Đó là tháng 11 năm 2020, nghe nói thành phố phía Bắc có tuyết rơi, nhưng thời tiết ở Thượng Hải vẫn vô cùng ấm áp. Trên tivi đang đưa tin về tình hình dịch bệnh.
Buổi sáng, hai người ngồi bên đảo bếp ăn chè hột gà. Giữa chừng Trần Việt đi nghe điện thoại, Mạnh Quân đi tắt tivi, lúc đi ngang qua bàn làm việc của Trần Việt, vô tình nhìn thấy một tờ khai thông tin cá nhân, trong đó có phần thông tin người nhà.
Trần Việt vẫn chưa điền vào tờ khai đó.
Buổi tối, lúc hai người đi ăn lẩu, Mạnh Quân nhúng bao tử vào lẩu, nói: “Em thấy ngày mai là ngày tốt, bọn mình đi đăng ký kết hôn đi.”
Trần Việt chỉ sửng sốt một giây, sau đó nói: “Được.”
Tựa như đây là một chuyện hết đỗi tự nhiên, nước chảy thành sông.
Mạnh Quân thông báo cho Mạnh Thư Hoa và Dư Phàm, Mạnh Thư Hoa vô cùng ủng hộ, còn nói cái gì mà khoa học chứng minh, kết hôn sau hai năm yêu đương, tỷ lệ hạnh phúc trong hôn nhân là cao nhất.
Dư Phàm không mấy vui vẻ, chất vấn Mạnh Quân: “Con có thai phải không?”
Mạnh Quân câm nín: “Không có.”
Sau đó Dư Phàm nói: “Có điều con đã hai mươi tám tuổi rồi, cũng nên cân nhắc chuyện con cái.”
Mạnh Quân: “???”
May mà cô không sống ở Hàng Châu, nếu không cô thật sự chịu không nổi người này.
Sáng sớm hôm sau, hai người đi đăng ký kết hôn.
Trần Việt cầm sổ đăng ký kết hôn đã đóng dấu, nhìn chằm chằm không ngừng.
Mạnh Quân buồn cười: “Anh nhìn gì vậy?”
Trần Việt nói: “Ảnh chụp thật đẹp.”
Mạnh Quân: “Người thì sao? Người và ảnh có gì khác nhau?”
Trần Việt: “Không có con dấu.”
Mạnh Quân bật cười thành tiếng, nhớ tới hình thẻ trên bằng tốt nghiệp của cô mà anh cất giữ bên trên cũng có con dấu, thật là một sự trùng hợp tốt đẹp. Cô chọc chọc vào con dấu trên giấy đăng ký kết hôn, nói: “Bạn học Trần Việt, em chính là người nhà của anh.”
Mạnh Quân không để ý đến tờ phiếu điền thông tin cá nhân kia nữa, cô không biết, Trần Việt đã điền tên cô vào cột gia đình của tờ đơn. Cô cũng không biết, anh đã nhìn tên cô rất lâu.
Điều mà Trần Việt không biết là sau đó anh còn có một người nhà nhỏ nữa.
Người nhà nhỏ đến vào dịp năm mới, cũng là một chuyện hết đỗi tình cờ.
Tết Nguyên đán, cả hai về Hàng Châu ăn tết, mấy đêm đó không dùng biện pháp tránh thai. Sau khi trở về Thượng Hải nửa tháng thì phát hiện, có một hạt đậu nhỏ sắp nảy mầm.
Mạnh Quân hơi bất ngờ, nói: “Dính chưởng dễ như vậy ư? Chẳng phải nói mang thai rất khó sao?” Liếc nhìn Trần Việt, nói: “Sinh lực của anh thật ngoan cường.”
Trần Việt: “…”
Anh nhìn chằm chằm bụng cô nửa ngày trời, đưa tay sờ sờ.
Cô cười anh ngốc: “Không có cảm giác gì hết. Nè, anh có từng nghĩ tới chuyện làm ba chưa?”
