__________
Kiều Vũ đỡ Tô Cẩm Chi dậy, vừa đứng dậy, Tô Cẩm Chi yếu ớt mềm mại dựa vào người anh, trong miệng lẩm bẩm gì đó.
Anh ôm cậu xuống lầu, lên xe đã đợi sẵn bên ngoài, đóng cửa lại để tài xế trở đi.
Anh không để tài xế trở đến nhà Tô Cẩm, mà trực tiếp lái xe về hướng nhà mình.
"Học trưởng..."
Tô Cẩm Chi dựa vào lồng ngực anh khẽ gọi, cậu khó chịu vặn vẹo, lẩm bẩm trong miệng nóng quá, sau đó giơ tay cởi cúc áo mình. Trong lúc giằng co, hàng cúc áo sơ mi trên cùng bị bung ra, lộ ra xương quai xanh trắng nõn tinh xảo. Tô Cẩm Chi khẽ hé đôi môi ửng hồng, Kiều Vũ nhìn chăm chăm đầu lưỡi hồng hồng, mọi thứ cứ như đang âm thầm quyến rũ anh.
Kiều Vũ xoa xoa ngón tay cái của mình lên môi Tô Cẩm Chi, đầu ngón tay khẽ chạm vào, có lẽ đã khiến cậu không thoải mái, anh cắn ngón tay lên môi. Cái lưỡi nóng ẩm quét qua ngón tay cái, ánh mắt Kiều Vũ chìm xuống, anh đè cằm Tô Cẩm Chi lại, hôn lên.
"Ưm... hm..."
Nụ hôn thô bạo hung hăng buộc Tô Cẩm Chi phải rên rỉ, Kiều Vũ một tay đặt lên bờ mông mềm mại của cậu mà xoa nắn, khiến cậu không ngừng vặn vẹo mông, vật giữa chân của anh bắt đầu có xu hướng ngóc đầu.
Không biết hôn bao lâu, Kiều Vũ mới buông tha môi Tô Cẩm Chi, để cậu có cơ hội thở.
Tài xế đang lén lút nhìn về phía sau qua gương chiếu hậu, đột nhiên Kiều Vũ kinh ngẩng đầu lên, ánh mắt u ám nhìn thẳng vào kính chiếu hậu, sắc mặt hoàn toàn không còn nét dịu dàng, dưới đôi mắt sắc bén đó người lái xe run lên một cái... Lập tức ngoảnh mặt đi.
Tiếp đến, người lái xe nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Kiều Vũ từ phía sau.
"Lái xe cho tốt."
Người lái xe không kìm được nuốt nước bọt, hoảng hốt nói: " Vâng, Kiều tiên sinh.'
Kiều Vũ đưa mắt nhìn khuôn mặt đang nhắm nghiền của Tô Cẩm Chi, đôi mi dài và cong. Rung rinh, như cánh bướm đang vỗ, đôi môi ửng hồng như được dưỡng ẩm. Anh khẽ mở miệng hơi thở dồn dập.
Kiều Vũ vuốt ve khuôn mặt Tô Cẩm Chi một cách si mê. Trên đời này, tại sao lại có người hoàn hảo đến vậy? Bất luận chỗ nào, vẫn luôn cố ý câu dẫn anh.
"Bảo bối... Bảo bối..." Anh chống cằm lên trán Tô Cẩm Chi, không kìm được kêu lên, giây tiếp theo, anh hôn lên đôi môi hồng nhuận của cậu. Trong không gian chật chội, truyền ra tiếng nước khiến con người ta mặt đỏ tim tim đập, anh không ngừng mút lấy đầu lưỡi cậu, bảo bối của anh thật ngọt, ngọt hơn tất cả các món bánh kẹo trên thế giới. Hầu kết anh lăn lộn, cùng Tô Cẩm Chi trao đổi nước bọt, anh ghì lấy ót cậu, ấn chặt vào mình, đồng thời tay còn lại xoa nắn cặp mông phì nộn của Tô Cẩm Chi.
Không biết xe dừng bao lâu, Kiều Vũ mới miễn cưỡng buông môi Tô Cẩm Chi ra, ôm cậu xuống xe, đi về phía biệt thự.
Khi vào đến phòng, Kiều Vũ đặt Tô Cẩm Chi lên giường lớn, kéo cà vạt rồi cúi xuống, bắt đầu cởi từng cúc áo cho cậu từ trên xuống dưới.
Khi mở đến nút thứ ba, Tô Cẩm Chi đột nhiên mở mắt, động tác Kiều Vũ liền dừng lại. Anh nhìn Tô Cẩm Chi, đôi mắt ngấn nước của cậu không còn trong veo như xưa nữa mà hiện lên một tầng sương mù dày đặc, thanh tao mơ hồ.
