Tiểu Đáng Thương Thụ cọ cọ tay Bạch Nguyệt Quang, anh thuận tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu, sau đó mới ngừng lại đi về phía phòng ngủ:
“Đi ngủ thôi.”
Bạch Nguyệt Quang thản nhiên đi vào phòng ngủ, Tiểu Đáng Thương Thụ sau khi tắt đèn xong đi vào đã thấy anh đang nghiêng người tựa trên giường, như cười như không nhìn mình.
Tiểu Đáng Thương Thụ trong lòng căng thẳng, xốc chăn vào nằm ngay ngắn, Bạch Nguyệt Quang tắt đèn nằm xuống, nói:
“Công nhận em đoán chuẩn thật, cuối cùng vẫn phải ngủ chung với anh.”
Tiểu Đáng Thương Thụ: “Nếu anh để ý hay là em ra sô pha ngủ nhé.”
Bạch Nguyệt Quang giả vờ kéo cậu lại: “Phòng khách không có điều hòa ngủ không được đâu.”
Sau đó khẽ cười, vỗ lên cánh tay Tiểu Đáng Thương Thụ:
“Đừng sợ, anh không làm gì em đâu.”
Tiểu Đáng Thương Thụ cứng nhắc: “Em không có nghĩ như vậy mà!”
Bạch Nguyệt Quang cười cười: “Ngủ đi, ngày mai anh còn phải lên công ty.”
Tiểu Đáng Thương Thụ: “Em có phải đi không?”
Bạch Nguyệt Quang cười: “Em muốn đi à?”
Tiểu Đáng Thương Thụ: “Em không muốn đợi một mình ở nhà.”
Bạch Nguyệt Quang: “Vậy đi đi, ngày mai đi theo anh.”
Tiểu Đáng Thương Thụ: “Cảm ơn anh.”
Bạch Nguyệt Quang vừa định nói gì đó liền bị cậu cướp lời:
“Em biết rồi, cảm ơn cái mông.”
Bạch Nguyệt Quang đánh một cái lên mông cậu: “Chậc, cưng ngày càng lớn gan ha.”
Tiểu Đáng Thương Thụ vừa nằm vừa cười, mà Bạch Nguyệt Quang thì một chút tức giận cũng không có.
Hôm sau, điện thoại của anh vừa kêu thì Tiểu Đáng Thương Thụ đã dậy, cậu thuận tay cầm điện thoại lên tắt chuông, sau đó mới phát hiện hôm nay mình lại tỉnh dậy trong vòng tay của anh.
Tiểu Đáng Thương Thụ hơi xấu hổ, hối hận tại sao mình lại tắt chuông báo làm gì, cuối cùng mới phát hiện một chuyện càng lúng túng hơn, có thứ gì cưng cứng đang chọc vào mông cậu.
Tiểu Đáng Thương Thụ chậm rãi nhích người về trước, lại bị anh kéo về phía sau, cảm giác ngày càng rõ ràng. Tiểu Đáng Thương Thụ khóc không ra nước mắt, dứt khoát xoay người đẩy vai của Bạch Nguyệt Quang.
“Anh Nam, mau dậy thôi.”
“Đừng có quậy.”
Bạch Nguyệt Quang nói xong, tiếp tục ôm Tiểu Đáng Thương Thụ vào ngực, cứ như vậy cậu vùi đầu trên cổ anh, Tiểu Đáng Thương Thụ đẩy nhẹ anh vài cái, vẫn không phát hiện ra ý cười đong đầy đáy mắt của Bạch Nguyệt Quang.
Tiểu Đáng Thương Thụ bị anh kéo vùi mặt vào hõm vai, nhỏ giọng gọi:
“Anh ơi dậy thôi ạ.”
Bạch Nguyệt Quang ôm chặt cậu, nở nụ cười: “Ngủ thêm năm phút nữa thôi.”
Tiểu Đáng Thương Thụ dịu giọng gọi: “Anh Nam.”
Bạch Nguyệt Quang chỉ đơn giản lấy chăn trùm kín đầu cả hai: “Đã nói thêm năm phút thì năm phút mà.”
Tiểu Đáng Thương Thụ nhanh nhẹn thoát khỏi cái ôm của anh, xoay người xuống giường: “Vậy em dậy trước đây.”
Bạch Nguyệt Quang âm trầm nhìn cậu, nói: “Được.”
Sau đó kéo chắn trùm kín đầu.
Sự thật đã được chứng minh, người thích ngủ nướng thường sẽ không bao giờ giữ lời, Tiểu Đáng Thương Thụ chuẩn bị gọn gàng rồi mới phát hiện Bạch Nguyệt Quang vẫn còn đang ngủ.
Tiểu Đáng Thương Thụ kéo tay anh: “Đứng dậy nào.”
Bạch Nguyệt Quang bị kéo dậy, Tiểu Đáng Thương Thụ mừng rỡ, cuối cùng cũng gọi dậy được, sau đó liền bị anh kéo mạnh lên giường, cậu giãy dụa:
“Anh đừng đùa nữa. Bị muộn mất.”
Bạch Nguyệt Quang xoa rối mái tóc cậu vừa chải chuốt gọn gàng, cười nói: “Dậy đây, dậy đây.”
Sau đó đưa tay cởi áo ngủ, bắt đầu thay quần áo.
Tiểu Đáng Thương Thụ lại bị cảnh nóng đập vào mắt lần thứ n, uất ức giả vờ chỉnh lại tóc.