Ta ngậm nước mắt nhào vào lòng chàng, cảm nhận gió thổi vi vu dưới cánh tay khi bay lên không trung. Trên đỉnh đầu là vầng trăng tròn vành vạnh, dường như đưa tay ra là có thể với tới được. Nhà cửa dưới mặt đất nhanh chóng lùi về phía sau, như thể mọi phiền não của nhân thế cũng bị bỏ lại phía sau. Nhìn từ trên không xuống, mọi thứ dưới mặt đất đều trở nên nhỏ bé, những ánh đèn lấp lánh tụ tập lại với nhau chính là làng xóm.
Có một con chim nhỏ gan dạ đậu trên vai chàng, đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh đảo quanh, rồi nó thu cánh hứng gió lại.
Cảnh tượng trước mắt dần dần hiện ra núi non trùng điệp.
Bốn con thỏ đã đợi ở cửa hang từ lâu. Thỏ Cao với lợi thế chân dài đã dẫn đầu chạy ra: "Tỷ tỷ, hôm nay có rượu Hầu Tử."
Thỏ Gầy cũng đến kéo tay áo ta: "Ta đã hái quả đỏ tỷ tỷ thích ăn nhất!"
Thỏ Lùn chui từ giữa hai con thỏ ra, ló cái đầu nhỏ nhắn: "Tỷ tỷ, ta nhớ tỷ muốn chết!"
Thỏ Béo ung dung thản nhiên kéo quần lên, vặn hông một cái, đẩy ba con Thỏ Cao, lùn, gầy ra xa ba thước.
Nó nghiêm mặt đưa ra một cái chân thỏ: "Tỷ, tay ta mập, nắm tay chắc chắn tỷ sẽ thích."
Ta được một phen cười nghiêng ngả, chia đồ ăn vặt và quần áo mới đã chuẩn bị cho chúng.
Chàng thấy vậy thì nhịn không được nữa, đoạt lấy tay ta kéo vào động, miệng còn lẩm bẩm: "Một lũ thỏ con, tay nương tử ta chỉ có thể để ta nắm."
Rượu Hầu Tử tuy ngọt nhưng cũng dễ say, mấy con thỏ tửu lượng kém, chưa uống được mấy chén đã ra dưới trăng nhảy múa. Lũ thỏ chạy qua chạy lại trong vườn thuốc, nhảy nhảy vòng vòng.
Chàng không hề uống một giọt rượu nào, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường, chỉ có đôi mắt long lanh như nước mùa xuân.
Ta không nhìn thấy dáng vẻ của mình lúc này, chỉ cảm thấy hai má nóng bừng, đầu óc choáng váng. Ta mượn rượu hỏi chàng: "Phu quân, vì sao chàng chỉ đến vào ban đêm?"
Trong giọng nói có chút tủi thân mà ngay cả ta cũng không nhận ra.
Chàng cúi đầu, nhặt một quả đỏ rồi ngẩng lên nhìn trăng, đáp: "Đêm khuya thanh vắng, chỉ có ánh trăng dịu dàng, chẳng phải rất đẹp sao?"
Thấy chàng ngắm trăng, trong lòng ta lại càng tủi thân: "Nhưng ban ngày ta cũng muốn gặp chàng."
Tâm trạng chàng có vẻ trùng xuống: "Ta xấu xí, ban ngày nhìn rõ ràng, nàng không sợ sao?"
Men rượu bốc lên khiến ta buồn ngủ díp mắt, ta nheo mắt dùng ngón tay miêu tả lông mày và đôi mắt của chàng: "Không sợ, phu quân dáng vẻ thế nào ta cũng không sợ. Ta thích nhất chính là chàng."
Nói xong, ta liền hài lòng chìm vào giấc ngủ.
Một bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu ta, giống như đang chạm vào bảo vật quý hiếm nào đó. Bên tai dường như có người đang thì thầm: "Tiểu lừa đảo, nàng rõ ràng chỉ thích người đẹp trai."
(9)
Vì muốn giữ gìn danh tiếng, cha ta bắt đầu chủ động tìm cách bắt yêu.
Đối với bên ngoài, cha ta hoàn toàn tỏ ra mình là một người bị hại.
Cha mời năm sáu vị pháp sư đến bắt yêu, người thì biết phun lửa, người thì biết vẽ bùa, kẻ thì dám thò tay vào chảo dầu còn có người một bữa ăn được ba cân bánh bao thịt, mỗi người mỗi vẻ, náo nhiệt lạ thường.
Cao gia trang có Trư yêu trấn giữ, hạn hán thì đào mương dẫn nước, lũ lụt thì phân dòng chảy, liên tục mấy mùa đều bội thu, khiến nhà nhà đều có dư dã.
Nông nhàn, người tụ tập nói chuyện phiếm ở đầu làng cũng nhiều hơn mọi năm.
Gần đây hoạt động mới được người trong trang yêu thích nhất chính là đến nhà họ Cao xem bắt yêu.
Chỉ cần hô lên một tiếng: "Người bắt yêu đến rồi!", thì dù đang ăn cơm người ta cũng phải vội vàng chạy đến nhà họ Cao, nếu đi muộn thì sẽ không còn chỗ đẹp để xem.
Buổi sáng có một bà đồng biết phun lửa đến, ngọn lửa bà ta phun ra dài đến năm thước.
Mọi người xem xong đều vỗ tay khen hay, ai nấy đều hồi hộp chờ xem lần này yêu quái sẽ bị bắt ra sao.
Nhưng nếu ngươi hỏi Trư yêu có bị bắt hay không ấy hả? Thì ai mà biết được, chẳng quan trọng!
Ta ở trên gác mái, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng ồn ào của đám đông. Thỉnh thoảng lại có những tiếng ồ lên kinh ngạc và tiếng cười vang vọng đến. Ta ôm lấy cánh tay chàng, nhếch mép cười lạnh: "Nhìn bọn họ kìa, còn bày đặt bắt yêu nữa chứ, chẳng khác gì trò ảo thuật cả. Nếu thật sự bắt chàng đi rồi, ai sẽ lo chuyện mùa màng cho họ đây? Lúc đó làm gì có thời gian rảnh rỗi đến đây xem náo nhiệt?"
Chàng nhìn ta, trong mắt vẫn còn ý cười, nhưng khi quay sang nhìn đám đông thì nụ cười ấy đã tan biến như khói mây, trên mặt không vui cũng không giận: "Ngu muội, vong ân bội nghĩa, dễ bị kích động, đó chính là bản tính của con người."
Giọng chàng bình thản như đang nói một điều hiển nhiên, nhưng ta nghe xong lại thấy tim mình thắt lại.
Ta cho rằng chàng đang cảm thấy lạnh lòng, bèn dịu dàng dỗ dành: "Phu quân là người lợi hại nhất, không ai có thể bắt chàng đi. Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau."
Chàng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, yết hầu chuyển động, khẽ đáp: "Ừ."
Ta nắm lại tay chàng: "Chàng không được gạt ta."
Trong mắt chàng lúc này chứa đựng những cảm xúc phức tạp mà ta không thể hiểu được. Chàng nhìn ta thật sâu, định nói điều gì đó thì bị một giọng nói lớn từ trong đám đông cắt ngang: "Cao viên ngoại, không xong rồi!"