Cậu nhìn Kiều Vũ đè trên người mình, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu, tựa hồ không có nhận ra anh. Thân thể nóng rực khiến cậu cảm thấy thập phần khó chịu, cậu vặn vẹo hông eo, lồng ngực trắng như tuyết lộ ra trong lớp quần áo rộng rãi.
"Nóng... nóng quá..." Tô Cẩm Chi bất mãn kéo quần áo trên người, định cởi ra. Cậu bối rối, ý thức mơ hồ chỉ biết rằng mình rất nóng, sau vài lần cố gắng vô ích, bắt đầu có chút nô nóng mắt xé rách.
Trong lúc giãy dụa, núm vú hồng hào trên ngực lóe lên trong tầm mắt của Kiều Vũ, ánh mắt anh trầm xuống, đè chặt hai tay Tô Cẩm Chi.
Tô Cẩm Chi bối rối nhìn gã đàn ông hạn chế hoạt động của mình, gã đàn ông sức lực rất lớn, gắt gao đè nặng cậu, nhìn gã như một con sói đói hung ác, như thể sắp nuốt chửng cậu đến nơi. Trong đầu cậu chợt hiện lên một tia ký ức tồi tệ nào đó, hồi tưởng lại gã đàn ông đã cưỡng hiếp mình nhiều năm trước, cả người liền run lên, cố gắng đẩy đối phương ra.
"Buông ra... anh buông tôi ra..." Nỗi sợ hãi mạnh liệt vây lấy Tô Cẩm Chi, buộc cậu phải khóc nức nở.
Nghe thấy Tô Cẩm Chi kêu khóc, sắc mặt của Kiều Vũ dần trở nên hưng phấn, anh kìm nén cơn tàn sát bừa bãi trong lòng, cúi xuống, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng, khẽ gọi tên Tô Cẩm Chi.
Giọng nam ôn nhuận trong ký ức truyền vào tai, động tác chật vật của Tô Cẩm Chi dừng lại, như không nhìn thấy mặt gã đàn ông qua lớp sương mù dày đặc, cậu lại bối rối nhìn gã đàn ông: "Học trưởng...?"
Thấy vậy là hữu dụng, Kiều Vũ khóe mắt mang ý cười, thanh âm trở nên nhẹ nhàng hơn, "Cẩm Chi, là tôi, Kiều Vũ. Anh biết em đang rất nóng, ngoan, đừng lộn xộn, anh giúp em cởi quần áo."
Tô Cẩm Chi mông lung mờ mịt, dường như nhìn thấy đôi mắt cười của người đàn ông, dần dần cậu lơ là phòng bị, buông lỏng cổ tay đang siết của đối phương.
"Ngoan lắm."
Kiều Vũ thỏa mãn câu nhếch khóe miệng, cởi cúc quần áo còn lại của Tô Cẩm Chi.
Dưới ánh đèn, làn da của Tô Cẩm Chi dường như trắng lên, Kiều Vũ chạm vào ngực cậu, xúc cảm ấm áp như mỡ dê. Nhiệt độ cơ thể nóng rực khiến Tô Cẩm Chi rất khó chịu, lại đột nhiên bị một lòng bàn tay hơi mát chạm vào, cậu không nhịn được tiến gần anh, muốn hấp thụ thêm nhiệt lượng đang đè xuống trên người mình.
Nhìn thấy Tô Cẩm Chi không thành thật, Kiều Vũ trong mắt như lóe lên ý nghĩ gì đó, câu lên khóe miệng, cúi xuống nhẹ nhàng vén tóc mái Tô Cẩm Chi, hỏi: "Cẩm Chi, em thích anh sao?"
Tô Cẩm Chi bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh, như thể trái ngọt của Vườn Địa Đàng cám dỗ cậu, "Vâng... Em thích... Em rất thích học trưởng..."
Nghe được câu trả lời mình muốn, trên mặt Kiều Vũ nở nụ cười hài lòng, anh nhẹ nhàng xoa xoa má Tô Cẩm Chi ôn nhu dụ dỗ: "Liệu Cẩm Chi muốn hôn anh không?"
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của gã đàn ông, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ đóng mở trước mắt, khoé miệng vẫn giữ một độ cong hoàn hảo. Tiếng trống của trái tim như truyền đến tai Tô Cẩm Chi, cậu nhịn không được nuốt nước bọt.
"Ha..."
Kiều Vũ thủ sẵn cái gáy cậu, tiến lại gần: "Sao không hôn?"
Tô Cẩm Chi bị Kiều Vũ dỗ dành đến duỗi hai tay ra, ôm lấy cổ anh áp xuống, thời điểm đuôi môi kia dán lên, ánh mắt Kiều Vũ lóe lên ý cười vừa lòng. Anh ghì chặt gáy Tô Cẩm Chi, dùng lưỡi mở khai nhập miệng cậu, quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại đó, khuấy đảo nó trong miệng Tô Cẩm Chi.
