Trên trán của nàng đầy mồ hôi trong suốt, nàng giơ một bó hoa sơn trà, đi tới trước mặt Từ Tử Kỳ, đưa cho hắn: “Trong thành không có bán hoa, ta ra khỏi thành hái.”
Từ Tử Kì là nam nhân, lần đầu tiên lại được tặng hoa, chân tay luống cuống không biết nên nhận hay không thì tốt: “Nàng…nàng cho ta?”
Lâm Bích Tiên cố chấp đưa: “Đi qua hai tòa thành nữa sẽ tới nhà huynh, đó là mục tiêu của trò chơi này. Không còn bao nhiêu thời gian. Chúng ta phải nắm bắt. Tử Kì, nam nữ nhân vật chính phải cùng một chỗ. Ta hy vọng huynh có giác ngộ này.”
Liễu Diệc Thụ mở to hai mắt nhìn. Cứng rắn như vậy? Ô, hắn cũng muốn có hoa.
Thượng Quan Lăng bình tĩnh cúi đầu uống nước. Tiên Nhi thật suất!
Từ Tử Kì dưới ánh mắt bức bách cường đại của Lâm Bích Tiên, không tự giác tiếp nhận hoa, lại không tự giác nói khẽ: “Thực xin lỗi, ta……”
“Không có gì là có lỗi. Tử Kì, ta sẽ đối với huynh thật tốt.” Lâm Bích Tiên mỉm cười, ngắt lời hắn, nhấc vạt áo ngồi xuống. Thượng Quan Lăng lúc này mới chú ý thấy nàng ta thay đổi một thân nam trang, ánh mắt khẽ động, chẳng lẽ đây mới là tính cách chân thật của nàng ta? Nữ nhân suất khí, có loại cảm giác mạnh mẽ.
Khi ăn cơm, Lâm Bích Tiên săn sóc gắp rau cho Từ Tử Kì, khiến hắn ngượng ngùng liên tiếp xua tay cự tuyệt, lỗ tai đều lộ ra đạm hồng nhạt. Sau đó, Từ Tử Kì lễ thượng vãng lai cũng gắp rau cho Lâm Bích Tiên. Qua qua lại lại, hai người giống như lão phu lão thê thực hài hòa.
(* lễ thượng vãng lai: có qua có lại)
Sau một chút thời gian ăn cơm, Lâm Bích Tiên xoay chuyển cục diện, dường như hoàn toàn thu phục Từ Tử Kì.
Thượng Quan Lăng không khỏi cảm thán, đây là sức quyến rũ của nữ chủ, thật sự là trâu bò a!
Liễu Diệc Thụ tự ăn cơm, ánh mắt nhìn Lâm Bích Tiên trở nên là lạ.
Thượng Quan Lăng trêu chọc hắn: “Liễu công tử, chẳng lẽ ngươi hiện tại phát giác ngươi kỳ thật là có thể chất thụ? Liền hy vọng có nữ nhân tới ngược ngươi?”
Liễu Diệc Thụ lại bối rối buông bát cơm, không kịp lau miệng bỏ chạy trở về trên lầu.
Thượng Quan Lăng dại ra. Nói trúng rồi, Liễu Diệc Thụ nguyên lai thích nhất là bị nữ ngược. Trong đầu bắt đầu vận hành tưởng tượng: Trong gian phòng hoa lệ, giường lớn king-size phủ kín cánh hoa hồng, làm nổi bật thân hình trắng noãn như tuyết của Liễu Diệc Thụ nằm trên giường, Lâm Bích Tiên một thân áo da màu đen chân giẫm lên giường, roi trong tay thỉnh thoảng lại quật hai, ba cái vun vút trên nền đá cẩm thạch. Mỗi lần quật qua, Liễu Diệc Thụ hình như lại phát ra một tiếng rên rỉ, không bao lâu, gương mặt đã đỏ hồng, hai mắt ẩn ẩn như sương mù, môi đỏ mọng khẽ nói nhỏ. Lâm Bích Tiên cúi xuống, chậm rãi đem dấu môi son của chính mình áp lên…… Liễu Diệc Thụ, ngươi còn nói ngươi không phải m!
