Những lời này tôi từng đọc được trong sách, lần đầu tiên đọc được nó tôi đã cảm thấy rất đúng.
Tôi bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về mối quan hệ với Phương Bạch Lâm vào năm tôi 26 tuổi.
Những người quen biết xung quanh tôi đã bắt đầu nói chuyện cưới gả, khi đó Phương Bạch Lâm đã 29 tuổi, vẫn chưa cùng người nhà come out
Mỗi lần tôi vô tình hay cố ý hỏi hắn tôi ở trong tim hắn liệu có địa vị gì? Hắn sẽ luôn có đủ loại phương thức đối phó với câu hỏi của tôi, đáng tiếc, không một lần có câu trả lời rõ ràng.
Cứ như vậy một thời gian, tôi đối với điều này cảm thấy nản lòng thoái chí.
Đàn ông kỳ thật là một loài động vật rất kỳ quái, có đôi khi khôn khéo đến đáng sợ, có đôi khi lại không thể không đem hắn trở thành động vật cấp thấp mà đối đãi, tôi chính là đàn ông nên điều này tôi hiểu rất rõ ràng.
Ám chỉ của tôi trước nay tựa hồ không khiến Phương Bạch Lâm không quan tâm, kỳ thật không phải là tôi muốn hắn cho tôi một cái hứa hẹn gì lâu dài, bởi vì tôi vốn dĩ cũng sẽ không tin tưởng nó.
Tôi đây chỉ là muốn một lời khẳng định thôi.
Hắn từng nói thích tôi, vậy sau đó thì sao?
Tôi còn không biết hắn định như thế nào đối đãi tôi.
Mẹ tôi gọi để hỏi về công việc của tôi. Sau khi biết tôi là người đồng tính, bà chạy đến thư viện thành phố mượn rất nhiều sách liên quan để nghiên cứu. Khi thấy một số bài viết về đồng tính luyến ái trên Internet cũng đều sẽ đặc biệt chú ý đến.
Buồn cười nhất là một lần bà thấy một bài báo viết về việc tỷ lệ mắc bệnh AIDS ở những người đồng tính rất cao đã ngay lập tức chia sẻ nó với tôi và nói với tôi rằng dù thế nào, tôi cũng phải quan tâm đến sức khỏe của mình.
Để trấn an mẹ, tôi luôn nói với bà rằng tôi có một người bạn trai ổn định và chúng tôi đã ở bên nhau được vài năm.
Mẹ tôi khá tò mò, muốn biết đối tượng tìm hiểu của con trai bà như thế nào.
Trong tay tôi một tấm ảnh chụp Phương Bạch Lâm cũng không có, chúng tôi ở bên nhau cũng chưa từng chụp hình.
Hắn cho tôi lý do là: Chúng ta đều là đàn ông, loại chuyện tự sướng này, đều chỉ có phụ nữ mới làm.
Những lời này của hắn tôi không tán thành, nhưng tôi vẫn giữ tôn trọng.
Chúng ta có nghĩa vụ tôn trọng ý nghĩ của người khác, tôn trọng thái độ của bất kỳ ai.
Cho nên mỗi khi mẹ hỏi, tôi chỉ có thể nói sẽ tìm thời điểm thích hợp dẫn hắn về nhà.
Nhưng đáng tiếc, mấy năm qua đi, Phương Bạch Lâm chưa từng tính toán cùng tôi ra mắt mẹ.
Đối với Phương Bạch Lâm, quanh co lòng vòng ám chỉ khẳng định là vô dụng.
Sau đó tôi dứt khoát trực tiếp hỏi, hỏi hắn đến tột cùng là coi quan hệ của chúng tôi là như thế nào, còn hỏi hắn có hay không nghĩ tới chuyện sau này.
Không hỏi còn tốt, không hỏi thì tốt rồi.
Sau lại có một đoạn thời gian dài tôi đều suy nghĩ rằng nếu lúc ấy tôi không hỏi hắn vấn đề này, có phải hay không ít nhất thì một, hai năm sau đó tôi còn có thể vẫn là một kẻ ngây ngốc thoải mái mà sống.
Nếu là như vậy, những chuyện trong cuộc đời tôi từng trải qua có thể hay không cũng sẽ khác?
Nhưng trong tay tôi không có vở kịch tên là《 Đời người 》, ngay lúc đó tôi không thể biết về sau sẽ có chuyện gì phát sinh. Hơn nữa, cũng không ai có thể làm thời gian quay ngược lại, vấn đề nói ra rồi cũng không có khả năng thu hồi.
Chúng tôi dẫm trên con đường sinh mệnh đi từng bước một về phía trước, rốt cuộc vẫn đi đến bước ngoặt kích thích nhất nhân sinh.
Mọi người có người có thể tưởng tượng được không?
Kỳ thật hơn một năm trước, Phương Bạch Lâm đã kết hôn.
Đúng vậy, mọi người không nhìn lầm, tôi cũng không nói sai, đây là hắn chính miệng nói cho tôi biết. Sau đó, tôi cũng đã chứng thực chuyện này.
Tôi ở tuổi 20 quen biết Phương Bạch Lâm. Từ ngày đó liền bắt đầu cùng hắn dây dưa ở bên nhau, sau đó ở tuổi 26 phát hiện trong vở kịch này, chỉ có mình tôi nghiêm túc mà biểu diễn.
Không đúng, như vậy nói không đúng.
Phải nói, giữa hai chúng tôi chẳng qua là một vở kịch, mà tôi lại tưởng là thật.
Tôi lúc ấy nghĩ, có lẽ mình có thể viết một cuốn《 Sở môn đích thế giới 》.
MaiFujoshi: Đoán xem có đoạn ngược công không, chứ tra công này cũng quá hãm r:))))