Chu Tước là kẻ chuyên bắt nạt người khác lại bị “hỏi thăm” như vậy liền la lên một tiếng, tỉnh rượu hơn phân nửa, đầu rủ xuống giống như quả cà chua, lùi nhanh về phía sau, đẩy Tôn tú tài lên phía trước.
“Không phải là ta muốn vào, là hắn ép ta đến đây, ngươi có việc gì cứ thảo luận với hắn.”
Tục ngữ có câu: không sợ đối thủ thông minh, chỉ sợ bằng hữu ngu ngốc. Nhất là kẻ bất cứ khi nào cũng có thể bán đứng đồng đội. Người bị bán đứng, Tôn Trữ đứng ngơ ngác nhìn nàng, trong lòng vừa ngạc nhiên, vừa tức giận, nhưng việc đã đến nước này, chỉ có thể cố gắng bình tĩnh.
“Các vị đại ca, ta chỉ tá túc ở đây một đêm thôi.”
Nghe xong, hai tên hành khất liếc nhìn nhau, đang muốn trả lời, Chu Tước từ phía sau Tôn Trữ chường nửa khuôn mặt ra: “Không đúng, không phải một đêm, mà là một tháng.”
Tôn Trữ lấy tay xoa trán, nàng không thấy đối phương mặt mày hung ác, ý đồ bất chính sao? Trải qua hôm nay, hắn đưa ra kết luận, Chu Tước chính là loại người phá rối mọi việc đến khi không thể cứu vãn được mới cảm thấy bằng lòng.
Quả nhiên, hai tên khất cái không vui, cùng nhau đứng lên, xắn ống tay áo lên, giống như là đồng diễn.
Người nhỏ tuổi hơn nói: “Đại ca, chúng ta đã lâu không vận động tay chân cho thoải mái đúng không?”
Người lớn tuổi hơn đáp: “Đi theo ta đã làm khổ ngươi rồi.”
“Không việc gì! Ta chịu được.”
“Huynh đệ tốt.”
Đối thoại xong, hai người như hổ rình mồi bước tới.
Chu Tước sợ tới mức rụt cổ lùi về sau: “Tú tài thối, ngươi đánh thắng bọn chúng, địa bàn này thuộc về chúng ta. Nên ngươi nhanh phát huy tiềm năng đi, ta sẽ ủng hộ tinh thần cho ngươi vô điều kiện. Cố lên!”
Tên hành khất lớn tuổi hơn chống nạnh, tức giận quát: “Con bé kia, ai nói chúng ta muốn đánh nhau hả?”
Tên nhỏ tuổi hơn góp lời: “Lão Đại của ta không thích đánh nhau, cô nương nói chuyện thật quá đáng, muốn phá hủy thanh danh của lão Đại hả.”
Nghe thấy không phải đánh nhau, cuối cùng Chu Tước mới dám ló đầu ra, “Các ngươi gạt ta. Không muốn đánh nhau, vậy xắn tay áo làm gì? Ngươi nghĩ nãy giờ các ngươi nói chuyện ta không nghe thấy hả? Các ngươi nói vận động tay chân cho thoải mái, chẳng lẽ không phải là muốn đánh nhau sao?”
Tên khất cái lớn tuổi lấy tay gãi gãi đầu: “Ta chính là người văn minh, không dùng cách thô lỗ để giải quyết vấn đề.”
Điều này cũng làm Tôn Trữ ngạc nhiên: “Vậy ngươi muốn làm gì?”
Tên khất cái nhỏ tuổi hơn chỉ chỉ bàn cờ trong tay Tôn Trữ, nói một cách kinh miệt: “Đương nhiên là theo quy củ giang hồ, chúng ta đấu cờ, lấy thời gian một nén hương, ai thắng chính là chủ nhân chỗ này.”
Ngẫm thấy kỳ nghệ của Tôn tú tài rất tệ, Chu Tước giành trả lời: “Tốt! ta đấu với các ngươi. Các ngươi đánh xáp lá cà hay là từng ngừoi một.”
Tiểu khất cái huýt sáo một cái: “Ai nha, đúng là một cô nàng tự cao tự đại.” quay đầu lại nói thầm với tên kia, “Đại ca, không thể nàng ta khinh thường, phải đánh cho nàng không còn manh giáp.”
Đại khất cái gật gật đầu, bình tĩnh đối mặt với Chu Tước: “Chúng ta đánh từng trận một.” Nói đùa sao, bên phía Chu Tước ba người, so về số lượng thì bên khất cái có vẻ chịu thiệt.
Hai bên giao kèo, bắt đầu trận đấu.
Trên bàn cờ có mười chín ô ngang dọc, ba trăm sáu mươi mốt điểm giao nhau, chín chấm đen nhỏ gọi là tinh, điểm ở trung tâm bàn cờ gọi là thiên nguyên. Chu Tước và đại hành khất ngồi ngay ngắn ở hai bên bàn cờ, nhang được đốt lên, bắt đầu luân phiên giao chiến.
