Hắn thả Tô Yên xuống đất, giơ tay nắm chặt cổ tay cô, lệ khí trong ánh mắt còn chưa tan hết.
Vậy nên nhìn qua giống như hung thần ác sát, chẳng qua là hắn rất đẹp trai, nhưng vẫn làm người e ngại: "Ai cho cậu chạy loạn?"
Hắn càng nói, tay càng nắm chặt cổ tay Tô Yên: "Không biết là loại địa phương này rất không an toàn sao?"
Nói xong, hắn nhìn bộ dạng ngoan ngoãn mềm mại của Tô Yên.
Sự ngo ngoe rục rịch trong lòng càng ngày càng mạnh mẽ.
Con ngươi sâu thẳm, nhìn cô thật lâu: "Sau này không cho phép chạy loạn."
"Được." Cô ngoan ngoãn đồng ý.
Khương Nhiên nhìn cô, bỗng nhiên nói một câu: "Lại đồng ý một tiếng."
Cô chớp chớp con ngươi: "Được.. ưm."
Lời nói vừa ra khỏi miệng, đã bị người lôi kéo lảo đảo một bước, được ôm vào trong lồng ngực.
Sau đó, một cái hôn hạ xuống.
Ngăn lại câu nói của cô.
Không giống nụ hôn quyến rũ lúc nãy trong phòng bao.
Nụ hôn này, có chút ngang ngược bá đạo, cô bị ôm lấy ấn trên vách tường, sau đó đôi môi bị ngăn chặn.
Tiểu Hoa lại hít một hơi, oa bất ngờ như vậy~
Một nụ hôn kết thúc, Khương Nhiên vươn ngón tay vuốt ve khóe môi của Tô Yên: "Đây là trừng phạt."
Nhìn cô ngoan ngoãn thừa nhận, cuối cùng cũng không tức giận nữa.
Tô Yên bị hôn cả người đều mềm nhũn, chỉ có thể dựa vào hắn mới có thể khó khắn đứng vững.
Sau đó, Tiểu Hoa lên tiếng: [Leng keng, cánh sao thứ hai đã sáng lên. Ký chủ còn một cánh sao nữa là hoàn thành nhiệm vụ. Cố lên.]
Tô Yên còn chưa hiểu được vừa nãy tim mình đập nhanh là phản ứng gì, vậy nên nhìn qua giống như một con cá mặc người ta xâu xé.
Một cơn gió lạnh thổi qua, làn váy hơi hơi bay lên.
Hắn duỗi tay, không dấu vết đè làn váy của cô xuống.
Hơn phân nửa cơ thể nghiêng về phía có ngọn gió thổi tới.
Nhìn cô một hồi lâu còn chưa phản ứng lại, khóe môi sắc bén gợi lên ý cười: "Đưa cậu về nhà trước."
Nói xong, ôm lấy cô đi ra ngoài đường cái, bắt một chiếc taxi.
Chờ taxi tới cửa nhà, Tô Yên mới phục hồi tinh thần lại.
Khương Nhiên thấy cô cuối cùng cũng hồi thần, duỗi tay, xoa xoa tóc cô: "Không có gì muốn hỏi tôi sao?"
Hắn kéo tay cô, không cho cô rời đi. Cơ thể nghiêng về phía trước, cái trán để sát vào trán cô.
Tô Yên chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: "Tôi còn chưa hiểu rõ lắm, phải ngẫm lại."
Đôi mắt Khương Nhiên sáng ngời, vốn cho rằng còn phải phí một chút công phu mới có thể khiến cô hiểu ra, không ngờ là lần này lại rất thông minh.
Trên mặt hắn xuất hiện nhiều hơn một tia ý cười: "Được, để cậu suy nghĩ."
Tô Yên xuống xe, đi vào trong nhà.
Khương Nhiên ngồi trong xe, nhìn cô quẹo vào ngõ nhỏ.
Lúc này mới xoay đầu, ý cười trên mặt biến mất, nói với tài xế:
"Quay trở lại chỗ cũ."
Xe khởi động, nhanh chóng chạy đến KTV.
Mười lăm phút sau.
Vẫn là đầu ngõ kia, vẫn tối tăm bẩn thỉu.
Người tên anh Long bị hai nam sinh ấn ở trên tường.
Khương Nhiên xuống xe, Trình Tinh Dương đi tới: "Người ở chỗ này."
Hắn đứng ở đầu ngõ, nhìn anh Long bị gắt gao ấn ở trên tường, khuôn mặt bị ép tới biến dạng.
Giọng nói lạnh lẽo đến dọa người: "Ai sai khiến mày."
Lúc mới đầu, anh Long mạnh miệng: "Cái gì mà ai sai khiến! Một đám nhãi ranh, chúng mày chờ đấy!"
Vừa dứt lời, nam sinh bên cạnh một quyền đập vào bụng gã ta: "Con mẹ mày! Còn không thành thật!"
Khương Nhiên đứng ở đầu ngõ, mí mắt buông xuống, không biết suy nghĩ chuyện gì.