"Ưm... Học trưởng... Học..." Tô Cẩm Chi bị anh hôn đến nỗi vặn vẹo thân thể, nóng quá, nóng quá. Cậy cảm giác được ai đó đã cởi hết quần áo của mình, hai bàn tay băng giá nắm lấy dương v*t đang cương cứng khiến cậu run lên.
"Bảo bối..." Gã đàn ông thì thầm vào tai cậu, thanh âm từ tính của gã vô cùng dịu dàng, giây phút tiếp theo cậu cảm thấy như thể mình sẽ chết chìm trong sự dịu dàng này.
Lòng bàn tay rộng rãi di chuyển trên người cậu, từ bụng dưới mềm mại từ từ trượt lên vú phải, ngón tay cái thô ráp cọ xát đầu v*, gã đàn ông tùy thời dùng hai ngón tay nhào nặn đầu v* phấn nộn. Lòng bàn tay hạ ở thể dần dần gia tăng tốc độ xoa dịu, di chuyển qua lại, Tô Cẩm Chi vì kích động mà run lên. Cậu muốn thoát ra khỏi vòng tay của gã đàn ông, nhưng gã lại đè cậu thật nặng, cậu như bị đóng đinh chắc chắn tại chỗ, chỉ có thể nhỏ giọng thút thít trong vòng tay của gã.
Cuối cùng, Tô Cẩm Chi cũng thoát khỏi vòng tay của gã đàn ông, cậu nằm trên giường cả người mềm như bún, đầu óc trở nên trống rỗng.
Tinh dịch sền sệt màu trắng sữa bắn lên bụng dưới, dương v*t hồng hào mềm mại rơi vào giữa hai chân. Cảnh tượng trước mắt vô cùng dâm mỹ, Kiều Vũ quay đầu dương v*t giống như bàn tay lột xác, Tô Cẩm Chi không nhịn được muốn khép chân lại, bất lực, Kiều Vũ kẹp một chân vào giữa hai chân cậu, khiến cậu không thể khép lại. Lòng bàn tay thô ráp gãi gãi trên đầu huyệt mẫn cảm, dòng điện yếu ớt lan tràn khắp cơ thể, nhắm mắt cắn chặt môi dưới khẽ rên rỉ, như cừu non chui vào hang sói. Nhìn thấy tình cảnh này, Kiều Vũ cười cười bên tai cậu: "Bảo bối thật đáng yêu."
Sau đó, anh cầm lấy đệm gối ở dưới eo Tô Cẩm Chi, giơ một chân lên để lộ khuôn miệng hồng nhuận trong bờ mông tuyết trắng. Tiểu huyệt theo hô hấp đóng mở liên tục, tựa như nụ hoa nhỏ e thẹn, rụt rè.
Cảm giác được ngón tay thô ráp xoa nắn mép huyệt, bỗng nhiên, một cỗ ký ức kinh khủng tràn đến, Tô Cẩm Chi rùng mình lùi về phía sau, nhưng giây tiếp theo lại bị người kéo lại, nước mắt ròng ròng rơi xuống không ngừng. " Không muốn...... làm ơn... "
Kiều Vũ cúi xuống, liếm nước mắt lấy của cậu từng chút một rồi cuốn nhập vào miệng cậu. Nước mắt lẽ ra phải mặn mà giờ anh lại thấy ngọt ngào vô cùng. Ở bên tai Tô Cẩm Chi nhẹ giọng dỗ dành, "Cẩm Chi, tôi là Kiều Vũ. Đừng sợ, học trưởng sẽ không làm tổn thương em."
Cảm giác được thân thể bó chặt dưới thân dần dần thả lỏng, anh vỗ vỗ vào mông Tô Cẩm Chi, lại tiếp tục dụ dỗ: "Đem hai chân tách ra nào. Đúng rồi, bảo bối làm tốt lắm."
Hắn bóp mạnh dịch bôi trơn vào trong hậu huyệt, đút ngón tay khô khốc vào trong đường hầm bắt đầu lới rộng, đợi đến khi bao ngón tay vào trong thuận lợi thì cái động nhỏ đã mềm hẳn ra. Gã rút ngón tay, mang theo chất lỏng trơn trượt, dương v*t nóng hổi của mình kề vào lỗ nhỏ, đột ngột cắm mạnh vào.
"A!" Tô Cẩm Chi đau đến run lên, gã đàn ông mặc kệ tiếng kêu đau đớn của cậu, bất chấp đâm vào tiểu huyệt.
