Cô nhìn lên trần nhà trắng xoá rồi lại nhìn ra cửa sổ, ánh sáng bên ngoài thật chói chang và rực rỡ, đối lập với đôi mắt vô hồn, tuyệt vọng của cô.
Mễ Nhu thầm nghĩ, nếu như thế giới này chỉ có sự ấm áp và những điều tốt đẹp thì tốt biết mấy, như vậy thì sẽ không có ai phải chịu khổ, không có ai phải bị bỏ lại phía sau.
Nhưng mà cuộc sống này vốn chưa từng tồn tại sự công bằng.
Nếu không định mệnh sẽ không sắp đặt cho anh và cô gặp nhau, vì như vậy là không công bằng cho cả anh và và cô.
Không ai lại muốn gặp lại một gương mặt từng làm tổn thương mình, phản bội mình, cũng không ai muốn làm một kẻ thế thân, chịu hết mọi sự sỉ nhục và bị vấy bẩn.
Cô không trách anh vì cô có thể hiểu cho anh, cô biết anh đã phải chịu nhiều tổn thương, đã phải cô đơn lâu ngày, tự mình khoá chặt cánh cửa trái tim.
Thế nhưng, ai sẽ là người hiểu cho cô đây?
Không ai cả.
Mễ Nhu chậm rãi ngồi vậy, trước mắt cô xuất hiện một tờ chi phiếu, bên trên có rất nhiều chữ số, là một số tiền cô chưa bao giờ dám nghĩ đến.
Cô gái với với tấm lưng trần khẽ run rẩy, cô nở nụ cười mếu máo như đang khóc, trong lòng dâng lên một loại cảm giác đau nhói không thể diễn tả thành lời.
"Thì ra số tiền được chi trả cho một đêm hoan lạc lại nhiều đến như vậy, bảo sao..." Cô rũ mắt, không nói tiếp.
Bảo sao có nhiều cô gái lại dấn thân vào con đường bùn lầy này đến vậy, mặc dù họ biết rõ, con đường này có thể sẽ hủy hoại họ, nghiền nát họ, biến họ những món đồ dùng để hoan d.âm, vui đùa.
...
Sau khi bước ra khỏi căn phòng kia, Mễ Nhu lại là Mễ Nhu của thường ngày, cô lơ đi những chuyện đã xảy ra, xem nó như một cơn ác mộng không có thật. Cô muốn bản thân mình gạt bỏ qua những nỗi đau đớn về mặt thể xác, lẫn tinh thần ấy, xem nó như vô hình, như chưa từng tồn tại.
Chỉ có như vậy thì cô mới có thể tiếp tục sống, tiếp tục bước đi. Dẫu sao thì cuộc đời của cô vẫn còn rất dài, phải mạnh mẽ vượt qua, kiên cường gồng mình lên, nếu không, không ai có thể cứu cô ra khỏi đêm đêm tâm tối đó.
Mễ Nhu quấn băng gạc lên cổ tay và cổ, hòng che đậy những vết thương và dấu vết do anh để lại, thậm chí cô còn tỏ ra rằng mình rất ổn ở trước mắt mọi người, diễn sâu đến mức chính bản thân cô cũng cho rằng mình thật sự không sao.
Nhưng cô nghĩ người khác không nhận ra thì không có nghĩa là người khác không nhận ra, từ nãy đến giờ Nhã Thư đã quan sát cô rất lâu, cô ấy cảm thấy cô có chút gì đó rất khác.
"Cổ cô bị sao vậy? Với lại cô không khoẻ à? Tôi thấy sắc mặt cô không được tốt lắm." Nhã Thư là một người lười biếng nhưng lại rất tinh ý, đặc biệt là những chuyện liên quan đến nam nữ thì cô ta lại càng xuất quỷ nhập thần hơn, kinh nghiệm vô cùng phong phú.
"Tôi, tôi không sao." Mễ Nhu giả vờ bình tĩnh, cô xoay mặt đi, tiếp tục công việc quét dọn của mình.
"Phải rồi, hình như cả tối qua cô không trở về phòng nhỉ? Cô đi đâu vậy?" Nhã Thư cố ý thâm dò cô, cô ta cảm thấy cô rất khả nghi, chắc chắn là đang che giấu điều gì đó.
"Tôi..." Mễ Nhu có đôi chút lúng túng, cô không biết nên trả lời như thế nào, hai tay siết chặt lấy cây chổi, không giấu nổi sự căng của bản thân.
"Nhã Thư, cô lau sàn kiểu gì vậy? Còn bẩn đây này. Đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, làm việc chuyên tâm vào. Có phải là cô muốn bị trừ lương không?"
"Bây giờ tôi lau lại ngay đây, quản gia, chú đừng trừ lương tôi, tội nghiệp tôi lắm."
Chợt, Tề quản gia gọi Nhã Thư sang bên kia lau sàn lại, lúc này Mễ Nhu mới có thể thở phào nhẹ nhõm, cô sợ nếu cô ta còn tiếp tục hỏi thì cô nhất định sẽ tiêu đời. Chuyện đáng xấu hổ này mà để cho người khác biết, họ sẽ nghĩ gì về cô chứ?
...
Chiều hôm đó, Chu Thế Tước trở về biệt thự, cả người anh nóng nực khó chịu, nhanh chóng bước vào phòng tắm, rửa sạch hết mồ hôi và bụi bẩn, còn ung dung ngâm bồn, nhắm mắt lại thư giãn.
Nhưng sau đó thì anh ngủ quên mất, trong giấc ngủ say, anh cảm thấy bản thân như nửa tỉnh nửa mê, anh mơ thấy một giấc mơ vô cùng kì lạ.
Anh mơ thấy bản thân đang lăn lộn trên giường cùng Võ Phương Hạ, anh thúc mạnh vào người cô ta, hành hạ cô ta, điên cuồng muốn trả thù cô ta, thậm chí anh còn cảm nhận được sự tức giận của bản thân mình trong mơ.
Nhưng sau đó, khi anh tỉnh táo lại, gương mặt kia lại không phải là Võ Phương Hạ mà là Lư Mễ Nhu, cô đỏ mắt nhìn anh, khóc lóc ở dưới thân anh, mỏng manh và yếu ớt đến mức như thể bị anh làm cho vỡ tan.
Chu Thế Tước hốt hoảng mở mắt ra từ cơn mộng xuân, anh không hiểu vì sao anh lại mơ thấy giấc mơ này, hơn hết nó còn khiến anh có cảm giác tội lỗi, trái tim ngứa ngáy, khó chịu.
Không những vậy, thứ đó của anh cũng đã c.ương lên vì những hình ảnh ướt át kia, không có cách nào kiểm soát được.
"Đúng là chết tiệt!" Bàn tay gân guốc của anh che kín đôi mắt, bất lực mắng.
...
Một lúc sau, Chu Thế Tước bước ra khỏi phòng tắm, trên người anh khoác lên chiếc áo choàng ngủ màu đen, để lộ ra cơ ngực lấp ló sau lớp vải, mang lại cho người ta một loại cảm giác cấm dục.
Chợt, tầm mắt anh hướng về tấm chi phiếu trên chiếc tủ đầu giường, không những nó vẫn còn ở đó mà còn có người cố tình lấy ly nước dằn lên, sợ nó sẽ bị gió thổi bay mất.
Chu Thế Tước cau mày lại, anh lấy ly nước ra, cầm tấm chi phiếu lên: "Chê ít à?"