Khất cái cầm quân đen, Chu Tước cầm quân trắng, dựa theo quy tắc hắc trước bạch sau.
Tôn tú tài là lão Lý đứng yên lặng phía sau Chu Tước, tiểu khất cái đứng ở phía sau tên kia, ánh lửa bập bùng cháy tỏa ra ánh sáng dìu dịu dung hòa bớt bầu không khí căng thẳng ngươi sống ta chết, cảnh tượng giống như bạn cũ đang luận cờ với nhau, chỉ thiếu mỗi tiếng nhạc du dương hòa nhịp.
Trên bàn cờ, cũng không nhìn thấy mùi vị chiến tranh đang nổi lên bốn phía, song phương giao chiến công thành đoạt đất, không ai nhường ai, chưa đến đường cùng, quyết không đầu hàng. Sau một nén hương, đối diện Chu Tước là sắc mặt thất bại của tên hành khất, hắn im lặng thật lâu, rốt cuộc thở dài, đứng thẳng dậy, ôm quyền nói: “Ta đã thua.”
“Tự nguyện nhận thua, ngươi không được nuốt lời nha.” Chu Tước reo lên.
Hai tên hành khất cũng không đáp lời, ủ rũ đi ra.
Nhìn thấy hai tên hành khất ra khỏi cửa miếu, Chu Tước mới an tâm vỗ vỗ ngực: “Làm ta sợ muốn chết, thiếu chút nữa thì thua.”
Tôn Trữ xem thường nàng nói: “Uổng cho cô nương còn tự xưng là thiên hạ đệ nhất cờ vây, thiếu chút nữa là thua dưới tay một tên hành khất vô danh. Xem ra ta không thể yên tâm được rồi?”
Chỉ thắng trong chân tơ kẽ tóc, kết quả này cũng không được xem là quang vinh, thế nhưng —-
“Trước kia ta đích thật là không có đối thủ, sau đó người khác không chịu cùng ta đánh cờ nữa, cho nên, cũng không biết bao lâu rồi ta chưa đụng đến quân cờ. Tảng đá cứng để lâu ngày còn bị rêu phủ, huống chi là não người. Dù sao cũng còn thời gian một tháng cho ta hồi phục công lực.”
Tôn Trữ hít thở một hơi dài, từ lúc biết vị Chu cô nương này, số lần hắn thở dài so với trước kia đúng là không đếm xuể. Thật không biết có nên tin lời nàng hay không.
“Nghỉ ngơi tốt đi, để có sức ngày mai ứng chiến.”
“Ứng chiến? ứng chiến cái gì”
Tôn Trữ tìm được một nơi sạch sẽ, đem rơm rạ ở góc tường trải thành chỗ nằm nho nhỏ: “Cô không nghĩ chỉ cần chiến thắng hai tên hành khất đó thì sẽ chiếm được chỗ này sao? Bọn họ ngày mai sẽ đưa nhiều cao thủ đến hỗ trợ, cô cũng nên chuẩn bị chiến đấu đi.”
Chu Tước không nói gì, ngước mặt nhìn trời, cầu mưa sa bão táp như thế nào nhỉ?
Không, nàng ghét nhất là bão táp. Đúng là ghét của nào trời trao của đó mà.
Bên ngoài cửa miếu một đống người tốp ba, tốp năm đông nghìn nghịt. Tuy biết rằng “bão táp” đồng loạt kéo đến, nhưng cũng tới nhanh quá đi, ông trời còn chưa kịp lộ ra khuôn mặt tươi cười thì đám người kia đã tới.
Hai tên hành khất tối hôm qua thấy nàng đi ra, lập tức đến trước mặt nàng.
“Ta là Vương Đại Hải.” Đại hành khất giới thiệu bản thân mình, lại chỉ vào tên bằng hữu bên cạnh. “Đây là nghĩa đệ của ta Vương Tiểu Hải, hôm nay ta đặc biệt dẫn Ngũ Hồ Tứ Hải bằng hữu tới đây để thỉnh giáo cô nương.”
Chậc chậc, thỉnh giáo cái gì, cướp địa bàn thì nói là cướp địa bàn, không nên giả bộ văn nhã.
Chu Tước hạ thấp người đáp lễ: “Ta là Chu Tước, mọi người có thể gọi ta là Chu cô nương. Đều là người yêu cờ , các vị đây là cao thủ, tiểu nữ mới đến, chưa thể nói là chỉ giáo, chỉ là giao lưu thôi, coi như là kết giao bằng hữu.”
Mọi người vỗ tay như sấm: “Hảo!”
