Tây Cốc lo lắng đến độ vầng trán rịn mồ hôi, không nói lời nào kéo Mạnh Quân ra ngoài: “Thật mà, em không gạt cô đâu. Cô Mạnh, cô mau tránh đi, cô không biết cậu ấy và Long Tiểu Sơn còn thân thiết hơn cả anh em, cậu ấy muốn trút giận cho Tiểu Sơn…”
Mạnh Quân nghe thấy mấy lời này, lửa giận vừa mới lắng xuống lại phừng phực trỗi dậy. Cô gạt tay Tây Cốc: “Em cứ để em ấy đến, cô xem em ấy có dám không.”
Cô bé quýnh quáng giậm hai chân: “Cô Mạnh, cậu ấy sẽ đánh cô thật đó!”
Lời còn chưa dứt, Dương Lâm Chiêu đã xông vào lớp học, chỉ thẳng vào mũi Mạnh Quân: “Cô, đi xin lỗi Long Tiểu Sơn!” Gương mặt cậu bé đầy phẫn nộ, không còn sót lại chút nào dáng vẻ láu lỉnh thích đùa thích nói thường ngày.
Mấy nam sinh đi theo xông vào kéo Dương Lâm Chiêu lại, ý bảo ‘thôi đi’.
Mạnh Quân nhìn ngón tay cậu bé đang chỉ thẳng trước mặt mình, hỏi: “Tại sao cô phải xin lỗi?”
Dương Lâm Chiêu gào lên: “Cô là giáo viên cóc khô gì chứ, dựa vào cái gì mà mắng chửi người khác?! Cô có tư cách gì? Mắng cậu ấy đến phát khóc, cô còn không xin lỗi?!” Cậu bé đột nhiên sấn tới gần Mạnh Quân, may mà Thành Hạo Nhiên và Hồ Tử Hiên lôi cậu lại.
Mạnh Quân bị cảm xúc mãnh liệt của cậu bé làm cho khiếp sợ.
Cô chưa bao giờ tưởng tượng ở cái nơi quái quỷ này mình sẽ bị một đứa trẻ uy hiếp dọa dẫm như thế này. Đối với cô mà nói, đó là một sự xúc phạm.
Cô chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ, nghiêm giọng hỏi ngược lại: “Cô có tư cách gì ư? Cô là cô giáo của em! Em ấy đánh người vì sao không chịu nhận lỗi? Các em, ai nấy đều cảm thấy đánh nhau là việc rất anh dũng vẻ vang đúng không? Sao hả, nhìn dáng vẻ này của em, lẽ nào còn muốn đánh luôn cả cô?”
Mấy học sinh bị sự giận dữ của Mạnh Quân làm cho khiếp sợ, sắc mặt tái nhợt, lật đật kéo Dương Lâm Chiêu lại; nhưng Dương Lâm Chiêu hất tay mọi người ra, nhào tới vung nắm đấm về phía Mạnh Quân.
Toàn thân Mạnh Quân cứng đờ, nhưng cương quyết không lùi lại.
Một bóng người vụt tới, tóm lấy cánh tay Dương Lâu Chiêu hất mạnh ra.
Dương Lâm Chiêu loạng choạng lùi về phía sau mấy bước.
Trần Việt: “Dương Lâm Chiêu!”
Dương Lâm Chiêu giống như con thú nhỏ bị mất khống chế, còn chưa kịp đứng vững đã nhào về phía Mạnh Quân. Trần Việt nhanh như chớp túm lấy cổ tay cậu bé, siết mạnh, quặt ngược ra sau lưng.
Cậu bé bị đau đến gập người, giãy dụa trong sự khống chế của Trần Việt, hốc mắt đỏ hoe vì uất ức, vẫn không quên gào về phía Mạnh Quân: “Cô ấy ở trong lớp mắng Tiểu Sơn là đồ lưu manh, rác rưởi, mắng Tiểu Sơn khóc! Anh Trần Việt, cô ấy dựa vào cái gì mà mắng chửi người ta?! Cô ấy dựa vào cái gì mà mắng chửi người ta chứ?!”
Mạnh Quân phản bác: “Là Long Tiểu Sơn đã đánh nhau trong lớp, các em nói chuyện không có lý lẽ…”
Trần Việt quay đầu nhìn cô: “Cậu đừng nói gì.”
Ánh mắt anh lạnh lùng, giọng không lớn nhưng uy nghiêm mạnh mẽ.
Mạnh Quân sững người, cô chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của anh.
