• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

__________
Tô Cẩm Chi nâng mắt, cẩn thận nhìn Kiều Vũ, tựa như nhận thấy được ánh mắt của cậu, Kiều Vũ trong mắt khẽ mỉm cười.
"Bảo bối, há miệng ra." Kiều Vũ múc một thìa cháo, thổi thổi, đưa tới môi Tô Cẩm Chi. Hương thơm nồng nặc xộc tới lỗ mũi, bụng không biết cố gắng mà phát ra tiếng rầm rì, cậu xấu hổ cụp mắt xuống. Thấy vậy, ý cười trong mắt Kiều Vũ càng sâu hơn.
Với trường hợp trước đó, Tô Cẩm Chi không dám từ chối, ngoan ngoãn mở miệng uống hết cháo. Cứ như vậy, Kiều Vũ lại đút từng ngụm ngụm dỗ cậu ăn hết.
Sau khi đút ăn tới miếng cuối cùng, Kiều Vũ xoa xoa mái tóc của Tô Cẩm Chi khen thưởng, "Bảo bối thật ngoan."
Nhìn nụ cười trên mặt Kiều Vũ, Tô Cẩm Chi có chút hoảng hốt, cậu không thể gắn ghép nổi biểu tình vừa bạo ngược tức giận với biểu tình dịu dàng của anh bây giờ. Mới vừa rồi, toàn thân Kiều Vũ toát ra hơi thở đáng sợ, giống như dã thú trong rừng rậm nhìn thấy con mồi điên cuồng bắt lấy nó, con mồi này lại chính là mình, ánh mắt của Kiều Vũ như muốn nuốt sống cậu.
Nhìn thấy vẻ mặt hơi sững sờ của Tô Cẩm Chi, Kiều Vũ đặt bát sang một bên, lấy ra một tờ giấy, cẩn thận lau khóe miệng, còn để lại một câu, 'Bảo bối đợi anh" rồi đem bát xuống lầu.
Tô Cẩm Chi ngồi trên giường, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài ánh mặt trời chói chang, chim chóc ríu rít nhảy nhót trên cành, chốc chốc lại vỗ cánh bay đi. Cậu thu hồi ánh mắt, rơi vào trên còng tay lạnh lẽo, trong lòng vô cùng phức tạp. Cậu không hiểu tại sao mọi thứ lại trở nên như vậy, chỉ trong một đêm. Học trưởng không còn là học trưởng trong ký ức nữa mà là con quỷ trong mộng luôn quấn lấy cậu kia. Mặc dù không nhìn thấy đối phương, song cũng cảm nhận được ánh mắt như sói của gã đàn ông đó.
Nhiệt độ xung quanh cậu giảm xuống ngay lập tức, lòng cậu lạnh như một hầm băng. Kinh khủng, thực sự kinh khủng, người đó là quỷ! Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng tên ác ma này sẽ là học trưởng mà cậu đã thích từ lâu. Nếu cậu không phát hiện những bức ảnh đó trên tường đêm qua, nếu không phải do chính Kiều Vũ nhập viện, nếu không phải vì vẻ mặt kích động và vặn vẹo vừa rồi khi anh cưỡng bức mình, thì cậu sẽ không bao giờ tin vào điều đó.
Tô Cẩm Chi vẫn đang âm thầm hồi tưởng, Kiều Vũ không biết đã trở lại từ bao giờ, bước đến bên giường hỏi: "Bảo bối, đang nghĩ gì vậy?"
Tô Cẩm Chi run lên, bị thanh âm của anh làm cho giật mình. Hai mắt tràn đầy sợ hãi đối diện với ánh nhìn ngập ý cười của anh. Không hiểu vì sao, nụ cười ấm áp trong mắt cậu lúc này lại trở nên vô cùng lạnh lùng, khuôn mặt ấm áp này cũng dần trở nên méo mó.
"Hả?"
Thấy Tô Cẩm Chi không lên tiếng, Kiều Vũ lại hỏi.
"Bảo bối, sao không nói chuyện?"
Kiều Vũ đột nhiên tiến lại gần cậu, dùng ánh mắt tươi cười nhìn thẳng vào cậu. Một lần, mỗi khi bắt gặp ánh mắt của Kiều Vũ, cậu đều ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác. Nhưng bây giờ, cậu lại như bất động. Tầm mắt đối phương đặt lên người cậu giống như một con rắn độc nhớp nháp lạnh lẽo, vươn đầu lưỡi, liếm từ cằm qua gò má cậu.