Ở chính giữa đám đông, một vị cao niên đứng lên, “Mọi người yên lặng một chút, yên lặng một chút.” Tiếng vỗ tay ầm ỉ nhỏ dần, “Lão hủ là Ninh Như Phong, tuổi đã cao, mọi người có thể gọi ta là lão Ninh. Lão hủ tuy bất tài, cũng biết rằng trên bàn cờ nho nhỏ, sẽ giống như thương kiếm giao tranh, đây mới là dũng sĩ chân chính! Không thể vì một tiểu cô nương tuổi còn trẻ, dung nhan xinh đẹp, thì có lòng nhường nhịn lẫn nhau, như vậy, há chẳng phải phụ lại đạo lý trắng đen rõ ràng mà cờ vây hướng tới.”
Vừa dứt lời, tiếng trầm trồ khen ngợi lại nổi lên bốn phía.
Xem ra tâm kế nho nhỏ của Chu Tước đã bị người kia phá! Nhớ kỹ, gừng càng già càng cay. Đối phương có đề phòng, Chu Tước, ngươi cũng nên cẩn thận.
Khá khen cho Ninh lão, dám phá mưu kế của ta. Hừ hừ, ta biết khua môi múa mép với ngươi là thất sách. Ngươi lớn tuổi như vậy, luận khẩu chiến, ta có thể so với ngươi sao?
Trong lòng Chu Tước trăm mối tơ vò, tức giận mà không thể phát tiết.
Nếu khẩu chiến đấu không lại, vậy chỉ có thể trên bàn cờ luận công phu.
Đê tiện, thật đê tiện, quả nhiên là cậy đông hiếp yếu. Một đám người đông nghìn nghịt, vậy mà dùng thịt đè người đối phó với tiểu nữ tử, thế nhưng, các ngươi nghĩ như vậy là có thể đánh bại ta sao?
Ở trước cửa miếu, trên một bãi đất trống đã kê sẵn bàn cờ, bên cạnh còn đặt một cái đồng hồ cát (sa lậu). Đồng hồ cát là công cụ tính thời gian trong thi đấu cờ vây, so với tối hôm qua dùng cây nhan để canh giờ, tất nhiên hôm nay là thi đấu chính thức cũng phải quy củ hơn.
Tinh thần Chu Tước trầm ổn như nước hồ thu, không một chút do dự ngồi về phía quân trắng, quân đen tất nhiên được đi trước, so ra quân trắng có vẻ bị động hơn, nhưng nàng muốn chứng tỏ mình là chủ nhân. Đương nhiên phải làm cho đám người đến khiêu chiến này bội phục, chờ xem nàng xưng bá đi.
Bốn phía an tĩnh lại, Tôn Trữ cũng từ trong miếu đi ra, im lặng ngồi bên Chu Tước xem cuộc chiến. Một người bướ ra từ đám đông, nhanh chóng ngồi xuống phía đối diện Chu Tước.
Sau đó người nọ thảm bại mà về, người tiếp theo cũng thế, thua tiếp quay về, người tiếp theo ….
Chu Tước cảm thấy kỳ nghệ của mình từ từ được khôi phục, tựa như một thế giới mới mở ra trước mắt. Lúc mới bắt đầu, đồng hồ cát chảy hết mà nàng chỉ có thể thắng sát sao, nhưng rất nhanh sau đó, nàng thắng người khác ngày càng nhiều quân, đủ mọi loại người với trình độ kì nghệ khác nhau. Nàng càng đánh càng hăng, ý chiến chiến đấu sôi sục.
Từ buổi sáng đấu tới khi chạng vạng tối, rốt cuộc chỉ còn lại một người.
Chu Tước nhìn người nọ mỉm cười: “Ninh lão a, xem ra hôm nay lão là tiết mục cuối cùng rồi! Tiểu nữ nên dốc hết sức chiến đấu nha.”
Khi nói chuyện, Ninh lão đã đi một nước. Chu Tước cũng tùy ý hạ xuống một quân. Ánh mắt Chu Tước lấp lánh, nàng mỉm cười nói: “Nghiêm túc như vậy a, tuy rằng cờ vây trắng đen rõ ràng, nhưng cùng nhau chơi cờ cũng giống như kết giao bằng hữu. Bằng hữu vong niên, thật thích hợp với ta. Ngươi biết không, người lớn tuổi luôn có nhiều kinh nghiệm quý giá nha.”
Ninh lão không nói một lời, thần trí an định vững vàng.
Ngày đã chuyển sang chiều tà, ánh sáng mờ dần, phía chân trời nhuộm một màu đỏ rực. Trên bàn cờ, quân đen đang chiếm giữ một mảnh đất tốt, Ninh lão cười đắc ý nhìn quân trắng.
“Cô nương không nên nói chuyện phiếm khiếm tâm không tập trung, lúc chơi cờ, tốt nhất phải giám sát chặt chẽ đất của ngươi, bằng không sẽ thua một ván cờ.”