Trần Việt lắc đầu: “Không nghĩ tới.”
“Vậy anh cảm thấy khi nào thì tốt?”
“Anh cứ nghĩ đợi thêm vài năm nữa, thời điểm công việc tương đối suôn sẻ và ổn định hơn. Có điều, lúc nào cũng không quan trọng, anh sẽ yêu thương và nuôi dạy con thật tốt.”
Mạnh Quân cười: “Em biết mà.”
Người nhà nhỏ còn chưa ra đời, các thành viên trong nhà đã bắt đầu đặt tên, muốn vừa nghe hay vừa có ý nghĩa.
Dư Phàm nói gọi là Trần Ấp Trần hoặc Mạnh Mông, trai gái đều có thể dùng được. Mạnh Quân cạn lời, nói sao không gọi là Trần Trầm Trần, Mạnh Mông Manh luôn cho rồi. Mạnh Thư Hoa thì nói gọi là Trần Mạnh hoặc Mạnh Trần, đơn giản phóng khoáng. Mạnh Quân che mặt, nói hai người đừng lo nữa.
Trần Việt hỏi Mạnh Quân muốn đặt tên gì, Mạnh Quân hớn hở nói: “Trần Thanh Lâm! Mạnh Thanh Lâm!”
“…” Trần Việt nói: “Còn không bằng ba mẹ em.”
Anh nói: “Sao em không đặt là Mạnh Nhược Dương, Trần Vân Nam.”
Mạnh Quân thật sự nhíu mày suy nghĩ một lúc, nói: “Trần Vân Nam hay! Vậy gọi là Trần Vân Nam đi.”
Trần Việt: “…”
Sau đó, Trần Việt nói, anh nghĩ ra một cái tên.
Mạnh Quân hỏi: “Tên gì?”
Trần Việt nói: “Mạnh Lí.”
Mạnh Quân sửng sốt, khoảnh khắc nghe thấy liền cảm thấy cái tên đó đã định sẵn để đặt cho con của bọn họ, cái tên hoàn mỹ nhất.
Cô nói: “Trần Mạnh Lí, thật hay.”
Trần Việt lại nói: “Chỉ gọi là Mạnh Lí.”
Mạnh Lí (孟里). Trong mơ (梦里). (*Cùng đọc là / mèng lǐ /)
Nhưng Mạnh Quân hay gọi là Trần Mạnh Lí (陈孟里), trong giấc mơ trần thế (尘梦里) (* Cùng đọc là /chén mèng lǐ /)
Có thật cũng có mơ, cô rất thích. Giữa trần gian mờ mịt, xoay người chìm vào giấc mơ.
Mạnh Thư Hoa và Dư Phàm cũng vô cùng thích cái tên này, Dư Phàm nói: “Thằng bé còn rất biết đặt tên. Cái tên này trai gái đều có thể gọi được.”
Mạnh Quân nói: “Anh ấy là thiên tài trong việc đặt tên. Tên bài hát của con, tên quạt gió, cả tên mèo, tên nào cũng rất hay.”
Tiểu Mạnh Lí là một cô bé. Mặt mày giống ba, miệng mũi giống mẹ. Về phần tính cách, Mạnh Quân cảm thấy bé con giống Trần Việt, quả thật là một bé con thiên thần, trước giờ không khóc không quấy, thậm chí đi chích ngừa cũng chỉ cau mày ra vẻ ‘cảm thấy chuyện này cũng không đơn giản’.
Dư Phàm cảm thán: “Cũng may không giống mẹ nó khi còn bé, khóc tới nỗi lỗ tai mẹ điếc luôn.”
Mạnh Quân nói: “Bà Dư à, mẹ lại chạy tới Thượng Hải làm gì, mẹ không đi làm sao?”
