Trước đây ta chẳng hề thấy có gì khác thường, nhưng lần này càng nghe càng thấy kỳ quái.
Bởi vì chẳng ai hiểu rõ hơn ta, người đã trải qua trận sinh nở thập tử nhất sinh ấy, người vượt qua quỷ môn quan mang đứa trẻ đến cõi đời này chính là người mẹ ruột thịt của nó!
Thế nhưng chẳng có một ai nhắc đến nàng.
Bởi vì thân phận nữ tử, từ xưa đến nay vốn phải nên như vậy.
Nhưng hôm nay, lần đầu tiên trong lòng ta dâng lên một nỗi uất ức nghẹn ngào, kéo dài mãi không thôi.
Phu quân nhìn sắc mặt ta, liền hiểu ý mà mỉm cười.
"Từ xưa đến nay, sinh nở vốn là chuyện thập tử nhất sinh, hung hiểm vô cùng.
"Nếu không cố tình làm nhẹ đi cái giá phải trả khi sinh nở, tước đoạt đi quyền lợi của nữ nhân, khiến họ chỉ có thể dựa dẫm vào nam nhân, thì ai sẽ cam tâm tình nguyện, một lòng một dạ sinh con nối dõi cho ngươi, một đứa rồi lại một đứa như vậy?"
Ta nhìn chàng, hỏi: "Chàng... chàng cũng nghĩ như vậy sao?"
Chàng nhẫn tâm cong môi: "Điều này có quan trọng gì đâu, hiện tại quy tắc của nhân gian chính là như vậy."
Ta buột miệng: "Nhưng chàng không phải người phàm!"
Phu quân ôm lấy vai ta, xoay đầu ta về phía mọi người: "Đừng nhìn ta, ta muốn nàng nhìn vào nhân gian này."
Ta mờ mịt mở to mắt.
Tiếng trống kèn vang lên rộn rã, mùi thơm của thịt lợn dê từ trong bếp tỏa ra ngào ngạt.
Mọi người nâng chén chúc tụng nhau, ăn uống linh đình.
Lúc này, ngoài cửa có một vị hòa thượng đi ngang qua, tay gõ mõ, miệng ngâm nga một khúc hát kỳ quái: “Cổ quái thay, quái thay cổ, cháu trai lấy bà nội.
Trâu dê ngồi trên giường đất, sáu đời họ hàng nấu chung một nồi.
Con gái ăn thịt mẹ, con trai đánh trống da cha.
Mọi người đến chúc mừng, ta thấy chỉ toàn nỗi khổ."
Sắc mặt Phu quân bỗng nhiên biến đổi, vội vã rời tiệc trước, nói rằng lát nữa sẽ quay lại đón ta.
Tiệc tàn, Thúy Lan nhờ nha hoàn đến tìm ta.
Cửa sổ trong phòng đã đóng kín mít, Thúy Lan ôm con nhỏ ngồi trên giường.
Thấy ta bước vào, nàng ấy nước mắt lưng tròng, nhìn ta thật kỹ.
Rồi bỗng nhiên "bịch" một tiếng, quỳ sụp xuống đất.
"Nhị tỷ, những năm qua, muội không ngày nào không hối hận.
"Phu quân chàng ấy cưới muội, nhưng trong lòng lại luôn nhớ thương tỷ, lại, lại cứ canh cánh trong lòng chuyện tỷ bị yêu quái làm nhục.
"Muội không dám gặp tỷ, sợ tỷ oán trách, căm hận muội."
Nàng ấy che mặt, khóc nức nở: "Nhưng tỷ đã cứu muội, tại sao tỷ lại cứu muội chứ? Muội làm thế nào cũng không ngủ được, cứ nhắm mắt lại là muội lại nhớ đến hồi nhỏ, tỷ dẫn muội hát, "Cỏ cao, lá lay, chim nhỏ về nhà lúa vàng"... Con gái lấy chồng giống như đầu thai chuyển kiếp, muội tranh giành một chút thì có gì sai? Hu hu, Lý Khang Niên hắn dựa vào cái gì mà đối xử tệ bạc với muội? Nhị tỷ, muội thật sự sai rồi sao?"
Thúy Lan vừa khóc, đứa trẻ cũng oa oa khóc theo. Thế là nàng ấy lập tức nín khóc, thành thạo ôm con nhỏ vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về.
Trong ký ức của ta, Thúy Lan là một cô nương kiêu ngạo, ương bướng.
