Cậu xông thẳng vào phòng vệ sinh, nôn thốc nôn tháo.
Lúc trước không phải là chưa từng uống say, hồi đại học cũng từng chơi đùa thác loạn với các bạn một thời gian, cứ đến cuối tuần là lại vào bar chơi, hôm sau mất cả một ngày để hồi phục thể lực.
Nhưng mà Tác Dương cũng chỉ “quậy” hơn một năm rồi thôi, sau này dần bớt lại, không còn quá buông tuồng nữa.
Đã lâu rồi không có cảm giác đó.
Sau khi nôn xong cậu cởi đồ đi tắm luôn, nước lạnh xối xuống người, cậu cắn răng nhăn nhó chịu đựng.
Làn nước lạnh kích thích đầu óc hỗn độn thêm phần tỉnh táo, cậu mau chóng thích ứng được với nhiệt độ nước, ráng mở mí mắt để tắm cho xong. Sau đó cậu dọn dẹp phòng tắm và giặt đồ.
Sau khi ra ngoài kiểm tra lại lần nữa hôm nay không có lịch bay, rồi lục tủ kiếm thuốc giảm đau, uống thuốc bằng nước lạnh xong thì lại nằm ra sô pha.
Cậu mò điện thoại, mở ra thấy còn hai mươi phần trăm pin.
Hồi nửa đêm Chu Mạt có trả lời tin nhắn của cậu, hỏi cậu vẫn ổn chứ.
Qua chừng một tiếng đồng hồ, Chu Mạt lại gửi thêm một tin nữa, chắc là Thẩm Huy Minh đã nói Chu Mạt biết cậu đã về đến nhà nên bảo cậu nghỉ ngơi cho khỏe. Ngoại trừ tin Chu Mạt gửi thì không còn gì khác.
Tác Dương bỏ điện thoại sang một bên, nhìn lên trần nhà hồi tưởng lại chuyện tối qua.
Những chuyện khác cậu không có ấn tượng lắm, nhưng khi nhớ lại cuộc điện thoại cuối cùng mà Thẩm Huy Minh gọi thì vẫn cảm thấy ngón tay mình tê tê.
Trước giờ Tác Dương không phải người dễ bị thu hút, thậm chí cậu còn cố ý kiềm chế lòng ham muốn của mình, dù là bất kì chuyện gì hay với bất kì người nào đi nữa.
Cậu cảm thấy sự ham muốn là gánh nặng, một người càng có nhiều ham muốn thì sẽ càng mệt mỏi hơn mà thôi.
Đương nhiên là bây giờ cậu cũng chẳng thấy thoải mái hơn là bao.
Mấy năm nay cậu sống rất tốt, cậu rất hài lòng về bản thân mình. Nhà của cậu theo phong cách tối giản, cuộc sống của cậu cũng như thế, không mưu cầu không khát khao điều gì cả, cho nên cũng không rơi vào vòng trói buộc của sự ham muốn.
Nhưng mà bây giờ, cậu vẫn bị nó vây trói rồi, chỉ vì cái giọng nói truyền vào lỗ tai cậu trong màn đêm thăm thẳm.
Tác Dương không phải người cuồng giọng, nhưng quả thật vào giây phút đó, chất giọng của Thẩm Huy Minh đã câu mất sự nhạy bén của trí óc cậu.
Là do đã kiềm nén quá lâu ư?
Tác Dương tự tìm cho mình một lời giải thích hợp lý, vì đã kiềm chế sự ham muốn quá lâu, thêm cả sự thôi thúc của chất cồn và cảnh đêm nên mới khiến ham muốn tình dục trong thâm tâm cậu nảy chồi.
Chắc là như thế rồi.
Tác Dương thở dài một hơi, nhắm nghiền mắt dở khóc dở cười.
Cậu biết không phải là như thế.
Nếu không tại sao bây giờ cả chất cồn và đêm đen đều đã hạ màn mà cậu vẫn thò tay vào trong đũng quần kia chứ?
Đàn ông ấy mà… không cách nào rời khỏi ham muốn.
Tác Dương nghĩ: Thả lỏng một lát vậy, hôm nay mình được nghỉ mà.
Khi Thẩm Huy Minh ra khỏi phòng họp thì đã là giữa trưa rồi, trợ lý hỏi anh có muốn đặt cơm trưa không, anh phất tay từ chối.
– Tôi ra ngoài có chút chuyện, chắc buổi chiều không về được – Thẩm Huy Minh nói – Có việc gì thì gọi cho tôi.
Anh đưa tài liệu trong tay cho trợ lý rồi đi thẳng xuống lầu.
Tối qua sau khi Tác Dương đi không lâu thì Thẩm Huy Minh cũng về nhà, dù sao cũng uống khá nhiều nên sáng nay đi làm anh không lái xe.
Bây giờ anh ra khỏi công ty, bắt một chiếc taxi đi gặp Giang Đồng Ngạn. Hai người hẹn nhau ở một nhà hàng Tây Ban Nha đối diện khách sạn Giang Đồng Ngạn ở.
Khi Giang Đồng Ngạn tới thì Thẩm Huy Minh đã xem thực đơn chán chê rồi.
– Tối qua ông uống bao nhiêu thế? – Thẩm Huy Minh hỏi hắn – Sao giờ trông như xác chết trôi vậy.
Giang Đồng Ngạn ngồi xuống, trước tiên là gọi một cốc nước ấm, uống ực phát hết sạch.
– Tôi thấy tôi tiêu rồi ông à – Giang Đồng Ngạn nói – Tới công chuyện rồi.