Dư Phàm muốn vun đắp tình cảm với Tiểu Mạnh Lí, nhưng bé con khá dè dặt, cô bé yêu Trần Việt và Mạnh Quân nhất, vừa thấy bố mẹ liền toét miệng cười, nhưng khi nhìn thấy Dư Phàm thì lại nhíu mày, còn không bằng Vân Đóa. Cô bé rất thích Vân Đóa, thường xuyên dùng đuôi mèo để tập cầm nắm. Cô bé kéo đuôi nó, bò cùng nó, còn ngủ trên bụng nó.
Vân Đóa cũng không còn là con mèo nhỏ dễ xù lông quạo quọ lúc trước nữa, giờ chính là một con mèo quản gia trưởng thành, không chỉ biết dùng đuôi chơi đùa với Mạnh Lí, mà còn biết giúp Mạnh Lí ngủ.
Sau khi tốt nghiệp, Trần Việt vào làm ở một công ty tốt hơn, đổi bộ phận, chức vụ tăng lên hai cấp. Còn Mạnh Quân đã là một nhạc sĩ có chút danh tiếng, hợp tác phải hẹn trước, bởi vì cô nói cô có thể bay khỏi Thượng Hải bất cứ khi nào, nghe nói hầu hết là chạy về miền tây.
Tiểu Mạnh Lí lên ba, là độ tuổi mà đến chó cũng sợ. Ở Thượng Hải thì giống Trần Việt, rời Thượng Hải thì giống Mạnh Quân. Một con Vân Đóa không đủ cho cô bé phát huy, chó kế nhà cô bé muốn rượt, trâu của ông cụ cô bé muốn cưỡi, dê của bác gái cô bé muốn nắm sừng, muốn trèo cây mọc dại, đến cả ngỗng lớn cô bé cũng dám nắm cổ.
Trần Việt về cơ bản nuôi thả cô bé, chỉ dạy cô bé không được làm tổn thương động vật, không được làm hỏng đồ của người khác. Tiểu Mạnh Lí rất nghe lời ba, chỉ có một lần không nhịn được, giật một chùm cà chua chưa chín trong vườn rau nhà người ta. Trần Việt dắt cô bé đến tận nhà xin lỗi bồi thường, bé con liền nhớ kỹ, không tái phạm nữa. Mà Tiểu Mạnh Lí miệng cũng ngọt lịm, gặp ai cũng có thể ríu ra ríu rít. Buổi chiều đi dạo, cô bé ngồi ở bờ ruộng nói chuyện với ông cụ suốt nửa tiếng. Đi đến công trường của Trần Việt, cô bé có thể nói chuyện với các chú kỹ sư cả nửa ngày.
Mạnh Quân câm nín, nói: “Đây là giống ai? Em cũng đâu có nói nhiều như con bé.”
Trần Việt lại cười: “Con gái hoạt bát một chút là chuyện tốt.”
Trần Việt trước giờ để con gái tự do phát triển, chỉ thỉnh thoảng chỉ bảo. Mạnh Quân cũng không quá nghiêm khắc, cô nhận ra Tiểu Mạnh Lí đang quan sát học theo ba mẹ, bản thân Trần Việt đã là một tấm gương rất tốt. Còn khi bé con phạm lỗi, Mạnh Quân dạy con, Trần Việt cũng sẽ không nhúng tay vào.
Có lần Tiểu Mạnh Lí muốn ra ngoài chơi, không chịu ăn cơm. Mạnh Quân nói ăn cơm xong mới được đi. Tiểu Mạnh Lí không vui, nhảy xuống ghế, hất trúng cái chén nhỏ, bắp và khoai lang lăn ra bàn, rơi xuống đất.
Mạnh Quân nói: “Nhặt lên ăn.”
Bé con không nhặt.
Mạnh Quân nói: “Trần Mạnh Lí, hôm nay con không ăn hết đồ ăn thì đứng ở đây một ngày cho mẹ. Con có biết lãng phí thức ăn là hành vi đáng xấu hổ cỡ nào không? Thật xấu mặt.”
