Cô muốn cách xa hắn một chút, bởi vì đứng gần quá, chính mình cũng không có cách này nhìn thấy vẻ mặt của hắn.
Kết quả, nơ con bướm của cô còn đang bị hắn cầm, vừa mới lui ra phía sau một bước, đã lại bị lôi trở về chỗ cũ.
Giọng nói của cô bình thản, mềm mại: "Tôi không biết cậu ở lớp nào."
Cô chỉ biết người này tên Khương Nhiên, nhưng mà hắn cũng không nói cho cô là hắn ở lớp nào a.
Khương Nhiên nhìn cô, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, trong lòng không hiểu sao lại tin tưởng lời cô nói.
Hắn gật gật đầu, nhíu mày một chút, ngay sau đó lại khôi phục bình thường.
Dáng vẻ bình thản: "Lớp 10/11, chiều nay trước lúc tan học, tôi muốn nhìn thấy nó. Nếu không ····"
Hắn nói dở câu, lại túm túm nơ con bướm của cô.
Tô Yên cảm thấy ··· người này chắc là nhớ thương nơ con bướm của mình.
Quả nhiên, câu tiếp theo chính là: "Nếu mà không nhìn thấy, cái nơ này của cậu, chính là vật bồi thường."
Cô hơi há mồm muốn nói chuyện.
Bên cạnh truyền đến tiếng thét điên cuồng, bén nhọn chói tai của nữ sinh, thành công ngăn lại Tô Yên.
Cô đành phải thành thật gật đầu: "Nhớ rồi."
Như vậy, hắn mới buông lỏng tay.
Thu lại sự không kiên nhẫn trên mặt, xoay người quay trở lại sân bóng rổ.
Trình Tinh Dương nhìn thoáng qua Khương Nhiên.
Phát hiện mí mắt hắn buông xuống, biểu tình khí thế đều lập tức trở nên lười nhác.
Rốt cuộc không còn bộ dáng lửa giận ngập trời của mấy ngày hôm nay nữa.
Mở miệng hỏi một câu: "Còn chơi nữa không?"
Khương Nhiên nâng mắt lên: "Thôi."
"OK"
Trình Tinh Dương nhìn dáng vẻ này của Khương Nhiên, nhịn không được nhìn về phía nữ sinh kia.
Lúc này mới thấy rõ dáng vẻ của nữ sinh.
Tinh tế nhu nhược, ngoan ngoãn, đôi mắt ngập nước.
Đúng kiểu nữ sinh ngoan ngoãn.
Đẹp thì có đẹp.
Nhưng cũng chỉ có thế thôi.
Nữ sinh như vậy ở cao trung Đế Đô cũng không được coi là độc đáo.
Sao có thể khiến Khương Nhiên coi trọng đây?
Trình Tinh Dương một bàn tay ôm bóng rổ, đi ra khỏi sân, ánh mắt lại nhịn không được nhìn về phía Tô Yên.
Nhìn nửa ngày cũng không biết được nguyên nhân.
Bởi vì chuyện ngoài ý muốn này, Tô Yên vốn dĩ trầm mặc, đột nhiên thu được gần như toàn bộ ánh mắt của nữ sinh trong trường.
Ghen ghét, ngờ vực, khiếp sợ, hâm mộ, các loại hỗn tạp, ngo ngoe rục rịch, lại ngại đề cập đến Khương Nhiên, nên không dám tiến đến dò hỏi.
Cho đến khi cô trở lại trong lớp, loại ánh mắt này mới giảm bớt một chút.
Lúc này, rốt cuộc có người kiềm chế không được nữa, đi đến trước mặt Tô Yên hỏi: "Cậu quen Khương Nhiên?"
Tiếng nói vừa dứt, cả lớp đều yên tĩnh.
Lỗ tai mọi người đều dựng lên, đều muốn nghe xem cô sẽ trả lời như thế nào.
Tô Yên ngồi ở vị trí của mình, nâng mắt lên: "Gặp qua hai lần."
Cô ngoan ngoãn trả lời.
Nữ sinh kia lại nhịn không được hỏi: "Cà vạt mà Khương Nhiên nói đến, là có chuyện gì xảy ra?"
"Cánh tay bị thương, cậu ta dùng cà vạt giúp tôi cầm máu."
Nghe thấy lời này, có một số người nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng là có chuyện gì ái muội, hóa ra là bạn học cùng khóa hỗ trợ lẫn nhau a.
Nữ sinh khoanh tay lại, vẻ mặt không tin:
"Cậu ấy sẽ vô duyên vô cớ giúp cậu cầm máu? Còn dùng cà vạt của mình?"
Khương Nhiên cũng không phải là cái loại học sinh ba tốt tràn ngập năng lượng chính nghĩa.
Có thể làm ra loại chuyện này?
Phản ứng đầu tiên của nữ sinh kia chính là Tô Yên đang nói dối.
Nhưng vào lúc cô ta còn muốn tiếp tục chất vấn, tiếng chuông vào lớp vang lên.
Lời nói nghẹn ở cổ họng, cô ta không cam lòng liếc mắt nhìn Tô Yên một cái.
Lại nhìn giáo viên đã đi vào phòng học, cuối cùng chỉ có thể dậm chân một cái rồi trở lại chỗ ngồi của mình.
Trước khi rời đi, ánh mắt mang theo một tia ghen ghét còn có một tia không cam lòng.