Dương Lâm Chiêu càng tức giận, rống to: “Lưu Tư Thành đáng bị đánh, là nó chửi Long Tiểu Sơn trước…”
Trần Việt đột nhiên buông tay.
Dương Lâm Chiêu thoáng lảo đảo, sau đó lập tức đứng thẳng dậy, lồng ngực phồng lên vì tức giận, trừng mắt nhìn Mạnh Quân, toan nhào tới.
“Dương Lâm Chiêu.” Trần Việt vô cùng điềm tĩnh, chỉ nói: “Em còn tiến đến gần cô ấy một bước, anh sẽ không khách khí với em.”
Nhìn thấy sắc mặt lạnh như băng của Trần Việt, Dương Lâm Chiêu sợ hãi, thân hình đang sấn tới khẽ run rẩy nhưng không dám nhấc bước.
Đám Thành Hạo Nhiên tiến đến kéo Dương Lâm Chiêu lại, vỗ vào lưng cậu an ủi.
Dương Lâm Chiêu tức tưởi: “Anh Trần Việt, tại sao anh lại bênh vực cô ấy, không đứng về phía bọn em?”
Trần Việt nói: “Anh không bênh vực cô ấy. Cô hiệu trưởng của các em đã dạy cho các em như vậy sao? Tức giận thì đánh người, đánh phụ nữ, đánh thầy cô giáo —”
Giọng anh rất nhẹ, không nói thêm gì nữa.
Nhưng những lời này còn có sức mạnh hơn rất nhiều so với những tiếng gầm gào mắng chửi, nước mắt Dương Lâm Chiêu lã chã rơi xuống, môi run rẩy: “Cô Mạnh bảo bọn em cút đi! Cô ấy bảo bọn em cút đi, cô ấy dựa vào cái gì? Bọn em không được đánh người, còn cô ấy có thể mắng chửi, bảo người ta cút ư? Cô ấy làm giáo viên kiểu gì vậy? Sao lại có giáo viên tồi tệ như cô ấy!”
Trần Việt nói: “Các em đánh nhau ngay trong lớp, có nghĩ đến cảm nhận của thầy cô không? Cô ấy cũng biết tức giận, trên đời này có ai sinh ra mà phải có nghĩa vụ nhường nhịn em không? Em cảm thấy bất mãn thì đi tìm giáo viên chủ nhiệm, tìm cô hiệu trưởng. Chạy đến đây làm hảo hán, có còn ra thể thống gì không? Lưu Tư Thành mắng chửi một câu, Long Tiểu Sơn lập tức đánh người, em ấy đánh người, cô Mạnh lại mắng người, em lại tới đánh người, anh thấy mấy người bọn em không ai chịu dùng lý lẽ đúng sai để nói chuyện.”
Mạnh Quân nhìn chằm chằm Trần Việt, thấy sườn mặt nghiêng của anh toát lên vẻ nghiêm nghị lạnh lùng, anh thật sự rất giận.
Anh nói: “Anh hỏi em, cô Mạnh có mắng em không?”
Dương Lâm Chiêu mím chặt môi, im lặng một lúc lâu: “Không có.”
Trần Việt lại hỏi: “Long Tiểu Sơn muốn em đến trút giận thay em ấy sao?”
Dương Lâm Chiêu lại im nghẹn một hồi: “Không phải.”
Trần Việt hỏi tiếp: “Long Tiểu Sơn muốn em đến đánh cô Mạnh sao?”
Dương Lâm Chiêu đỏ bừng mặt, không hé môi.
Trần Việt nói: “Chuyện của cô Mạnh và Long Tiểu Sơn, bọn họ sẽ tự mình giải quyết, em ở đây xưng anh hùng hảo hán cái gì?”
Dương Lâm Chiêu bị Trần Việt giáo huấn đến một chút lý lẽ cũng không phản bác được, đứng yên như trời trồng một hồi lâu, giận dỗi xoay người bỏ đi.
Trần Việt: “Đứng lại.”
Dương Lâm Chiêu cáu kỉnh: “Còn muốn sao nữa ạ?”
Trần Việt nói rõ từng chữ: “Xin lỗi cô Mạnh.”
Dương Lâm Chiêu đứng yên tại chỗ, cắn chặt răng không hé nửa lời.
Trần Việt sắc mặt lạnh lùng: “Nếu em không xin lỗi thì cứ đứng ở đó cho anh, hôm nay không cần vào lớp nữa.”
