về rồi."  

Má Vương nghe được giọng nói của Tô Nhược Sơ, mỉm cười nhẹ nhàng bước ra khỏi bếp.  

Nhìn thấy má Vương, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Tô Nhược Sơ thoáng qua một chút tức giận nói: "Má Vương, má xem cái tên này đã biến phòng khách của chúng ta thành bãi rác kìa, má mau giúp tôi ném hết đồ của anh ta ra ngoài đi."  

Má Vương nhìn các loại đồ đạc bừa bộn trong phòng khách, bà ấy không bao giờ nghĩ rằng sau khi vào bếp không bao lâu, phòng khách sẽ trở nên như thế này, nhưng khi nhìn thấy là Giang Tiểu Thần làm thì bà ấy lại không hề có ý trách móc, mà mỉm cười nhìn Tô Nhược Sơ.  

Trước kia ở nhà chỉ có bà ấy và cô chủ, cô chủ bận rộn công việc, ăn cơm xong lại đến phòng làm việc, ngày nào cũng lặp lại như thế, hiếm khi náo nhiệt như hôm nay, nghĩ đến điều này khiến bà ấy rất vui vẻ.  

"Cô chủ, đây đều là đồ của cậu chủ, sao tôi có thể vứt đi được? Cô đừng tức giận, cậu chủ mới tới đây, còn chưa quen ấy mà."  

"Không phải anh ta mới tới đây không quen, mà anh ta là một kẻ không biết xấu hổ!" Tô Nhược Sơ tức giận nói khi nhìn thấy Giang Tiểu Thần tiếp tục bày bừa đồ của anh mà không để ý đến lời mình nói.  

"Được rồi được rồi, cô chủ, cậu chủ không cố ý đâu." Má Vương thấy Tô Nhược Sơ cũng không thực sự tức giận nên tiếp tục thuyết phục cô, bà ấy cũng là một người có kinh nghiệm về chuyện nam nữ, lâu lâu cãi vả mới có thể phát triển tình cảm.  

“Tôi không quan tâm!” Tô Nhược Sơ nghiến răng nghiến lợi, nhưng nể mặt má Vương, cô không còn kích động như trước nữa: “Dù sao thì tôi cũng không muốn nhìn thấy những thứ này, nếu anh ta muốn giữ lại thì có thể đưa chúng về phòng anh ta. Đừng đặt chúng ở bất cứ đâu trong nhà này ngoại trừ phòng anh ta!”  

"Cứ để đó. Đồ của tôi tự tôi dùng, chẳng lẽ còn lấy ra cho cô dùng à?" Giang Tiểu Thần không muốn để ý tới Tô Nhược Sơ, cầm dép lê cùng mấy bộ quần áo đi tới phòng của anh.  

Nhìn đôi vợ chồng trẻ, má Vương không khỏi lại mỉm cười, sau đó giúp Giang Tiểu Thần dọn đồ, cùng anh mang về phòng.  

Để tránh Giang Tiểu Thần ảnh hưởng đến cô, Tô Nhược Sơ đã sắp xếp cho anh ngủ trên tầng hai, cô ngủ trên tầng ba, tuy nhiên nhìn biểu hiện hôm nay của Giang Tiểu Thần, không bị ảnh hưởng mới là lạ đó.  

Nhưng đây là quyết định của ông nội, cho dù cô có từ chối để Giang Tiểu Thần ở nhà mình thì ông nội cũng sẽ không bao giờ đồng ý.  

Sau khi Giang Tiểu Thần dọn hết đồ đạc vào phòng, trở lại phòng khách, Tô Nhược Sơ từ trên ghế sofa da màu trắng đứng dậy: "Chuẩn bị đi, theo tôi đến công ty."  

Giang Tiểu Thần chỉ vào chính mình, nghi hoặc hỏi: "Vợ à, cô đang nói tôi sao?"  

“Đừng gọi tôi là vợ!”  

"Không gọi vợ thì gọi gì? Cô Tô hả?"  

Đôi mắt đẹp của Tô Nhược Sơ mở to, cô quay đầu đi nói: “Dù thế nào đi nữa, chúng ta là vợ chồng, cô Tô cũng không được. Anh có thể gọi tôi bằng tên hoặc Nhược Sơ ở nhà. Từ nay trở đi, khi chúng ta gặp nhau ở công ty, anh có thể gọi tôi là sếp Tô."  

"Nghĩ lại thì gọi vợ vẫn thuận miệng hơn." Giang Tiểu Thần bất đắc dĩ dang tay ra: “Tôi còn chưa làm xong việc ở đây, cô bảo tôi đến công ty làm gì?"  

“Không phải hôm qua tôi đã nói với anh rồi à, ông nội bảo tôi chuẩn bị một công việc cho anh.” Tô Nhược Sơ lạnh lùng nói, cô còn có thể giới thiệu công việc gì nữa? Tên này có vẻ như không thể làm gì khác ngoài việc khiến cô tức giận cả.   

Đúng rồi, y thuật của anh có vẻ khá tốt, nhưng Tô thị là tập đoàn tập trung vào quần áo và mỹ phẩm, không tuyển bác sĩ.  

Chỉ nghĩ đến thôi Tô Nhược Sơ cũng đã đau đầu rồi, không ngờ cô lại cưới một người đàn ông không biết gì, nhìn còn có vẻ quê mùa nữa.  

"Mau chuẩn bị đi, thời gian của tôi rất hạn hẹp, không có thời gian nói chuyện với anh đâu." Tô Nhược Sơ lại nói, dù sao để anh đến công ty phỏng vấn trước, anh không làm gì được thì cứ cho làm bảo vệ thôi. Đúng lúc anh và những người trong đội bảo vệ có vẻ khá quen thuộc.  

"Được rồi, đợi tí."  

Giang Tiểu Thần chạy về phòng, một lúc sau anh ôm thứ gì đó đi ra.  

Tô Nhược Sơ khá khó hiểu không biết anh mang thứ gì, nhưng sau khi suy nghĩ lại thì lại bỏ qua, nói chuyện với tên này quá nhiều sẽ g iết chết rất nhiều tế bào não.  

"Cô chủ, cô vừa mới về, còn chưa ăn cơm mà?" Má Vương thấy Tô Nhược Sơ chuẩn bị quay lại công ty liền nói.  

"Tôi đã ăn ở công ty rồi. Chẳng phải trước đó tôi đã nói với má là buổi trưa không cần nấu cơm cho tôi sao?"  

Má Vương gật đầu, không nói gì, bà ấy chỉ sợ Tô Nhược Sơ đói bụng thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK