Đỉnh đầu Chu Tước đầy mây đen, thong thả bước qua sân trước. Trong viện của nàng có mười mấy tỳ nữ đang cầm các lễ vật tân hôn đi qua đi lại.
Nàng túm đại một tỳ nữ hỏi thăm Thẩm Qua ở đâu nhưng nàng ta lắc đầu không biết.
Không phải cùng nhau thành thân sao, tại sao hắn còn bận rộn hơn cả nương tử?
“Vậy chủ nhân Phan Dao Dao ở đâu? Nàng không phải cũng đi đâu rồi chứ?”
Tỳ nữ nói: “Chủ nhân tới y phường dặn dò sửa trang phục tân nương cho cô nương rồi.”
Nói xong, đứng ở một bên chờ Chu Tước phân phó, nàng vẫy tay với tỳ nữ: “Ngươi đi làm việc đi.”
Tỳ nữ nhún người quay người đi về hành lang, lúc này ở chỗ khúc cua chợt xuất hiện một bóng người quen thuộc.
“Từ công tử, sao ngươi lại tới đây?” Chu Tước ngạc nhiên hỏi.
Chỉ thấy Từ Ấu An một tay cầm bầu rượu, nghiêng ngả đi tới, mặt hắn đỏ ửng khác thường, bước thấp bước cao, chắc là say không ít, trong miệng còn gào thét: “Dao Dao đâu? Ngươi, ngươi mau gọi nàng ra đây.”
“Ta rất vui lòng được làm như vậy, đáng tiếc nàng không có ở đây. Ngươi tìm nàng có chuyện gì?” Chu Tước tuy ngoài miệng hỏi cho có nhưng trong lòng đã rõ đáp án, nhìn hắn say tới mức này, bảy tám phần là có hiểu lầm.
“Ta tìm nàng có chuyện gì sao? Ha ha, hỏi rất hay nha!” Từ Ấu An nghiêng trái nghiêng phải đứng không vững, “Vợ ta gấp gáp gả cho nam nhân khác, ngươi còn hỏi ta tìm nàng có việc gì à?”
Chu Tước nhíu mày, đúng là hiểu lầm, chẳng lẽ hắn nghĩ tân nương là Dao Dao? Cái này cũng phiền toái nha, hai người bọn họ hiểu lầm ngày càng sâu: “Từ công tử, ngươi hiểu sai rồi, thật ra …”
Lời chưa dứt, Từ Ấu An đã cắt lời: “Đúng rồi, ta còn ngu ngốc không oán không hận vì nàng mà làm việc, nhưng nàng không chút nào cảm kích, còn muốn bỏ ta.”
Chu Tước nghĩ nghĩ, khó hiểu hỏi: “Ngươi vì nàng làm chuyện gì mà không hối hận? Ngươi làm chuyện gì để nàng tức giận? “
“Nàng giận ta?” Từ Ấu An tám phần đã say muốn bất tỉnh, sắc mặt cực kỳ khó coi, đỏ còn hơn cả đỏ, “Nếu không phải nàng không thèm để ý thư của Bích Phù hoàng hậu? Thì sao ta có thể bị ả yêu phụ Châu Thuyền khống chế?”
Lời nói ra, sắc mặt Chu Tước đại biến, nàng nghi ngờ hỏi hắn: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Việc này ta để trong lòng đã lâu, hôm nay phải nói ra hết.”
“Quả thật, lòng có tâm sự không tốt đâu? Còn ăn không ngon, ngủ không yên. Được rồi, hôm nay ta miễn cưỡng nghe ngươi tâm sự, Ngươi nói đi.”
“Một năm trước, Dao Dao mang thư của Bích Phù hoàng hậu để quên ở Túy Tiên lâu bị Châu Thuyền nhặt được. Ả ta sau khi xem xong bức thư, uy hiếp ta, nếu ta không làm theo lời ả thì sẽ giao phong thư cho đương kim hoàng thượng. Ta biết hoàng đế rất yêu Bích Phù hoàng hậu, một khi hắn biết được thê tử của hắn vì Dao Dao mà chết, nhất định không bỏ qua cho nàng thâm chí có thể bị tru di cửu tộc.”
Chu Tước hiểu ra: “Thì ra là thế. Tiểu nha hoàn là do Châu Thuyền phái tới giám thị ngươi.” Nhưng Châu Tuyền trăm ngàn lần không ngờ, nha hoàn kia lại thích Từ Ấu An, sau đó mới khiến hắn và Dao Dao hiểu lầm.
Từ Ấu An nhắm mắt gật đầu, ngửa đầu uống một ngụm rượu: “Ta vì Dao Dao, không thể không nghe lệnh của ả.”
Trách không được Từ Ấu An đối với Phan Dao Dao tình ý dạt dào như vậy, sao có thể để nữ nhân khác vào mắt được. Chu Tước do dự một lát mới hỏi: “Vậy tại sao năm trước ngươi phải tiến kinh? Đây cũng là mệnh lệnh của Châu Thuyền sao?”
Từ Ấu An nói: “Đúng vậy. Ta theo lệnh của Châu Thuyền vào kinh.” Nói xong lại nhìn quanh bốn phía, đến khi xác định không ai có thể nghe lén được hắn mới nói: “Hơn nữa ta còn phát hiện một đại bí mật của hoàng đế nha.”
Hành động lén lút khẩn trương của hắn kích thích sự tò mò của Chu Tước, nàng cảm thấy lòng mình đang hò reo: “Bí mật gì?” Trực giác nói cho nàng biết đây chắc là bí mật kinh thiên động địa.
Hắn đem ngón tay đặt vào môi: “Ta nói cho ngươi nhưng ngươi không được nói cho người khác nha.”
Chu Tước vội vàng gật đầu: “Rốt cuộc là bí mật gì?”
Từ Ấu An đắc ý cười khẽ: “Bí mật này không mấy người biết nha.”
Chu Tước hận không thể đập đầu hắn vào tường, nhưng nếu nàng thật sự làm vậy, cũng đừng mong biết được bí mật kia, nàng cố gắng nhẫn nhịn cười tươi ăn nói khép nép: “Nha, Từ công tử thật lợi hại a.”
Từ Ấu An ngửa mặt cười lớn, mới thấp giọng nói: “Bí mật chính là ………. đương kim hoàng đế không phải như chúng ta biết là Ám Dạ vương Lí Dạ mà là huynh trưởng của hắn Lí Tín.”
Chuyện này thật sự rất kỳ quái khiến Chu Tước nhanh hỏi lại: “Sao có thể chứ? Ngươi nói giỡn phải không?”
“Là thật mà. Mười năm trước, cha ta là thủ hạ trong phủ của Ám Dạ vương, bởi vậy ta cũng thường xuyên thấy hắn. Chỉ là một năm trước, khi ở trong hoàng cung gặp mặt đế vương, rõ ràng không phải Ám Dạ vương. Sau đó, ta miêu tả lại hình dáng người đó cho Châu Thuyền nghe, nàng ta cũng phải thốt lên rằng hoàng đế hiện tại là thái tử Lí Tín. Chu cô nương, vẻ mặt Châu Thuyền lúc đó cũng giống y hệt ngươi nha.”
Chu Tước che ngực, không biết tại sao sau khi nghe xong trong lòng nàng lại quặn đau, giống như vật gì trong lồng ngực muốn chui ra.
Từ Ấu An không phát hiện nàng khác thường, còn tiếp tục nói: “Nghe Châu Thuyền nói, năm đó Lí Tín cũng có một đoạn tình với Bích Phù hoàng hậu, chỉ tiếc là cuối cùng nàng lại gả cho Ám Dạ vương. Với tình hình hiện giờ xem ra, thời điểm Bích Phù hoàng hậu biến mất mười năm trước, Lí Dạ cũng theo nàng tới âm phủ rồi. Chỉ có Lí Tín vẫn tin tưởng nàng ta có thể trở về, cho nên giả mạo Lí Dạ để chờ nàng mười năm. Không biết khi Bích Phù hoàng hậu trở về, nàng thấy được trượng phu đã biến thành ngừơi khác, trong lòng nghĩ thế nào. Chu cô nương, ngươi nói sao?”
Ánh mắt Chu Tước lấp loáng nước: “Hắn, đã chết?”
Từ Ấu An thấy nàng đau khổ, có chút ngạc nhiên: “Ngươi nói Ám Dạ vương sao? Tám chín phần là đã chết?” Bỗng nhiên lại nghĩ đến chuyện của mình “Ngươi biết không? Ta làm nhiều việc cho Dao Dao như vậy, kết quả thì sao, nàng lại đi lấy người khác.” Một đại nam nhân như hắn, vậy mà thống khổ đến rơi lệ.
Chu Tước cố gắng kìm nước mắng, khuyên nhủ hắn: “Nàng lấy người khác khi nào?”
Từ Ấu An hung hăng uống thêm một ngụm rượu: “Ngươi còn muốn lừa ta? Không phải ngày mai nàng cùng họ Thẩm kia thành thân sao?”
Chu Tước vỗ vỗ cánh tay hắn: “Phải tin chính mình một chút, nàng không thể quên được ngươi sao có thể cưới người khác.”
Từ Ấu An giật mình: “Vậy, vậy nơi này giăng đèn kết hoa là sao?”
Chu Tước vươn ngón tay thanh nhã của nàng chọc chọc vào người mình: “Là ta, ta mới là người gả cho họ Thẩm nha.”
Con ngươi Từ Ấu An trợn tròn, thần tình bất ngờ: “Sao, sao có thể?” Tiếp theo lại vui mừng như điên, “Ha ha, thì ra là thế, thì ra là thế. Chu cô nương, chúc mừng ngươi nha. Ha ha!”
Không biết có chỗ nào đáng chúc mừng, Chu Tước chỉ cảm thấy ngực đau như cắt, nàng ngơ ngác nhìn vẻ mặt vui mừng như điên của Từ Ấu An, tiếp theo đi lướt qua hắn hướng về gian phòng của công tử.
Hộ vệ A Lai gần đây vô tung tích, thoắt ẩn thoắt hiện, cho nên trong phòng vắng lặng không một bóng người. Chỉ thấy sa trướng đỏ rực vũ lộng theo từng đợt gió.
Trong phòng khắp nơi đều là màu đỏ — chính là tân phòng mà Phan Dao Dao đã trang trí.
Chu Tước ngơ ngác nhìn cặp chữ hỉ màu đồng gắn trên miếng vải lụa đỏ, nàng lại dời ánh mắt sang khăn trải bàn trên mặt bàn gỗ lin thêu hình đôi uyên ương song bích.
Bỗng nhiên khóe mắt nàng nhìn thấy chiếc hòm vàng đặt trên bàn trang điểm, nhớ tới mấy ngày trước, công tử từng bỏ miếng đá phù dung phỉ thúy vào đấy. Trong lòng sinh ra một nỗi xúc động, đang định đi lại nhìn lại miếng ngọc bội một lần nữa.
Nhưng nàng không biết tại sao mình lại có cảm giác này, giống như chỉ cần nhìn nó, lòng nàng sẽ an tĩnh lại.
Suy nghĩ trong đầu mà cước bộ cũng phối hợp bước tới, tay mới chạm vào chiếc hòm, chợt nghe thanh âm của Dao Dao đang nói chuyện với Thẩm Qua, tâm tư nàng chợt biến, vội lách mình trốn sau tấm bình phong.
Vừa mới trốn xong thì cũng nghe hai người họ tiến vào phòng.
Phan Dao Dao nói: “Ta muốn tìm một chỗ dựa tốt cho Chu Tước, nhưng sao có người muốn ám sát ngươi? Ta thật sự lo lắng, sau khi Chu Tước gả cho ngươi, chẳng phải rất nguy hiểm sao?”
Tiếp theo là giọng nói trầm ổn của Thẩm Qua: “Chuyện này ta sẽ xử lý tốt.”
“Sát thủ thoạt nhìn đều là ngừơi từ kinh thành, ngươi không nghĩ nên giải thích với ta một chút sao?”
“Không phải nói ta sẽ xử lý sao?” Thẩm Qua có chút mất bình tĩnh.
Phan Dao Dao dừng một chút nói: “Ngươi đã không tin ta như vậy, ta chỉ có thể đem chuyện này kể cho ChuTước nghe, để nàng quyết định có nên gả cho ngươi không?”
Sau bình phong Chu tước hơi nhíu mày, ngay cả hơi thở cũng hơi nhanh, không biết công tử gạt nàng chuyện gì.
Chỉ nghe Thẩm Qua vội la lên: “Ngàn vạn lần không được để Tước nhi biết, nếu nàng biết chuyện này, nhất định sống không nổi. Ngươi muốn biết cái gì ta đều nói cho ngươi nghe, chỉ cầu ngươi giấu nàng việc này.”
Phan Dao Dao thở dài: “Vậy ngươi nói sát thủ ở đâu ra đi.”
“Sát thủ thật ra là do phụ thân của Bích Phù hoàng hậu, Tiêu đại nhân phái tới.”
“Bích Phù hoàng hậu? Phải nói nàng có thể là đời trước của Chu Tước, chuyện này cũng quái lạ, có thể nói là nhạc phụ giết nghĩa tế (con rể). Nói đi nói lại, tại sao hắn muốn giết ngươi?”
Thẩm Qua do dự một chút: “Bởi vì ta cự tuyệt thành thân với nữ nhi Lục Điệp của hắn.”
Phan Dao Dao kinh ngạc nói: “Thật sao, Lục Điệp chẳng phải là muội muội của Bích Phù hoàng hậu sao? Nàng cũng thích ngươi?”
Thẩm Qua vội phủ nhận: “Không phải vậy, nàng thích ca ca cùng cha khác mẹ của ta, Thẩm Lương.”
“Chuyện này làm ta hồ đồ rồi nha, nếu nàng ta thích ca ca của ngươi, vậy tại sao …”
“Nàng rất thích ca ca của ta, cho nên, bất luận hắn muốn nàng làm chuyện gì, nàng sẽ không từ chối.”
Tuy rằng công tử chưa nói ra nhưng chỉ cần như vậy Phan Dao Dao đã đoán ra mọi chuyện: “A! Thì ra ca ca của ngươi muốn nàng giả bộ thích ngươi, sau đó ngươi cự tuyệt hôn sự. Hai người họ thiết lập cái bẫy này vì muốn Tiêu đại nhân hạ sát ngươi.”
Thẩm Qua nhẹ nhàng gật đầu “Uhm” một tiếng.
“Nhưng, nhưng ngươi và Thẩm Lương là huynh đệ mà, sao hắn có thể làm ra chuyện tán tận lương tâm như vậy a?”
Thẩm Qua lãnh đạm nói: “Tranh giành trong gia đình thôi mà.”
Phan Dao Dao cảm thấy lông trên người mình dựng hết lên: “Vậy Chu Tước gả cho ngươi không phải rất nguy hiểm sao?”
Thẩm Qua nhìn ra cửa sổ, thật lâu sau mới nói: “Chỉ cần trở lại kinh thành, ta cho ca ca biết ta không muốn tranh chấp với hắn, vậy mọi nguy hiểm sẽ được giải trừ.”
Phan Dao Dao nói: “Nếu như vậy, vì sao lại muốn thành thân với Chu Tước nhanh như vậy?”
Vấn đề này Chu Tước cũng muốn biết, nàng đứng sau bình phong, hai tay nắm chặt, nàng thật sự muốn biết đáp án.