Tiểu Mạnh Lí dẩu môi, hai mắt rơm rớm nước mắt.
Trần Việt ngồi bên cạnh nhìn, không lên tiếng.
Mạnh Quân nói: “Con còn không biết xấu hổ ở đó mà khóc, ông nội trồng bắp trồng khoai mới phải khóc đó. Lương thực cực khổ mới trồng ra được, bị con lãng phí như vậy. Con nói con có sai không?”
Tiểu Mạnh Lí lập tức òa khóc, vặn vẹo người đưa tay về phía Trần Việt, đòi ôm.
Trần Việt không ôm cô bé, chỉ ngồi xổm xuống nhìn con, im lặng lắc đầu.
Tiểu Mạnh Lí vẫn giơ hai tay, gào: “Ba, ôm…”
Trần Việt nói: “Mẹ nói đúng, nói đúng thì con có nên nghe theo không?”
Mạnh Lí thấy không trông chờ được gì ở chỗ của ba rồi, đành nín khóc, nhặt bắp và khoai lang lên, đôi mắt trông mong nhìn Mạnh Quân, rồi lại nhìn Trần Việt.
Lúc này Trần Việt mới ôm cô bé vào lòng, xoa cái đầu xù của cô bé nói: “Bây giờ con đi nói với mẹ, nhờ mẹ phủi bụi trên bắp cho con.”
Tiểu Mạnh Lí rưng rưng: “Mẹ đang giận, làm sao bây giờ?”
Trần Việt nói: “Ba dạy con. Con tới ôm mẹ, hôn mẹ một cái là được.”
Vậy là cô bé con nhào vào lòng Mạnh Quân.
Hai người thường ngày làm bạn với con đủ nhiều. Đến nghỉ đông và nghỉ hè, nếu đúng lúc Trần Việt và Mạnh Quân đều ở Thượng Hải không đi công tác, Tiểu Mạnh Lí sẽ được ông bà ngoại đón đi Hàng Châu. Vừa vặn hai người có thể tận hưởng thế giới riêng.
Ngày tháng trôi qua nhẹ nhàng như gió, thỉnh thoảng gợn sóng lăn tăn. Có lẽ bởi vì thường xuyên chạy đến miền Tây, sông núi ao hồ, phố lớn thôn nhỏ, đi khắp mọi nơi, cuộc sống không hề nhàm chán chút nào.
Khi ở Thượng Hải, mặc dù cuộc sống có vẻ rập khuôn, nhưng vẫn luôn có cảm giác mới mẻ. Ngày thường, tiến độ nghiên cứu của Trần Việt được đẩy nhanh hơn một chút; Mạnh Quân viết được một ca khúc mới vô cùng ưng ý. Cuối tuần, hai người đi dạo trên con đường rợp bóng cây ngô đồng, vào một cửa hàng retro, tìm một quán ăn ít người biết, xem một buổi triển lãm nghệ thuật đương đại độc đáo, hoặc chỉ là gọi một đống đồ ăn vặt, trốn trong phòng ngủ dùng máy chiếu xem phim…
Tất nhiên, thỉnh thoảng sẽ có một hai tuần anh bận hoặc cô bận, không có thời gian chú ý đến đối phương.
Lần đó, một bài hát trong album do Mạnh Quân sáng tác bị lộ, buộc lòng phải thay bài khác. Cô tăng ca cả ngày lẫn đêm, đi sớm về trễ, đến cuối tuần cũng không thấy bóng dáng.
Mạnh Thư Hoa đón bé con đến Hàng Châu chơi cuối tuần, Trần Việt bèn đến công ty tăng ca, lúc tan làm vô tình liếc nhìn tờ lịch trên bàn, phát hiện hôm nay là sinh nhật mình.