“Thượng Quan cô nương, Thượng Quan cô nương…… Thiếu chủ nói muốn đi rồi……” Hồng Nhi nghi hoặc lay lay Thượng Quan Lăng đang ngẩn người. Vừa cơm nước xong, sao đã ngồi ngủ gật rồi?
“Nga, nga. Ta lên lầu thu thập một chút đã.”
Thượng Quan Lăng cầm tay nải xuống lầu, phát hiện chỗ để xe ngựa lúc trước giờ chỉ còn ba con ngựa.
Lâm Bích Tiên cưỡi trên một con ngựa đỏ thẫm dẫn đầu, thấy nàng đến, từ trên cao nhìn xuống nói: “Tử Kì cùng Hồng Nhi thương thế đã khỏi, chúng ta không nên trì hoãn hành trình. Hồng Nhi cùng Lăng Lăng không biết cưỡi ngựa, đi cùng Tử Kỳ cùng Liễu Diệc Thụ đi.” Xe ngựa, làm cho nàng nhớ tới bộ dạng lúc trước khi giả trang nữ nhân háo sắc.
Trời của ta, Tiên Nhi tỷ tỷ ngươi đừng nhanh như vậy a! Giống như đột nhiên phát hiện Đường Tăng vốn lải nhải, thật ra lại là một người cực kỳ ngắn gọn.
Liễu Diệc Thụ mặt cư nhiên vẫn hồng hồng, hắn trước giúp đỡ Thượng Quan Lăng lên ngựa, sau đó ngồi phía sau nàng, giật dây cương.
Thượng Quan Lăng vừa thấy Liễu Diệc Thụ bộ dáng như rơi vào võng tình, tâm liền lạnh xuống một chút. Nói thật, Liễu Diệc Thụ cũng không tệ lắm, đáng tiếc vẫn sẽ biến thành người giúp nữ chủ. Nàng thật sự là không nhận ra sớm a, sớm biết vậy, lúc Liễu Diệc Thụ đùa giỡn nàng, nàng nên mắc câu. Giờ thì tốt lắm, tiện nghi nữ vương!
Lâm Bích Tiên vừa quất ngựa vừa bắt đầu bố trí: “Căn cứ theo địa đồ, chúng ta đang tới gần Long Hoa thành. Long Hoa thành là lãnh địa của thổ phỉ, ác bá hoành hành, chúng ta phải cẩn thận. Tận lực đừng gây chuyện. Gây chuyện cũng phải dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết phiền toái. Tranh thủ sớm ngày đến Từ gia bảo.”
Vừa dứt lời, phía trước chợt nghe một trận tiếng vó ngựa, quả nhiên xuất hiện một đám cường đạo. Ước chừng hai mươi người.
Trong năm người, chỉ có Lâm Bích Tiên cùng Liễu Diệc Thụ biết võ nghệ. Thượng Quan Lăng có hơi được việc. Từ Tử Kì cùng Hồng Nhi hoàn toàn thuộc loại lão nhược phụ nhụ cản trở. Thượng Quan Lăng oán thầm: Hai người các ngươi một chút sức chiến đấu cũng không có, ở nhà chờ nữ chủ tới tìm là được. Lại còn tự động chạy đến đây. Hiện tại tốt lắm, nếu hai người các ngươi gặp nạn, ta tuyệt đối sẽ không cứu.
(lão nhược phụ nhụ: người già, phụ nữ, trẻ em)
Không do dự, Lâm Bích Tiên xông lên tiếp đón, xuống ngựa liền dùng chiêu Hắc Hổ Thâu Tâm, chém chết từng người. Hồng Nhi sợ tới mức cả người run run, Từ Tử Kì ôm nàng, một tay che ánh mắt của nàng. Thượng Quan Lăng nhìn mà mồ hôi lạnh liên tục, nữ chủ quả nhiên không phải dễ chọc, ta ra tay nhất định phải thận trọng, thận trọng!
Trong chớp mắt, Lâm Bích Tiên cùng Liễu Diệc Thụ liền giải quyết đại đa số, chỉ còn lại năm người vừa đánh vừa lui.