"Bảo bối... em thật sự rất tuyệt." Siết chặt, nóng ẩm giống như cái miệng nhỏ nhắn màu hồng, không ngừng hút lấy dương v*t của Kiều Vũ, cảm giác sảng khoái từ hạ thể truyền đến.
"Ô ô... Đau...đau quá..ah." Tô Cẩm Chi giãy dụa, vặn vẹo eo mông muốn thoát khỏi cái đâm như vũ bão của gã, nhưng đôi tay gã đàn ông gắt gao ghì cậu. Đột nhiên, gã không biết mình đã chạm tới đâu, Tô Cẩm Chi kích thích đến mức ưỡn cong eo, khoái cảm mãnh liệt dâng lên từ xương cụt tới, một luồng điện râm ran truyền khắp cơ thể. Dần dần, cảm giác đau đớn trong miệng Tô Cẩm Chi thay đổi, từ môi cậu phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào, "Ức... ah... a... a..."
Dưới ánh đèn, Tô Cẩm Chi toàn thân ửng hồng gợi cảm, hai mắt như phủ một tầng hơi nước dày đặc, khóe mắt ửng hồng. Kiều Vũ vẫn tiếp tục đưa đẩy phần dưới của mình, nắm lấy tay cậu đặt một nụ hôn nhẹ lên đó.
Sau khi Tô Cẩm Chi lên đỉnh lần nữa, Kiều Vũ hôn lên môi cậu, làm những tiếng rên rỉ nuốt hết vào bụng. Anh cuốn lấy đầu lưỡi đối phương triền miên dây dưa, nước bọt chưa kịp nuốt theo khoé miệng chảy xuống. Tiếp theo, Kiều Vũ hôn khắp khuôn ngực của cậu, liếm láp đầu v*, lòng bàn tay dày rộng xoa nắn đầu bên kia. Thẳng khi đầu v* bên này bị mút tới sưng đỏ, rồi gã chuyển sang bên kia tiếp tục công việc.
Tô Cẩm Chi cảm giác được dương v*t trong hậu huyệt càng ngày càng lớn, gã đàn ông gia tốc đâm vào, cuối cùng tinh dịch nóng bỏng bắn vào sâu trong hậu huyệt. Không bao lâu sau, dương v*t của gã đàn ông dần dần căng cứng trở lại, và một đợt thúc mới bắt đầu.
Mỗi lần đâm vào sẽ tiết ra chất lỏng nhớp nháp, Kiều Vũ đột nhiên rút dương v*t ra, hướng Tô Cẩm Chi ra phía sau, đâm mạnh vào hậu huyệt đang mấp máy.
"Ưm... ah... ah..." Tô Cẩm Chi nằm trên giường, nâng eo mông lên để phục vụ cho việc làm tình của anh. Cặp mông căng tròn, như hai miếng đậu phụ mềm. Cùng với mỗi lần va chạm của Kiều Vũ, cặp mông dâm đãng béo múp di chuyển liên hồi, đôi mắt Kiều Vũ đỏ bừng. Anh giơ tay vỗ mạnh vào mông cậu, khiến cho hậu huyệt bị kích thích đến co rút.
Như thể một hài tử làm sai bị cha mẹ phạt, Tô Cẩm Chi xấu hổ mà cắn môi dưới xin tha: "Đừng... ah... không cần mà..."
Cậu không biết rằng tiếng kêu của mình khiến Kiều Vũ tăng thêm hưng phấn như thế nào. Cho đến khi phần mông bị đánh đến đỏ bừng anh vẫn chưa dừng lại. Anh giữ lấy mông Tô Cẩm Chi, dùng ngón tay véo mạnh mẽ lên bờ mông đỏ mọng, hai cánh mông mềm mại béo ục ịch chảy ra giữa kẽ tay.
Kiều Vũ cúi xuống, cọ vào cổ Tô Cẩm Chi, cắn lấy dái tai câụ, chà chà răng lên dái tai mỏng manh, vừa hôn nhẹ, anh vừa trìu mến gọi: "Bảo bối... Cẩm Chi... bảo bối của anh... "
Kiều Vũ lật người cậu lại hung hăng hôn lên môi cậu, khi môi lưỡi quyện vào nhau tạo ra tiếng nước ướt át dâm mỹ. Hai tay Tô Cẩm Chi run run ôm lấy cổ Kiều Vũ, cậu ngẩng đầu cùng anh trao đổi nước bọt, hai chân vòng qua eo anh, cặp mông mập mạp áp vào hạ thể anh, tiếp nhận sự đâm chọc của Kiều Vũ lần nữa.
Đêm còn dài, căn nhà tràn ngập sắc xuân, hai người đắm chìm trên chiếc giường tuyệt vời này.
__________
Danh Sách Chương: