Mễ Nhu cả kinh, cô không dám nhìn anh, cơ thể cô ro rúm lại, ánh mắt hướng về cánh cửa đang suy nghĩ đến việc muốn chạy thoát. truyen bac chien
Nhưng ý định đó của cô còn chưa thực hiện được thì anh đã dập tắt nó một cách tàn nhẫn: "Cô muốn bước ra khỏi cánh cửa này thì trước hết... cô phải khiến tôi hài lòng cái đã."
Mễ Nhu run rẩy lùi về sao, bờ môi mím lại, trong đôi mắt là sự sợ hãi đến kinh hồn bạt vía. Không còn cách nào khác, Mễ Nhu chỉ đành liều một phen, cô vội vàng bước xuống giường, chạm về phía cánh cửa nhưng chưa gì cô đã bị anh tóm lại.
"Á! Ông chủ... anh dừng như vậy! Anh say rồi!"
Chu Thế Tước ôm chặt lấy cô từ phía sau, khí tức trên người anh như sắp bức chết cô, đáng sợ và rùng rợn đến mức khiến cô không kiềm chế được mà bất lực nghẹn ngào.
"Tôi say rồi? Đúng vậy, tôi sắp bị sự khó chịu này làm cho phát điên rồi đây." Anh đè cô xuống giường, đồng thời giữ chặt hai tay cô, cắn vào cổ cô.
"Ức!"
Mùi hương nam tính trến người anh hoà với hương rượu nồng nàng làm cho cô cũng muốn say theo, cô có cảm giác như trước mất mình chính là mây mù, nó khiến cô không nhìn thấy gì cả, chỉ cảm nhận được sự đau đớn và nỗi sợ hãi đang bao trùm lấy cô. Thậm chí, nỗi sợ đã lấn át đi cả sự rung động trong trái tim cô, cô hoàn toàn không hình dung được như thế nào là yêu, như thế nào là hận.
Thật ra, cô không hoàn toàn ghét bỏ anh nhưng cô lại cực kì không thích cảm giác này, cái gọi là mật ngọt của tình ái cũng chỉ dừng lại ở chuyện làm tình, ngoài ra thì chẳng còn gì cả.
Có lẽ đối với anh, cô cũng chỉ như những người phụ nữ mà anh từng lên giường, cũng chỉ là một món đồ chơi để giải toả, hay nói cách khác, cô chính là một con búp bê tình dục có gương mặt giống với người mà anh yêu. Hưng phấn và mất kiểm soát cũng là vì gương mặt này, có đúng không?
Anh cởi bỏ chiếc áo sơ mi trắng ra sau đó lại cúi người xuống hôn lên môi cô, cắn nhẹ vào môi cô một cách mạnh bạo.
Lần này Mễ Nhu không phản kháng, thậm chí khi anh xé toạc cổ áo của cô ra cô vẫn nằm im bất động, chỉ thấy nước mắt của cô vẫn không ngừng rơi.
Chợt, Mễ Nhu khẽ giọng lên tiếng một cách bất lực và tuyệt vọng: "Tôi là Lư Mễ Nhu, không phải Võ Phương Hạ, tôi không phải là cô ấy."
Cơ thể Chu Thế Tước khựng lại, anh nhìn cô bằng ánh mắt vô cảm, sau đó lại nhoẻn miệng cười, lau đi những giọt nước mắt bên khoé mi cô.
Mễ Nhu kinh ngạc nhìn anh, đây là lần đầu tiên anh đối xử dịu dàng với cô như vậy, nó khiến cho trái tim cô dâng lên một chút hi vọng mong manh vốn dĩ không nên có.
"Cô cảm thấy tôi đang xem cô là cô ta?" Anh trầm giọng nhưng ánh mắt lại có chút dịu lại, ngón tay mân mê mái tóc cô, cảm giác vô cùng lạ lẫm.
Mễ Nhu cụp mi, cô biết rõ bản thân chỉ là cỏ cây, không dám mơ tưởng được anh để ý tới: "Không phải sao? Ông chủ vẫn luôn... cảm thấy tôi giống với cô ấy còn gì? Rõ ràng... ông chủ... chưa quên được cô ấy nên mới xem tôi là một vật thay thế mà trút giận."
Mễ Nhu mím môi, cô không muốn bản thân mình trở nên yếu đuối và hèn mọn như vậy ở trước mặt anh, bởi vì ngay cả bản thân cô còn tự cảm thấy mình giả tạo, huống chi là anh.
Nhưng lần này Chu Thế Tước lại không thấy như vậy, thậm chí anh còn có chút dao động, không cầm lòng được mà giúp cô lau đi nước mắt ở trên mặt. Dù sao thì anh cũng lớn hơn cô tám tuổi, vậy nên suy cho cùng thì trong mắt anh cô cũng chỉ là một cô nhóc, thỉnh thoảng vẫn cảm thấy bản thân thật sự đã quá đáng.
Chợt, anh lại nắm lấy bàn tay cô một cách dịu dàng, mân mê từng ngón tay của cô, chạm vào lòng bàn tay của cô, sau đó thì đan lại, ánh mắt có chút cuồng si.
Bàn tay cô nhỏ hơn anh rất nhiều, cổ tay cũng rất nhỏ, có cảm giác vô cùng mỏng manh, vậy mà trong lòng bàn tay và các ngón tay đều bị chai sần vì làm việc quá mức. Vào lúc này, sau khi anh xâu chuỗi lại các sự việc, từ những lời mà quản gia gia nói, đến cái hôm mà cô đố đến mức phải ăn đồ thừa, rồi cả việc cô nói chuyện điện thoại cùng mẹ, mỗi một việc mỗi một việc đều gợi lên cho anh một khẳng định, cô thật sự không giống với những cô gái khác.
Đã hai năm rồi, trong hai năm này nếu cô thật sự muốn câu dẫn anh, quyến rũ anh thì cô đã sớm tiếp cận anh từ lâu. Còn đằng này, cô lại luôn âm thầm quan sát anh, theo dõi anh, nếu như đêm hôm đó anh không nhận nhầm cô thành Võ Phương Hạ thì thậm chí anh còn không phát hiện ra sự tồn tại của cô trong ngôi biệt thự này. Nghĩ đến đây, anh quả thật phải đồng ý rằng, bản thân anh chính là một kẻ vô tâm, bởi trong mắt anh, những người không quan trọng đều là vai quần chúng, không việc gì mà anh phải bận tâm đến họ và ngay cả cô cũng nằm trong số đó.
Nhưng từ khi cô xuất hiện trong tầm ngắm của anh, anh lại không có cách nào bỏ qua sự tồn tại của cô, không có cách nào chỉ xem cô là một người hầu như trước đây. Không phải là vì cô có gương mặt giống với cô ấy mà là vì... trong đôi mắt của cô có thứ gì đó mà anh luôn tìm kiếm, thậm chí ngay cả cô ấy cũng không có được thứ đó. Nhưng mà... anh lại không rõ đó rốt cuộc là gì, anh chỉ biết, mỗi lần nhìn cô anh đều có một cảm giác rất lạ, một loại cảm giác mà anh phải chạy trốn, nó khiến anh chỉ muốn bóp nát trái tim mình.
Có lẽ là vì, anh ghét sự giả dối nhưng đồng thời cũng ghét sự chân thành.