Lâm Bích Tiên thu kiếm nói: “Ta xem chư vị cũng không phải người đại ác……”
Liễu Diệc Thụ thấy nàng thu chiêu, chính mình cũng dừng tay.
Năm người không đợi Lâm Bích Tiên nói hết lời, nhanh như chớp chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.
Lên ngựa, tiếp tục đi, lại gặp ba trận tập kích nữa. Đến Long Hoa thành, Liễu Diệc Thụ cùng Lâm Bích Tiên đã tới tình trạng kiệt sức.
Hồng Nhi săn sóc đem đồ lên lầu giúp bọn họ, bốn người còn lại tìm bàn ăn cơm.
Vừa ngồi xuống, truyền đến một tiếng tiếng sáo văng vẳng, Thượng Quan Lăng “rầm” một tiếng liền đứng lên, theo tiếng sáo chạy ra khỏi khách sạn. Lần này nhất định trước khi cổ trùng phát tác, phải bắt lấy hắn!
Vừa chạy ra được hai dặm, liền gặp mai phục. Thượng Quan Lăng bất động thanh sắc cùng ba người giằng co. Đánh thì đánh không lại, chạy cũng chạy không thoát. Nàng tin tưởng thiếu niên kia dẫn dụ nàng đi ra cũng không phải đơn giản là vì muốn giết nàng, nếu như đoán không lầm, nàng chậm rãi đưa tay, tháo duy mạo xuống. Ba người thấy bích liên ấn, khe khẽ nói nhỏ một phen, lặng yên thối lui. Thượng Quan Lăng cũng không mang mũ vào nữa, cầm ở tay, quay về khách sạn. Phía sau, tự nhiên là còn một “bóng dáng” dài.
Trở lại khách sạn, bốn người kia vẫn còn ăn cơm. Từ Tử Kì cùng Hồng Nhi thấy nàng tháo mũ ra có chút giật mình, Liễu Diệc Thụ ánh mắt căng thẳng, vội nhìn về phía sau nàng. Lâm Bích Tiên lại không giật mình, chỉ thản nhiên nói: “Lăng Lăng, đêm nay muội ngủ cùng một phòng với ta.”
Buổi tối, tự nhiên không tránh được một trường ác đấu.
Lâm Bích Tiên để cho Từ Tử Kì cùng Hồng Nhi trụ tại hai gian phòng bình thường, ba người còn lại ở tại gian phòng chữ ‘Thiên’ hạng nhất, sẵn sàng chờ địch. Thượng Quan Lăng còn rải độc phấn xung quanh phòng, ngay cả hai gian phòng cách vách, cửa sổ, nóc nhà cũng không buông tha. Chỉ sợ không chỉ có một nhóm người tới.
Thượng Quan Lăng để Lâm Bích Tiên cùng Liễu Diệc Thụ ngủ trước một lát để khôi phục thể lực, nàng thủ hộ.
Vào lúc canh ba, ngoài cửa truyền đến động tĩnh, vài tiếng kêu thảm thiết, sau lại khôi phục yên tĩnh. Thần kinh Thượng Quan Lăng căng thẳng.
Lại qua thời gian chừng một nén nhang, trên nóc nhà truyền đến thanh âm đánh nhau, dường như hai nhóm người đụng lẫn nhau. Thượng Quan Lăng đứng dán tại chân tường. Làm ơn, nóc nhà trăm ngàn đừng sụp.
Thanh âm đánh nhau trên nóc nhà còn chưa chấm dứt, lại có một mũi tên từ ngoài cửa sổ bắn vào, cắm bên giường.
Lần này rốt cuộc không thể coi thường. Thượng Quan Lăng đánh thức Liễu Diệc Thụ cùng Lâm Bích Tiên.
Lâm Bích Tiên thực bình tĩnh nói: “Lăng Lăng, muội lên giường ngủ đi. Trời sáng ta sẽ đánh thức muội.”
Đại tỷ, loại thời điểm này ai ngủ được a! Thượng Quan Lăng không tình nguyện leo lên giường.