Chu Tước nghiêng đầu nhìn lão một cái, trên mặt mang hiện lên ý cười tự thị nhi phi, trước khi đồng hồ cát chảy hết một khắc, nàng bình tĩnh hạ xuống một quân.
“Tại sao ngươi lại phản kháng, cũng vô phương thôi …” Chưa kịp nói hết câu, Ninh lão đã mở to hai mắt, giống như thấy quỷ, không, so với quỷ lão còn thấy khó tin hơn.
Chỉ một nước cờ, nàng hạ một quân, làm cho cục diện thay đổi nghiêng trời lệch đất. Quân đen đang xưng thần một phương, quân trắng lại ở trong phần đất của nó hợp lại một cách ngang tàng.
“Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!” Ninh lão lắc đầu liêu tục kêu lên.
Chu Tước mở to cặp mắt hắc bạch phân minh, trên mặt ý cười như hoa sen mùa hạ nở ra: “Không đến khắc cuối cùng, cũng không nên tùy tiện kết luận nha.” Lại vui vẻ, “Ta thật sự là thiên tài, thế nhưng Ninh lão kinh nghiệm nhân sinh phong phú hơn nữa cũng dạy cho ta một bài học quý.”
Ninh lão nghiêm túc: “Thì ra trước đó ngươi liên tục đặt bẫy.”
Chu Tước cười cười: “Ngươi là người thông minh, ta thích giao thiệp với người thông minh.”
Hùng tâm tráng khí của Ninh lão đều hóa tro tàn, lão lảo đảo đứng dậy: “Thôi, thôi, mười năm trước ta bại bới Bích Phù hoàng hậu, không nghĩ hôm nay sau mười năm ta lại bại bởi một tiểu cô nương, hơn nữa cách đánh lại giống nhau.”
Ninh lão vừa đi, mọi người cũng lục đục rời khỏi.
Ban đầu Tôn Trữ rất không tin tưởng Chu Tước, luôn nghĩ nàng tự biên tự diễn. Cho đến hôm nay thấy nàng dùng trí thông minh địch lại ngàn người, đặc biệt là trận đấu cuối cùng với Ninh lão, có thể nói là quá kích thích, kịch tính cao trào, ai cũng nghĩ Ninh lão kỳ nghệ cao siêu trầm ổn sẽ nắm chắc phần thắng nhưng cuối cùng lại bại, còn người chắc chắn sẽ thua lại ngoài sự mong đợi chiến thắng.
Nàng đúng là tài nghệ tuyệt vời siêu trần thoát tục, thật sự làm hắn bội phục sát đất. Nghĩ vậy, trong lòng hắn tình cảm mãnh liệt trào dâng, “Bùm” một tiếng quỳ gối trước mặt nàng, cung kính khấu đầu ba cái: “Sư phụ, xin nhận của đồ nhi một lạy.” (Nam mô, lấy từ Tây Du ký)
Chu Tước lùi về sau nửa bước, kinh ngạc nói: “Ta đâu đồng ý nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi đang uy hiếp ta hả?”
Còn chưa xử lý được một tên đồ đệ đột nhiên xuất hiện, lại có hai người bước nhanh tới quỳ rạp xuống đất.
“Mỹ nhân sư phụ, thỉnh người thu nhận hai ta làm đồ đệ đi.”
Chu Tước tập trung nhìn, thì ra là hai tên hành khất huynh đệ Vương Đại Hải và Vương Tiểu Hải. Bọn họ còn chưa đi sao?
“Hai ngươi cảm thấy ta sẽ thu nhận hai đồ đệ cố ý dẫn một đám người tới đây làm khó ta hả?” Chu Tước hỏi.
Vương Đại Hải đỏ mặt nói: “Chúng ta là muốn thử kì nghệ của sư phụ, không có ý mạo phạm, xin sư phụ đại nhân đại lượng, không trách cứ chúng ta.”
Vương Tiểu Hải cũng cầu xin: “Đúng vậy! Sư phụ, ta và đại ca thật sự thích cờ vây, người hãy thu nhận chúng ta đi.”
“Ta rất vui khi thấy các ngươi thích cờ vây, chỉ tiếc ta không dễ dàng thu nhận đồ đệ, bất quá —-” người duỗi ra, cổ xoay xoay trái ba cái, phải ba cái, “Bất quá, cả ngày hôm nay ta không có cơm ăn, nếu có ai tốt bụng mời ta bữa cơm, có thể ta sẽ suy nghĩ một chút.”
Tôn Trữ túi trống rỗng, Vương Đại Hải và Tiểu Hải lại dựa vào xin ăn để sống qua ngày, ba người đều không có khả năng mời nàng ăn cơm, nhắc tới yêu cầu để thu nạp đồ đệ, mặt ba người đều lộ vẻ khó xử.