Sau khi ở bên Mạnh Quân, Trần Việt mới tổ chức sinh nhật, trước kia không có thói quen này, cũng không để ý. Anh về nhà, vừa vào thang máy thì nhận được tin nhắn của Mạnh Quân: ‘Anh ăn cơm chưa, lát nữa em mang cua về cho anh nha?’
Trần Việt nhắn lại: ‘Được.’
Mạnh Quân gửi một bức ảnh món cua mà công ty cô đã đặt.
Trần Việt cười, bước ra khỏi thang máy, nhấn mở cửa.
Cửa vừa hé ra một khe nhỏ, gió nổi lên.
Trần Việt nghĩ, chắc là lúc ra ngoài Mạnh Quân quên đóng cửa sổ.
Vù vù vù ~ phần phật ~
Có tiếng gió, nhưng âm thanh đó không giống tiếng gió bình thường. Giống như là ——
Trần Việt sững sờ, cánh cửa mở ra trước mặt anh, đầu tiên anh nhìn thấy một hàng chong chóng nhỏ đang quay nhanh trên tủ giày, sau đó, trên sàn nhà, trên mặt bàn, trên thảm, trên bồn rửa, trên kệ tivi, một căn phòng đầy chong chóng giấy đang quay phần phật trong gió đêm, đỏ, vàng, xanh dương, xanh lá, có cả giấy bóng kiếng sáng bóng, vô số chong chóng nhỏ đang hát cho anh nghe. Giống hệt như hồi còn bé.
Đứng trong gió, Trần Việt sững người mười giây mới lấy lại được phản ứng, lập tức nở nụ cười.
Một giây sau, Mạnh Quân bưng bánh kem có thắp nến và chong chóng nhỏ đủ màu sắc đi ra. Trần Việt che mắt xoay người sang chỗ khác, cười gập cả người, khó khăn lắm mới đứng thẳng dậy nhìn cô một cái, khuôn mặt đỏ bừng, lại cúi xuống, lắc đầu cười.
Mạnh Quân bưng bánh ngọt đến trước mặt anh, cũng cười nghiêng ngả: “Nói đi, có phải anh đoán được em lừa anh nói đang ở bên ngoài để cho anh bất ngờ đúng không?”
Mặt Trần Việt vẫn còn đỏ bừng, cười nói thật: “Trên đường về có nghĩ vậy. Nhưng không nghĩ tới…”
Mạnh Quân nói: “Không nghĩ tới, cách làm dù tầm thường, nhưng vẫn rất bất ngờ, đúng không?”
Trần Việt nắm bàn tay đang cầm bánh kem của cô, nói: “Em lấy ở đâu ra nhiều chong chóng như vậy?”
Mạnh Quân tranh công: “Còn có thể ở đâu ra, kiểu chong chóng này đâu còn bán nữa. Toàn bộ đều do tự tay em mua giấy màu, đinh, que về làm đó, tới mấy trăm cái. Tay em muốn sưng lên luôn, anh nhìn đi. Phải hôn mới hết.”
Trần Việt nắm lấy lòng bàn tay cô, hôn ngón tay cô. Nghĩ tới cô cắt giấy, đóng đinh… ánh mắt anh ươn ướt, nhìn cô đăm đăm, chỉ mỉm cười, ánh nến phản chiếu trong đôi mắt đen nhánh của anh, nhảy múa.
Mạnh Quân giục: “Anh ước mau đi. Điều ước phải có em đó.”
Trần Việt cười: “Chỉ liên quan đến em.”
Vù ~
Chong chóng nhảy múa.
Khi còn bé, anh muốn mua một chiếc chong chóng nhiều màu sắc, cần một đồng. Anh không mua, nhưng ngày nào cũng đến xem. Sau này, người bán hàng rong đó đi mất, tất cả chong chóng cũng bị người đó mang đi. Không còn nữa.
Không sao đâu, bạn học Trần Việt, sau này sẽ có một cô gái mang theo rất nhiều chong chóng giấy đến tìm cậu.
HẾT
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thân thương.