Cả hai dành cả buổi chiều nằm dài trên sô pha xem phim điện ảnh cùng ăn đồ vặt, đang xem thì Bạch Nguyệt Quang nhận được điện thoại.
Công ty có việc, Bạch Nguyệt Quang nhíu mày, tỏ vẻ không vui gì mấy, Tiểu Đáng Thương Thụ nhìn anh, Bạch Nguyệt Quang mới nói:
“Anh có việc phải đến công ty, em ở nhà một mình tự chơi nhé.”
Tiểu Đáng Thương Thụ: “Có cần em đi theo giúp không ạ?”
Bạch Nguyệt Quang thuận tay cởi đồ mặc ở nhà ra, lộ nửa người trên cường tráng, nghe Tiểu Đáng Thương Thụ vừa nói liền trả lời: “Không cần đâu, hôm nay không có việc của em.”
Tiểu Đáng Thương Thụ nhìn anh để rút ngắn thời gian nên cởi đồ luôn ở phòng khách, hơi giật mình dời mắt đi chỗ khác:
“Được ạ, anh đi sớm về sớm.”
Bạch Nguyệt Quang khẽ cười, đi về phía phòng ngủ: “Anh còn chưa ra khỏi cửa mà cưng đã muốn anh về rồi à.”
Tiểu Đáng Thương Thụ lắp bắp thì thầm: “Không, Không có.”
Bạch Nguyệt Quang thay xong quần áo liền ra khỏi nhà, Tiểu Đáng Thương Thụ chạy nhanh đến bên cửa sổ nhìn bóng dáng anh xuống lấy xe, sau khi thấy anh đã lái xe đi mới quay lại sô pha buồn bã ôm đồ ăn vặt xem phim.
Đến tối, chuông cửa đột nhiên vang lên, Tiểu Đáng Thương Thụ nghĩ: “Anh Nam cuối cùng cũng về nhà.”
Nhanh nhẹn nhảy từ sô pha xuống, chân trần ra mở cửa.
Vừa mở vừa gọi “Anh Nam”, sau đó mới phát hiện người đến là nhân viên giao hàng.
Tiểu Đáng Thương Thụ mơ màng: “Ừm cái đó, xin lỗi tôi không có đặt đồ ăn.”
Anh trai giao hàng lộ ra nụ cười chuyên nghiệp: “Anh là Thời Trạch đúng chứ?”
Tiểu Đáng Thương Thụ gật đầu: “Là tôi.”
Anh trai giao hàng cười: “Vậy đúng là giao cho cậu, không sai đâu.”
Tiểu Đáng Thương Thụ ngu ngơ kí đơn giao nhận, cầm thức ăn lại bàn mới thấy mục ghi chú trên đơn đặt hàng có viết: ‘Anh chưa đưa chìa khóa cho em, mà giờ anh cũng không về được, nên cơm chiều anh đặt ở ngoài vậy.’
Tiểu Đáng Thương Thụ cảm thấy tim mình vì những quan tâm nho nhỏ của anh mà trở nên ấm áp vô cùng, vừa nãy cậu còn sầu não tự hỏi bữa chiều phải giải quyết làm sao, bản thân cũng không có cách liên hệ nào với anh ấy, mà tự tiện dùng nhà bếp thì hơi hổ, cũng không biết chung cư của anh nằm ở đâu, ra ngoài cũng không có phương tiện đi lại.
Kết quả anh ấy đã tri kỷ đặt đồ ăn cho mình.
Tiểu Đáng Thương Thụ ăn xong đồ ăn,tìm được số điện thoại nằm dưới tên Ninh Nam trên đơn đặt hàng, mới lấy điện thoại ra định lưu lại, vừa đánh xuống hai chữ Ninh Nam lại cảm thấy như vậy hơi xa lạ, sau đó xóa đi đổi thành Anh Nam.
Anh Nam.
Đêm đó hơn mười giờ Bạch Nguyệt Quang vẫn chưa về, Tiểu Đáng Thương Thụ như tiếp thêm dũng khí nhắn tin cho anh: ‘Anh Nam, có cần em làm đồ ăn khuya cho anh không ạ?’
Ninh Nam thức cả đêm làm việc, cơm chiều cũng chỉ ăn chút đồ, vừa cực vừa mệt vừa đói, nhắn tin trả lời lại cậu: ‘Cảm ơn em. Hơn 1 tiếng nữa anh sẽ về.”
Tiểu Đáng Thương Thụ nhận được trả lời bắt đầu lục lọi tủ lạnh, thật ra cậu nấu cơm không giỏi, nhưng mà nấu cháo lại vô cùng có tay nghề.
Tiểu Đáng Thương Thụ chờ lò vi sóng rã đông thịt, nấu một nồi cháo thịt nạc trứng muối, sau đó để trong nồi giữ ấm, ra dọn dẹp phòng khách một chút, bắt đầu chờ mong Bạch Nguyệt Quang về nhà.
Lúc anh trở về đã gần mười hai giờ, Tiểu Đáng Thương Thụ nghe tiếng mở cửa đã nhảy lên ra đứng trước cửa, Bạch Nguyệt Quang đưa trà sữa trên tay cho cậu: “Còn chưa ngủ à? Chờ anh hả?”
Tiểu Đáng Thương Thụ hơi ngượng ngùng cười trừ, cầm cốc trà sữa trên tay Bạch Nguyệt Quang rồi vào nhà hâm cháo.
Cháo vừa ấm, Bạch Nguyệt Quang ăn một ngụm: “Thơm thật đấy.”
Tiểu Đáng Thương Thụ cười tủm tỉm ngồi đối diện ăn nửa bát cháo: “Em không giỏi làm món gì khác, chỉ có nấu cháo thì còn hơi được.”
Bạch Nguyệt Quang chậc một tiếng: “Anh tự nấu cơm lâu như thế mà chỉ ở mức ăn được, sau này em không được chê đâu đấy.”
Tiểu Đáng Thương Thụ cướp lời: “Em không có kén ăn đâu.”
Bạch Nguyệt Quang khẽ cười, bắt đầu ăn cháo.