Thẩm Huy Minh giương mắt nhìn sang:
– Sao vậy? Trong lúc say bí tỉ đã tặng cả công ty cho người ta rồi à?
Giang Đồng Ngạn day ấn đường tỏ vẻ bất đắc dĩ:
– Ông biết sáng nay lúc tôi dậy, người nằm bên cạnh tôi là ai không?
Thẩm Huy Minh buông thực đơn xuống.
– Tác Dương.
– …
– Thôi, gạt ông đấy. – Giang Đồng Ngạn thở dài thườn thượt – Là cậu bạn tối qua đã nhảy với ông.
– Thằng này được, đã tới nơi là phải có hàng xách về.
Giang Đồng Ngạn cầm thực đơn lên xem:
– Không đùa đâu, tôi tới công chuyện thật rồi.
Thẩm Huy Minh ngả ra ghế híp mắt nhìn hắn, mặt hết sức hóng hớt.
– Tối qua tôi uống say quá, không nhớ đã về khách sạn như thế nào – Giang Đồng Ngạn kể – Tôi đã say đến thế rồi, chắc chắn là không cứng nổi, cho nên tôi nói với cậu ta là tôi không hề đụng chạm gì cậu ta hết.
Thẩm Huy Minh cười khẩy, không biểu hiện thái độ.
– Nhưng mà cậu ta nói mông đau lắm, nằng nặc bắt tôi chịu trách nhiệm.
Mặt Giang Đồng Ngạn đầy chua chát, thế mà Thẩm Huy Minh lại rất mừng.
Cũng tốt, lần này không ai giành Tác Dương với anh nữa rồi.
Giang Đồng Ngạn nói:
– Tôi biết khả năng của mình tới đâu, tôi chắc chắn không chạm vào cậu ta.
– Nhưng ông không có bằng chứng – Thẩm Huy Minh nói – Thôi chịu thua đi, ông bị người ta còng tay rồi.
– Đây là ăn vạ, tôi phải nghĩ cách mới được – Giang Đồng Ngạn gọi nhân viên phục vụ tới để hai người gọi món.
– À phải rồi – Giang Đồng Ngạn hỏi Thẩm Huy Minh – Tối qua tôi vừa quay sang đã không thấy bóng dáng ông với Tác Dương đâu, đừng nói là hai người đi khách sạn đấy nhá.
Thẩm Huy Minh đang uống nước, vì câu này mà suýt nữa sặc luôn.
– Ông nghĩ bọn tôi giống như ông à? – Thẩm Huy Minh nói – Phóng đãng chả biết giới hạn.
Giang Đồng Ngạn giễu cợt:
– Ông thật chẳng phải đàn ông.
– Ông thì đàn ông quá rồi – Thẩm Huy Minh cũng phải sỉ nhục hắn cho bằng được – Chơi con người ta xong còn không thừa nhận.
– Nhưng tôi không có chơi!
– Ai mà biết được ông, nói miệng vô căn cứ, ông lấy bằng chứng ra đây xem nào – Thẩm Huy Minh nói – Gây ra chuyện thế này, chắc hôm nay ông chưa bay về được đâu hử?
– Về thì chắc chắn phải về – Tối nay Giang Đồng Ngạn có chuyến bay về New York – Chỉ là hơi rắc rối.
Điện thoại Thẩm Huy Minh reo lên, trợ lý gọi tới nói ngày mai có một cuộc họp cần anh xác nhận lại thời gian.
Trong lúc anh nói chuyện điện thoại thì Giang Đồng Ngạn đã ra quyết định.
– Tôi nghĩ kĩ rồi.
Thẩm Huy Minh mới vừa gác máy xong, Giang Đồng Ngạn liền nói:
– Cậu ta nói tôi chịch cậu ta rồi, nhưng tôi thấy mình không làm.
Nhân viên phục vụ đưa món lên bày biện.
Đợi phục vụ đi khỏi, Giang Đồng Ngạn nhìn chằm chặp đống thịt trên dĩa, nói:
– Dù gì cũng đã mang cái danh ấy rồi, vậy lát ăn uống no nê, tôi sẽ quay về chịch cậu ta luôn.
Thẩm Huy Minh thấy logic của thằng này tài tình quá, thiếu điều vỗ tay tán thưởng thôi.
Hai người ăn trưa xong, Giang Đồng Ngạn vác bộ mặt căm phẫn về khách sạn, trước khi đi thì hỏi Thẩm Huy Minh:
– Lát nữa ông có bận gì không?
Thẩm Huy Minh không nói hắn biết, đợi Giang Đồng Ngạn đi khỏi anh mới móc điện thoại ra gọi cho Tác Dương.
– Alo ạ.
– Tác Dương phải không? – Thẩm Huy Minh đứng dưới ánh nắng ngày thu, nhìn tiệm hoa ở đối diện đường, mỉm cười nói – Anh là Thẩm Huy Minh đây.
– À, anh Thẩm, chào anh.
– Chuyện là thế này, hôm nay khi mang đồ đi giặt thì anh phát hiện bị rơi mất một chiếc khuy măng sét, đã tìm khắp nơi rồi nhưng vẫn không thấy, anh muốn hỏi là em có biết anh làm rơi ở đâu không.
Tác Dương ngồi trên sô pha nghe giọng anh, khi anh nói hết câu ấy, cậu khẽ giương mắt lên, ánh nắng đang đậu trên mặt bàn trà bằng kính.
Trên đó có một cái khuy măng sét màu bạc, tối qua cậu có nói với Thẩm Huy Minh rằng cậu thích nhãn hiệu này.