Câu nàng ấy thường nói nhất chính là: "Muội còn chưa được chơi thỏa thích đâu, muội phải tự mình hưởng thụ trước đã."
Cho nên khi nghe cha nói tiên nhân báo mộng, muốn gả ta cho Lý Khang Niên, nàng liền động tâm tư, quỳ khóc bên cạnh cha suốt một buổi chiều, cuối cùng cũng đạt được ý nguyện.
Giờ đây, nàng đã làm mẹ, ngược lại mọi việc đều lấy con cái làm trọng.
Ta đỡ nàng ấy dậy, để nàng ôm con ngồi bên mép giường.
"Muội dũng cảm theo đuổi tình yêu không sai, muốn tranh thủ cuộc sống tốt đẹp hơn càng không sai."
Nàng ấy đáng thương ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn ta.
"Thúy Lan, từ nhỏ đến lớn, ta đối xử với muội có tốt không?"
Nàng ấy chậm rãi gật đầu.
"Vậy sao muội nỡ lòng nào đ.â.m d.a.o vào tim ta chứ? Muội hối hận không phải vì áy náy với ta, mà là vì bản thân muội sống không tốt. Ta cứu muội, không phải vì ta tha thứ cho muội, mà là vì mạng người đáng quý, ta không thể thấy c.h.ế.t mà không cứu. Nếu muội và phu quân thật sự ân ái, sống hạnh phúc, liệu muội còn nhớ đến ta, người tỷ tỷ này của muội không?"
Nàng ấy buồn bã nhìn ta, muốn như hồi nhỏ, nắm lấy vạt áo ta làm nũng.
Ta lùi lại nửa bước, bàn tay nàng ấy chới với trong không trung.
"Ta và muội, tuy là tỷ muội, nhưng từ nay về sau, e là cũng chỉ đến thế mà thôi."
...
Rời khỏi nhà họ Lý, phu quân vẫn chưa quay lại đón ta.
Ta một mình bước đi trên đường, trong đầu lại hiện lên hình ảnh chiếc trâm cũ kỹ năm nào, bên tai văng vẳng lời nói của phu quân và khúc hát kỳ quái của vị hòa thượng trong bữa tiệc.
Ta nhìn lên mặt trời, đầu óc choáng váng, mê man.
Giữa bóng cây xanh um, một vị hòa thượng chặn đường ta.
Ông ta chắp tay hành lễ: "Nữ thí chủ, ấn đường của thí chủ đen tối, ẩn chứa yêu khí..."
Ta ngắt lời ông ta: "Đa tạ đại sư, ta khỏe lắm."
Ta lướt qua ông ta, tiếp tục đi về phía trước, không hề nhìn thấy trong khoảnh khắc ta và ông ta lướt qua nhau, có những điểm sáng vô hình từ đầu ngón tay nhà sư bay ra, chui vào ấn đường ta.
Ta ngáp dài một cách khó hiểu, bị cơn buồn ngủ ập đến tấn công bất ngờ.
Một thân thể ấm áp xuất hiện bên cạnh ta, ta biết phu quân đã trở về. Chàng cảnh giác nhìn chằm chằm phía sau ta, không nói gì.
Trở về động Vân Tiễn, bốn con thỏ tinh nghịch đang vây quanh chiếc bàn, nhào bột làm bánh.
Chúng dính đầy bột mì trắng xóa, chóp mũi cũng bị phủ một lớp bột màu trắng, thỉnh thoảng lại hắt hơi một cái rung trời chuyển đất.
Bọn chúng luôn có thể dễ dàng khiến ta vui vẻ.
Ta nín cười đi đến bên cạnh chúng: "Ồ, hôm nay các ngươi chơi trò mới đấy, tắm bằng bột mì à?"
Tiểu Lùn bĩu môi, giành trả lời trước: "Chúng ta đang làm mì trường thọ đấy!"
Ba con thỏ còn lại đồng loạt gật đầu phụ họa: "Phải phải phải!"
Ta gật gù: "Vậy là ai sắp có sinh nhật thế?"
Bốn con thỏ đồng thanh đáp: "Là tỷ tỷ!"
Ta ngây người ra tại chỗ, quay đầu nhìn Phu quân.
Chàng mỉm cười gật đầu: "Hôm nay là sinh nhật của tiểu thọ tinh nhà chúng ta. Nào có ai đi ăn đầy tháng cháu ngoại, lại quên béng mất sinh nhật của chính mình chứ?"