Dưới cái nhìn hồi lâu của Kiều Vũ, pháo đài được xây dựng trong lòng Tô Cẩm Chi đột nhiên sụp đổ, chỉ cần cậu mở miệng, hàm răng sẽ run rẩy liên hồi giống như người sẩy chân ngã xuống đáy hồ trong mùa đông lạnh giá, cuối cùng cũng thốt ra được câu: "Tôi... tôi muốn đi vệ sinh."
Từ tối hôm qua đến nay, Tô Cẩm Chi vẫn chưa giải quyết được vấn đề bài tiết, vừa uống một ly sữa, bụng liền sưng lên, càng ngày càng trướng
Nghe câu trả lời của cậu, Kiều Vũ nhướng mày, cười khúc khích tiếp lời: "Ah, thì ra bảo bối muốn đi vệ sinh, tại sao em không nói với anh, nhịn hỏng thì phải làm sao hả?"
Thấy anh đứng dậy, thần kinh Tô Cẩm Chi lập tức căng thẳng, rốt cuộc cũng thả lỏng một chút, cho phép cậu thở dốc một hơi.
Kiều Vũ cởi xích sắt trên đầu giường cho cậu, nhưng lại không tháo còng tay. Hành động khó giải thích của anh khiến Tô Cẩm Chi rất bối rối.
Trước khi cậu có thể phản ứng, Kiều Vũ đã đưa tay phải của anh vòng qua chỗ uốn cong của chân cậu, tay còn lại ôm lấy lưng cậu, trực tiếp bế bổng cậu xuống giường, Tô Cẩm Chi hốt hoảng trước hành động đột ngột này của anh, khiến cậu sợ hãi. Toàn thân run như cầy sấy, xích sắt trên chân di chuyển phát ra âm thanh va chạm giòn tan.
Kiều Vũ bế cậu vào phòng tắm đặt cậu xuống trước bồn vệ sinh. Thấy Kiều Vũ vẫn đứng lại phía sau không chịu rời đi, Tô Cẩm Chi nghiêng đầu nhìn anh một cách thận trọng, song Kiều Vũ lại cười với cậu: "Để ông xã giúp bảo bối "
Anh thậm chí còn giúp Tô Cẩm Chi cởi quần của mình trong tư thế này. Tô Cẩm Chi thất thần nhìn anh, còn chưa kịp từ chối, Kiều Vũ đã nắm lấy dương v*t của cậu, dán vào tai cậu cười khúc khích: " Bão bối, ở đây thật dễ thương, hồng hào mềm mại, chồng em rất muốn lếm thử."
Tô Cẩm Chi thất thất thố thố không khỏi lúng túng, mật cậu đỏ bừng, cố gắng tránh khỏi vòng tay Kiều Vũ. Bất đắc dĩ, đối phương nắm lấy dương v*t cậu, lập tức động cũng dám, chỉ dám khẽ vặn vẹo mông, thanh âm run run không chịu: "Anh... anh buông tôi ra, tôi sẽ tự làm."
Hơi thở ấm áp phả lên cổ câụ Kiều Vũ nói," Cầm tay bị còng rất bất tiện, ông xã giúp em." Sau đó anh lắc lắc dương v*t của Tô Cẩm Chi, dỗ dành: " Nào bảo bối, tiểu đi. "
"Không... Tôi không muốn, anh buông ra. Tôi..." Tô Cẩm Chi chật vật vặn vẹo mông, thanh âm có chút nức nở.
Kiều Vũ bị cặp mông mềm mại của Tô Cẩm Chi cọ lên cọ xuống, khiến dương v*t khổng lồ đang ngủ yên dưới đáy quần của anh dần dần tỉnh dậy. Anh dựa vào cổ Tô Cẩm Chi, thở hổn hển, chất giọng khàn khàn: "Bảo bối đừng câu dẵn anh nữa, anh không muốn ** em ngay tại đây."
Cảm giác được vật thể thô to cứng rắn đang áp sát vào mông mình, Tô Cẩm Chi đột nhiên cứng đờ. Nghe được những lời thô lỗ như vậy, cậu trợn to mắt, không thể tin được là lời nói từ miệng Kiều Vũ thoát ra, người luôn dịu dàng tao nhã, mãi đến khi bắt gặp ánh mắt càng ngày càng đen ánh, cậu mới nhận ra đối phương không nói đùa.
Thấy cậu hồi lâu không đáp lại, Kiều Ngọc xoa xoa dương v*t của cậu, thúc giục: "Mau lên đi bảo bối, chẳng lẽ rất muốn ông xã ** em ở đây sao." Sau đó anh dùng ngón tay cái gãi vào đầu khấc nhạy cảm một cách khiêu gợi.
