Lâm Bích Tiên ngây dại, đã quên phản kháng.
Thiếu niên muốn tiến lên ngăn cản mẫu thân, bị phụ thân giữ chặt, thiếu niên quay đầu, phụ thân vẻ mặt nghiêm khắc nhìn hắn lắc đầu, hắn từ chối vài cái, sau vẫn là im lặng đứng ở bên người phụ thân.
Không ai đi ra giúp nàng, dường như có hơi quá đáng.
Thượng Quan Lăng lui trở lại bên người Liễu Diệc Thụ, đột nhiên đưa tay hung hăng đẩy hắn một cái.
Cái đẩy này, khiến đám người kia tách ra nhường đường.
Liễu Diệc Thụ bất đắc dĩ đành phải đi ra, cúi người vươn tay về phía Lâm Bích Tiên đang ngã ngồi trên mặt đất: “Lâm cô nương, nàng không sao chứ?”
Thượng Quan Lăng liếc mắt xem thường, hứ, mặt đã sưng đỏ lên như đầu heo, còn có thể không có việc gì?!
Lâm Bích Tiên cầm bàn tay của nam nhân tuấn lãng trước mắt, mượn lực đứng lên, lắc đầu, thấp giọng nói: “Ta không sao.”
Liễu Diệc Thụ cầm tay nàng, xoay người đi ra ngoài: “Chúng ta đi thôi.”
Lâm Bích Tiên mơ hồ bị kéo đi, cái gì lại là ‘chúng ta’? Vị soái ca này, ta hình như là lần đầu tiên gặp ngươi đi? Còn có —
“Nơi này là nhà của ta, ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”
Liễu Diệc Thụ dừng bước, quay đầu nhìn nàng: “Người nhà nàng đối đãi với nàng như vậy, nàng còn muốn ở lại sao?”
Tiếng nói của hắn ôn nhu trầm thấp, trong ánh mắt hắn toát ra vẻ đau lòng, hắn cầm tay nàng, hữu lực, ấm áp.
Lâm Bích Tiên cứ như vậy bị mê hoặc, mất hồn đi theo hắn.
Phía sau truyền đến thanh âm trầm thấp của Lâm Tự Kính: “Nghiệp chướng, đi rồi cũng không cần trở về.”
Nàng hơi dừng lại, bàn tay nắm chặt tay Liễu Diệc Thụ, cũng không quay đầu lại, đi ra ngoài.
Thượng Quan Lăng rời khỏi đám người, lén lút đuổi kịp.
Trong khoảng thời gian này, trước tiên không thể tiếp xúc cùng nàng ta, đợi thăm dò tính tình của nàng ta xong, từng bước một tới gần nàng ta, cuối cùng cho một kích chí mệnh!
Liễu Diệc Thụ mang nàng vào một gian tửu lâu.
Ngồi ở gian phòng sang trọng nhất, hắn thay nàng châm một ly trà.
Nàng yên lặng uống trà, hắn cũng không hỏi gì.
Nhưng mà Lâm Bích Tiên rất muốn hỏi: Đại ca, ngươi dẫn ta đi có tính toán gì không? Ta ngay cả một phân tiền cũng chưa mang a.
Liễu Diệc Thụ một tay nâng cằm chống trên bàn nhìn bộ dáng nàng im lặng uống trà. Cử chỉ nhàn tĩnh, rất gia giáo. Tuy rằng không có vẻ đẹp như Thượng Quan Lăng, nói thật, Thượng Quan Lăng bộ dáng rất đẹp, khiến hắn ngứa ngáy trong lòng, ánh mắt nhìn người của nam nhân cũng không giống nhau, bất quá không biết Thượng Quan Lăng có biết điểm ấy hay không. Diện mạo Lâm Bích Tiên thuộc loại cô gái dịu dàng, xinh đẹp, thích hợp lấy về nhà làm vợ. Nếu lấy Thượng Quan Lăng, khẳng định không đến hai ngày liền phiền chán, điều kiện tiên quyết là còn không bị nàng độc chết.
Lâm Bích Tiên bị nhìn rất khó chịu, đại ca, cho dù ta mạo tựa thiên tiên, ngươi cũng không cần phải nhìn chằm chằm như vậy đi?
“Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh công tử?” Lâm Bích Tiên buông chén trà, lấy tay khăn chấm chấm khóe miệng.
“Ta họ Liễu, tự Công Quyền.” Đánh chết cũng không thể nói hắn gọi Liễu Diệc Thụ!
Liễu Công Quyền?!
Liễu Công Quyền (778-865) tự Thành Huyền, quê Hoa Nguyên, Kinh Triệu (nay là huyện Diêu thuộc Thiểm Tây) là một nhà thư pháp trứ danh.
“Phốc.” Lâm Bích Tiên không nể mặt phun trà, vội che miệng lại: “Liễu công tử thư pháp tốt lắm?”
Nếu thư pháp không tốt mà dám kêu Liễu Công Quyền, đánh chết ngươi nha!
Liễu Diệc Thụ cũng tự châm một ly trà, từ từ nói:“Lâm cô nương không thích cái tên này, có thể gọi tên chữ của ta, Chân Khanh.”
Nhan Chân Khanh?!
Nhan Chân Khanh (709-785) là một nhà thư pháp Trung Quốc hàng đầu và là một vị quan thái thú trung thành của nhà Đường trong lịch sử Trung Quốc.
Quá vô sỉ, quá vô sỉ! Ngươi hôm nay còn muốn lôi tên của bao nhiêu nhà thư pháp ra nữa?!
“Chân Khanh công tử, tiểu nữ cũng có tên chữ, Hi Chi.” Lâm Bích Tiên đứng dậy hơi hơi cúi người.
Vương Hi Chi?!
Vương Hi Chi (303 – 361) là nhà thư pháp nổi tiếng thời Đông Tấn trong lịch sử Trung Quốc.
“Phốc –” Đang uống nước Liễu Diệc Thụ lập tức phun ra toàn bộ mặt bàn đều là nước, hoàn hảo Lâm Bích Tiên vừa rồi đã rời khỏi bàn, bằng không nàng khả năng sẽ rơi lệ tại chỗ.
Liễu Diệc Thụ thập phần trấn định lấy ra khăn tay, lau miệng xong, liền đem khăn tùy ý đặt trên bàn, đứng dậy hướng Lâm Bích Tiên cúi đầu: “Hi Chi cô nương, tiểu sinh có lễ.”
Giả bộ, tiếp tục giả bộ, ta xem hai ta ai giả bộ giỏi hơn.
Hồi lâu, hai vị giả trang mười ba người xong, phóng khoáng lạc quan rũ rũ vạt áo, sóng vai đi ra khỏi tửu lâu.
“Liễu công tử, ta nói ngươi kỳ thật kêu Liễu Diệc Thụ đúng hay không?”
“Đi không thay tên, ngồi không đổi họ, Liễu Diệc Thụ đúng là tại hạ.”
“Vậy ngươi vừa rồi giả bộ với ta làm gì?”
"Ta chỉ là phối hợp cùng Lâm cô nương diễn trò thôi. Lâm cô nương không phải nghĩ là thật chứ?”
“Hừ.”
Lâm cô nương tức giận, quay đầu đi về một hướng khác.
"Nơi đó là Lâm Hải sơn trang.” Liễu Diệc Thụ nhắc nhở nàng. Dễ quên vậy? Bọn họ vừa từ phía đó đi tới.
Lâm Bích Tiên vẫy vẫy tay về phía sau:“Ta biết, ta đi lấy lại vài thứ của mình.”
Lâm Bích Tiên phối trí rất cao, đầu tiên, võ công / nội công / khinh công của nàng là thiên hạ đệ nhất. Tiếp theo, nàng đã nhìn qua là không quên được. Cuối cùng, nàng phú khả địch quốc. Điều kiện tiên quyết là, nàng có thể tìm được bảo tàng ghi trên tàng bảo đồ. Đương nhiên nàng nhất định sẽ tìm được, bởi vì nàng là nữ chủ.
Liễu Diệc Thụ đá văng đám người canh giữ ở cửa sau của Lâm Hải sơn trang.
Lâm Bích Tiên xoay tròn 720 độ trong không trung, rơi tự do xuống đất, xinh đẹp! Liễu Diệc Thụ trong lòng thầm khen. Kịch bản nói nàng võ nghệ cao cường, không biết có mang hai bản võ công bí tịch ra hay không?
Lâm Bích Tiên cầm một tay nải màu lam, liếc mắt nhìn Liễu Diệc Thụ: “Làm sao? Không cần nhìn ta như vậy, ta chỉ lấy chút quần áo để tắm rửa cùng bạc vụn.” Còn có một tấm da dê.
“Kia…… Võ lâm bí tịch đâu?” Liễu Diệc Thụ thử hỏi.
“Mấy thứ đó, ta xem qua đã nhớ hết rồi.”
Lâm Bích Tiên đi ở phía trước, Liễu Diệc Thụ ủ rũ theo ở phía sau. Vì sao lại quên, nàng ta chỉ cần nhìn qua là nhớ hết toàn bộ!
Giờ khắc này, Liễu Diệc Thụ có điểm ghen tị. Nghĩ tới hắn từ nhỏ luyện võ, khổ luyện từng chiêu thức, nàng ta dễ dàng xem một lần liền nhớ kỹ, hơn nữa võ công lại là thiên hạ đệ nhất!
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại nghĩ đến Thượng Quan Lăng là kẻ võ si — một chút võ công cũng không biết, lại ngu ngốc, trong lòng vì thế lại cân bằng.
Con người a, trái tim không ngừng kiên cường.
Ban đêm, hai người ngủ lại khách sạn chữ ‘Nhân’.
Bởi vì nữ chủ xuất hiện, có hai gian khách phòng: Một gian phòng chữ ‘Thiên’ hạng nhất, cùng một gian phòng đối diện.
Liễu Diệc Thụ đẩy cửa phòng của chính mình ra, trong lòng thay Thượng Quan Lăng tiếc hận: Nàng ngủ ở đâu.
Đẩy ra cửa sổ, nhìn trăng tròn vàng óng, Liễu Diệc Thụ tâm lập tức sầu não: Rốt cục có điều kiện làm nam nhân, đáng tiếc nữ nhân bên người lại không phải người kia.
Hắn nắm tay: Về sau điều kiện sẽ rất tốt, nữ nhân sẽ càng nhiều!
Đóng cửa, khép cửa sổ, ngủ.
Ngày hôm sau sáng sớm, Liễu Diệc Thụ xuống lầu, Lâm Bích Tiên đã dậy sớm hơn một chút, ở dưới lầu chờ hắn.
Lâm Bích Tiên cắn thìa, mơ hồ không rõ hỏi:“ Ngươi nhìn thấy Từ Tử Kì không?”
Liễu Diệc Thụ nhíu mày, vị nữ tử được giáo dưỡng cẩn thận hôm qua nhìn thấy đâu rồi? Thượng Quan Lăng ăn cơm sẽ không nói chuyện.
Hắn đột nhiên ý thức được từ sau khi Thượng Quan Lăng biến mất, đây là lần thứ hai hắn nhớ tới nàng, không, tính cả hôm qua là lần thứ ba. Chẳng lẽ thật sự giống như kịch bản, hắn yêu thương nữ xứng? No no no, loại kịch tình đó tuyệt không thể phát sinh trên người hắn!
Hắn cầm lấy khăn tay Lâm Bích Tiên đặt trên bàn, ôn nhu thay nàng lau khô nước canh trên khóe miệng: “Ta còn chưa thấy qua hắn.”
Lâm Bích Tiên bị động tác của hắn làm sợ ngây người, khẽ nhếch khóe miệng chảy xuống nước miếng.
Liễu Diệc Thụ kiềm chế sự ghê tởm trong lòng, bảo trì mỉm cười, lau đi.
Lâm Bích Tiên phục hồi tinh thần lại, nhảy dựng lên đoạt lại khăn tay, trên mặt hồng hồng:“Ta ăn no, ta đi lên lầu trước.” Nói xong, bóng dáng đã tiêu thất.
Liễu Diệc Thụ nhìn nàng chạy trối chết, tâm tình tốt lắm. Ánh mắt nhìn xuống tay mình, lại nhăn mi, di, đáng ghét, vẫn còn nước canh.