Dương Lâm Chiêu hai má đỏ bừng, liếc nhìn Mạnh Quân một cái, cuối cùng lầm bầm trong miệng: “Xin lỗi.” Nói xong lập tức xoay người lao đi.
Mấy học sinh còn lại vẫn đang ngó nghiêng hóng hớt.
Trần Việt nhíu mày: “Tất cả giải tán, về lớp đi.”
Đúng lúc tiếng chuông báo giờ vào học vang lên, mấy cô cậu bé đang đứng thập thò ngoài cửa sổ ù té chạy. Lúc bước ra khỏi cửa, Tây Cốc lo lắng không ngừng ngoái đầu lại nhìn Mạnh Quân.
Chẳng mấy chốc tiếng chuông dừng lại, căn phòng chìm vào im lặng.
Từ các dãy phòng học lần lượt truyền đến tiếng hô vang dội ‘Đứng dậy!’ ‘Chào cô’, ‘Chào thầy’.
Trần Việt bước ra, đóng cửa phòng lại.
Anh chỉ ghé ngang qua trường để đưa cho Lí Đồng hồ sơ của tình nguyện viên tâm lý, nào ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng này.
Anh cúi đầu đối diện với cánh cửa, đứng một lúc thật lâu, không biết đang nghĩ gì.
Mạnh Quân hy vọng anh sẽ đẩy cửa ra và rời đi. Ngày hôm nay cô đã quá thảm hại, không còn một chút mặt mũi nào, giờ phút này trò chuyện và an ủi chỉ khiến cô cảm nhận rõ hơn sự thất bại thảm hại của mình.
Cuối cùng, Trần Việt xoay người lại nhìn cô, dịu giọng hỏi: “Tại sao cậu lại mắng em ấy là đồ lưu manh, rác rưởi?”
Mạnh Quân sửng sốt: “Cậu cảm thấy bọn chúng đúng sao?”
Trần Nguyệt nghiêm nghị lắc đầu: “Nếu tớ cho rằng thằng bé đúng thì vừa rồi tớ đã không bảo nó xin lỗi cậu.”
“Tớ cảm ơn cậu! Vậy nên cậu đây là đang biểu diễn đánh mỗi bên hai mươi gậy* ư? Trần Việt, cậu muốn nói gì? Tớ xin cậu đừng nói những lời vô nghĩa ‘la mắng là sai’. Tớ hỏi cậu, có phụ huynh, giáo viên nào có thể bình thản khi nhìn thấy học sinh đánh nhau ngay trong lớp mà không tức giận la mắng không?”
(*) Câu này xuất phát từ thành ngữ ‘đánh mỗi bên năm mươi gậy’ – có nghĩa hai bên đều bị trừng phạt như nhau, không phân biệt đúng sai.
Trần Việt cảm thấy cô sẽ không thể nào hiểu được những lời mình sắp nói, nhưng anh vẫn cất lời: “Bọn trẻ ở nơi này không giống vậy, tâm tư của chúng rất nhạy cảm, yếu đuối, dễ bị tổn thương. Hoàn cảnh gia đình Long Tiểu Sơn rất đặc biệt.”
“Vậy nên tớ phải quan tâm thấu hiểu cho sự đặc biệt của em ấy? Nhưng em ấy có từng tôn trọng cảm nhận của người làm giáo viên là tớ không?” Mạnh Quân hỏi, “Tớ có mười lớp, ba bốn trăm em học sinh, tớ không có cách nào biết được hoàn cảnh đặc thù của từng đứa. Làm học sinh khổ, lẽ nào làm giáo viên sung sướng dễ dàng? Tâm tư bọn chúng nhạy cảm yếu đuối, lẽ nào trái tim tớ là sắt đá? Khi chúng đùa giỡn nói chuyện riêng trong giờ học, khi chúng truyền giấy, ngủ gật, đánh bài rồi đánh nhau… chúng có từng nghĩ thầy cô cũng là những con người bình thường cũng biết buồn, cũng bị tổn thương!”
Trần Việt nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Tớ biết khoảng thời gian này cậu không ngừng cố gắng để bắt nhịp với bọn trẻ, rất vất vả. Nhưng cậu không nên mang cảm xúc cá nhân của mình vào lớp học. Chúng ta là người lớn, khả năng kiểm soát cảm xúc tốt hơn bọn trẻ…”
“Nhưng tớ không kiểm soát được nữa! Tớ đã cố gắng hết sức rồi!” Mạnh Quân đột ngột ngắt lời anh; sự thất bại, bất lực và tuyệt vọng bị đè nén trong lòng suốt khoảng thời gian qua ồ ạt tuôn trào: “Tớ cố hết sức dạy chúng, nhưng chúng không thích học, tớ không biết rốt cuộc chúng muốn gì, chúng chỉ muốn chơi. Tớ vốn cho rằng mình có thể giúp được chúng, nhưng chúng hoàn toàn không cần. Chúng không cảm kích một chút nào.” Cô càng nói càng kích động, uất ức, mất kiểm soát: “Đến một chút lòng biết ơn chúng cũng không có, cảm thấy mọi thứ đều là lẽ hiển nhiên! Bọn chúng căn bản chỉ biết nghĩ cho bản thân.”
Trần Việt sững người, nhìn cô một lúc lâu, hỏi: “Cậu có ơn gì với bọn chúng?”
Mạnh Quân ngơ ngác.
“Tớ chỉ nghĩ cậu chưa chuẩn bị tâm lý kỹ càng nên lóng ngóng khi gặp phải sức ép, nhưng không ngờ cậu lại nghĩ như vậy. Cậu đã tình nguyện đến giúp đỡ chúng, chúng nên mang ơn đội nghĩa, biết lẽ phải trái, đúng không?” Trần Việt nói: “Là cậu đã xem đó là điều hiển nhiên. Cậu thật sự đã cố gắng hết sức rồi ư? Cậu quan tâm đến bọn chúng sao? Trước khi mắng Long Tiểu Sơn, cậu có thử hỏi xem đã xảy ra chuyện gì không? Cậu có bao giờ nghĩ đến việc giữ em ấy lại nói chuyện riêng thay vì nổi giận trong lớp không? Lòng tự trọng của cậu bị tổn thương, cậu có từng nghĩ tới thằng bé không? Mạnh Quân, thằng bé còn chưa đầy mười ba tuổi.”
“Cậu tự hỏi lòng mình, Long Tiểu Sơn đứa bé này, với những biểu hiện của nó trong lớp suốt thời gian qua, nó có đáng để bị gọi là ‘lưu manh, rác rưởi’ như cậu nói không? Cậu tự hỏi chính mình, thằng bé là như vậy sao?”
Mạnh Quân há hốc miệng, cảm giác đau đớn chua xót chặn ngang trong cổ họng.
Cô nhớ tới khuôn mặt Long Tiểu Sơn, khuôn mặt của đứa bé lúc nào cũng ngồi yên tĩnh lặng lẽ ở hàng ghế sau cùng của lớp học thi thoảng lại len lén mấp máy môi hát một cách vô thức; nhớ tới ngón tay cậu bé khẽ khàng kéo áo bạn tỏ ý bảo im lặng khi họ đùa nghịch quá trớn; nhớ tới nét mặt hoảng hốt sợ hãi của bọn trẻ trong khoảnh khắc cô nổi giận ban nãy.
Cô thấy mình như tấm thủy tinh trong suốt, ‘rắc’ một cái vỡ tan.
Cô đứng trong lớp học trống trải, tựa như bị lột trần, hối hận, xấu hổ. Cô không có cách nào cứu vãn được cục diện này, giống như chiếc vợt tennis không ngừng vụt vô vọng trong không khí khi cô không đón được bóng.
Cô cảm thấy hốt hoảng sợ hãi, vô thức bật thốt: “Tớ không làm nữa.”
Lúc này đến Trần Việt sửng sốt: “Mạnh Quân —”
Cô không còn nghe thấy gì nữa, òa khóc nức nở: “Tớ sai rồi, được chưa. Người thầy là kỹ sư tâm hồn, tớ không phải, chính trái tim tớ còn đang hỗn loạn rối bời, có tư cách gì đi khâu vá cho người khác. Tớ chính là một kẻ nóng nảy, mỗi ngày đều sống trong bất an lo lắng, từng giây phút đều gắng sức đi tìm cảm giác tồn tại nhưng không thể tìm thấy được gì, nỗ lực dạy bọn trẻ nhưng chẳng thể dạy được gì, không thể kiểm soát được bất cứ thứ gì, ngay cả một chút lòng tự trọng cuối cùng cũng không giữ được.”
Cô khóc đến nấc nghẹn, không ngừng quẹt nước mắt: “Tớ không làm nữa. Ngày mai tớ sẽ lập tức đi ngay. Tớ sẽ không bao giờ trở lại nơi này của các cậu nữa.”