Dòng điện tê dại truyền khắp cơ thể một cách bất ngờ, thân thể căng thẳng của Tô Cẩm Chi thả lỏng trong chốc lát, tiếp đó lòng bàn tay dày rộng, thô ráp của Kiều Vũ bắt đầu cọ xát lên dương v*t. Khoái cảm mạnh mẽ cùng ham muốn đi tiểu hòa quyện vào nhau, Tô Cẩm Chi cắn chặt môi dưới, chẳng bao lâu đã bị đánh bại.
Chất lỏng màu vàng nhạt từ trong lỗ phun trào xuống, phòng tắm yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng nước chảy trong trẻo, âm thanh kéo dài nửa phút mới dừng lại. Sau khi giọt nước tiểu cuối cùng, Kiều Vũ liền lắc lư dương v*t của cậu. Lúc này Tô Cẩm Chi đang dựa vào cánh tay của anh, xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được, cả lỗ tai cũng bị hun đỏ bừng.
Từ góc độ này, Kiều Vũ không thể nhìn thấy biểu hiện của cậu, chỉ thấy đôi tai hồng hồng phấn nộn kia, hệt như một chú thỏ đang hoảng sợ. Kiều Vũ từ phía sau ôm lấy cậu, không nhịn được hôn một cái lên lỗ tai phẫn nộn đó, bắt đầu từ chóp tai, cuối cùng dừng ở dái tai mút lấy.
Luồng điện tê dại truyền ra từ tai cậu. Kiều Vũ vòng một tay ôm Tô Cẩm Chi, bắt đầu xoay người với tay còn lại trên dương v*t cậu. Tô Cẩm Chi cong người lên, vai cậu run lẩy bẩy như thể cậu sắp khóc, dùng khuỷ tay cố sức đẩy anh. Thanh âm nức nở cự tuyệt: "Không... đừng..."
Kiều Vũ mặc kệ cậu nói, thè chiếc lưỡi ẩm ướt nóng bỏng của mình, liếm láp qua lại lỗ tai của cậu, bàn tay đặt bên hông tham nhập vào quần áo cậu, chậm rãi bơi lội lên trên, cuối cùng bám vào núm vú nho nhỏ nhào nặn.
Tô Cẩm Chi toàn thân run rẩy đến lợi hại, cậu cắn chặt môi dưới để không cho mình phát ra tiếng rên rỉ. Chiếc lưỡi nóng ẩm của Kiều Vũ linh hoạt xoay tròn trong lỗ tai cậu, bắt chước chuyển động ra vào của huyệt khẩu, còn có âm thanh gợi tình của vệt nước. Tất cả các giác quan trên cơ thể cậu dần dần mở rộng, cậu có thể cảm nhận rõ ràng lòng bàn tay thô ráp nóng bỏng của anh đang vuốt ve qua lại trên hạ thể mình, những ngón tay dưới bộ đồ ngủ đang xoa nắn đầu v* cậu, thậm chí vật to lớn dưới đáy quần của Kiều Vũ cũng đang đè chống lên mông mình. Cậu nhắm chặt mắt, hàng mi dài xoăn khẽ run rẩy, lông mi bị khoái cảm dâng trào làm ướt mà lau đi nước mắt.
Nghe Tô Cẩm Chi hô hấp càng ngày càng nhanh, Kiều Vũ nhanh chóng chuyển động hai tay, Tô Cẩm Chi sắp đạt đến đỉnh điểm liền đưa ngón tay cái áp lên miệng lỗ tiểu. Đau đớn không chịu nổi khiến Tô Cẩm Chi vặn vẹo eo mông, Kiều Vũ chống lại dục vọng vừa liếm vành tai Tô Cẩm Chi vừa nhẹ giọng dỗ dành: "Bảo bối muốn bắn sao?"
Tô Cẩm Chi im lặng cắn chặt môi dưới, thân thể run rẩy đã phản bội cậu, Kiều Vũ ác ý xoa ngón tay cái lên miệng chuông ẩm ướt, cậu bóp chân lại không chịu nổi, rốt cuộc không nhịn được rên rỉ. Sự dỗ dành dịu dàng của Kiều Vũ xuất phát từ ý thức thất thường của anh, Tô Cẩm Chi bị đánh bại mà nức nở: "Em muốn...... xin anh...... cho em bắn."
Nghe được câu trả lời của cậu, Kiều Vũ cười khẽ bên tai, khi đạt được mục đích, cuối cùng anh cũng thả ngón tay cái ra, chất lỏng màu trắng đục phun ra từ trong lỗ. Anh bắt lấy thân thể mềm mại của Tô Cẩm Chi, từ sau tai kéo xuống cổ anh, thả những nụ hôn mỏng lên đó. Cuối cùng, anh đưa tay xuống chân Tô Cẩm Chi, bế cậu lên, rồi đi về phòng.
__________
Càng zề sau càng nhiều H, chòi má đau não éeee

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK