Cuộc đời của tôi từ năm ba mươi tuổi giống như bắt đầu thuận lợi mà tốt lên, phảng phất đời này vận đen đều đã dùng hết ở mười năm kia.
Đây là chuyện tốt mà, tôi vô cùng vui vẻ.
Hàng Châu là một thành phố rất tốt, tôi trước kia ở Bắc Kinh vốn là loại người không có cảm giác tồn tại, nhưng bây giờ sống ở Hàng Châu làm tôi cảm thấy rất chân thực.
Tôi không tiếp tục luyến ái.
Đồng nghiệp không ai biết xu hướng tính dục của tôi, còn tưởng rằng tôi chỉ là ánh mắt quá cao không gặp được thích hợp.
Ánh mắt tôi đúng là rất cao, nhiều năm như vậy cũng không tìm được một ai như Hà Dục có thể khiến tôi cảm thấy thật thoải mái.
Tôi cùng mẹ sống với nhau, bà thỉnh thoảng sẽ nói dông dài, nói ban đầu nếu không phải tôi mù quáng, bây giờ sẽ sống cùng Hàn Dục, hai người chúng tôi như vậy tốt biết bao.
Thật ra thì chưa chắc đã tốt, chỉ là bởi vì bây giờ không có ai, cho nên mới hối tiếc, nhưng nếu như ban đầu chúng tôi thật sự đến với nhau, kết quả sẽ ra sao, ai cũng không nói trước được.
Cũng có người theo đuổi tôi.
Có các cô gái trẻ ở công ty, các nàng thích loại đàn ông ba mươi tuổi độc thân lại không phát tướng như tôi.
Có bartender tôi quen biết ở quán bar, thanh niên trẻ tuổi, để một vòng ria mép thực gợi cảm.
Cũng có em trai của bạn tôi, người bạn này của tôi chính là Lương Kỳ, nàng cuối cùng vẫn về nước, cùng con gái sinh sống tại Thượng Hải, có một lần em trai nàng lái xe chở nàng cùng con gái tới Hàng Châu thăm tôi, cứ như vậy quen biết.
Thế nhưng tôi một người cũng không chấp nhận.
Mọi người vẫn nên như vậy, đừng ai chuốc họa cho ai.
Đời người thật giống như sẽ phân ra làm nhiều giai đoạn.
Khi còn nhỏ cảm thấy thời gian thật sự rất chậm, chờ đợi mãi vẫn không đến nghỉ hè, sau đến hơn hai mươi tuổi, cảm thấy thời gian trôi thật sự quá nhanh, nhoáng cái hết một năm lại một năm nữa.
Cho tới lúc này, thời gian lúc nhanh lúc chậm, tùy thuộc vào bạn như thế nào.
Mười năm từ hai mươi đến ba mươi tuổi, tôi sống quá kích thích, kích thích đến nỗi sau này mỗi khi nhớ lại đều cảm thấy như đang xem một bộ phim truyền hình cẩu huyết ngu ngốc.
Mà mười năm từ ba mươi đến bốn mươi tuổi của tôi sống quá yên bình, tôi cứ thế đi tới tuổi tứ tuần, nghe người khác nói: “Đoạn Cẩm, chúng ta đều là người trung niên.”
Lúc còn trẻ rất sợ già, sợ mình đến ba mươi bốn mươi tuổi vẫn chẳng làm nên trò trống gì.
Khi đó khủng hoảng lớn hơn chờ mong, nhưng hiện tại, chờ mong lớn hơn khủng hoảng.
Một người thực sự có được nội tâm bình tĩnh, liền thật sự cái gì cũng không sợ.
Tôi đem tinh lực đều đặt ở trên công việc, một lần nữa có nhà của chính mình.
Tôi ba mươi bảy tuổi, mẹ tôi nằm viện, lúc sau bị bác sĩ tuyên cáo ung thư thời kì cuối.
Tôi không khóc, mẹ tôi cũng không khóc.
Tôi hỏi bà: “Bà lão xinh đẹp muốn hưởng thụ đời người như thế nào?”
Bà nói: “Chúng ta ra ngoài du lịch đi.”
Vì vậy, một năm rưỡi kế tiếp, tôi từ chức mang mẹ tôi đi tiêu tiền, ngày tôi từ chức, ông chủ nói: “Chức vị vẫn giữ lại cho anh, chăm sóc mẹ anh cho thật tốt.”
Nhìn đi, thật ra thì không phải là tất cả mọi người đều xấu xa như vậy, tôi là người xui xẻo như thế, cũng có ngày gặp được người tốt.
Sau đó mẹ tôi qua đời ở La Mã, câu cuối cùng bà nói với tôi là: “Làm sao đây, sau này chỉ còn lại mình con.”
Mẹ tôi, một khắc cuối cùng của sinh mệnh vẫn còn nhớ tới mình có một đứa con trai không ra hồn.
Tôi mang tro cốt bà trở về, để bà ở với tôi tại Hàng Châu hơn ba năm. Sau đó tôi tới một ngôi chùa thắp hương, nghe thấy một vị đại sư phụ cùng tiểu đầu trọc nói: “Lá rụng về cội.”
Sau đó, tôi trở về Bắc Kinh.
Bắc Kinh vẫn là bộ dáng cũ, tôi kỳ thật thường xuyên đến đây.
Ở Hàng Châu công tác hơn mười năm, tôi thường xuyên sẽ đi công tác ở nơi này, mỗi lần đều ở tại khách sạn đối diện trung tâm thương mại, có năm còn ở nơi này khen ngợi.
Lần này trở về, tôi vẫn ở nơi này, chỉ là không có công ty chi trả, hơn nữa, tạm thời không tính toán rời đi.
Tôi không vội tìm công việc, không vội tìm nhà, mà là đi nhìn mộ địa trước.
Mặc kệ nói như thế nào, lá rụng về cội, mẹ tôi sinh ra ở đây lớn lên cũng ở đây, tôi trước tiên phải đưa bà về nhà.
Khi bà rốt cuộc bình an nhập thổ, tôi cũng rốt cuộc ý thức được chính mình có bao nhiêu bất hiếu, từ nhỏ đến lớn, bốn mươi năm, không khi nào làm bà bớt lo.
Vị nữ sĩ này đến lúc chết vẫn còn đang lo lắng cho tôi.
Xử lý xong những việc này, tôi bắt đầu chuẩn bị lý lịch sơ lược, nếu muốn lưu lại, vẫn là cần có công việc.
Bắt đầu từ khi tôi ở Hàng Châu nghỉ việc vẫn không ngừng có công ty gọi điện thoại cho tôi, hồi đó tôi cũng cự tuyệt nhưng bây giờ cự tuyệt nữa thì tôi thật ngu ngốc.
Dẫu sao, giá nhà ở Bắc Kinh cũng đủ cho tôi uống một chầu.
Công việc không khó tìm, tôi rất nhanh dời khỏi khách sạn, ở gần công ty tạm thời thuê một căn nhà.
Ở Bắc Kinh thuê một căn nhà ba phòng có hai phòng ngủ một phòng khách, tôi nhớ tới năm đó thời điểm ở nơi này đi khắp hang cùng ngõ hẻm cũng không có cái giá tiền này.
Tôi lại bắt đầu bận rộn, giống như mỗi người bình thường khác.
Có lúc lái xe đi ngang qua nơi ở năm đó, nhà cũ của chúng tôi vẫn còn đó, khi tôi đón mẹ tôi đi năm ấy đã bán rồi, hiện ở bên trong cũng không biết là ai ở.
Có đôi khi cũng sẽ về Hậu Hải xem một chút, người vẫn là đông như vậy, vẫn là có người trẻ tuổi không biết ở đâu tới ôm mơ mộng rock and roll không thực tế ca hát.
Có đôi khi sẽ đi tới trường học một chuyến, năm đó tôi ở cổng trường này mà miệng cự tuyệt theo đuổi của học bá nghành lịch sử.
Có đôi khi sẽ vô tình đi vào khu đón nắng ở bệnh viện, ở trong sân nhìn người tới lui nhưng tôi biết, Hà Dục không ở nơi này.
Tôi đã hơn bốn mươi, Hà Dục cũng vậy.
Chúng tôi đều là người trung niên.
Trước kỳ nghỉ Tết âm lịch, tôi nhận được điện thoại của Lương Kỳ.
Nàng nói nàng định về Bắc Kinh ăn tết, hỏi tôi có dự định gì không.
Tôi lúc ấy đang chuẩn bị về nhà, buổi tối hơn chín giờ, tôi ngồi ở trong xe hút thuốc.
Tôi nói: “Có thể có cái dự định gì? Mua mười bao sủi cảo khác nhau, đêm giao thừa ăn no chết chính mình.”
Nàng cười, nói với tôi có một người tốt, muốn giới thiệu cho tôi.
“Bỏ đi.”
“Tôi nghiêm túc.” Lương Kỳ nói: “Tôi biết anh sống một mình rất tốt nhưng người này, tôi hy vọng anh gặp một chút.”
Đại khái là bởi vì sắp đến tết, mỗi khi gặp ngày hội lòng người luôn phá lệ yếu ớt, lão già là tôi cũng giống vậy.
Cũng đại khái là bởi vì ngữ khí của nàng thật sự có chút khiến tôi cảm thấy không thích hợp, giống như người kia cùng tôi có quan hệ gì.
Tôi hút xong một điếu thuốc, cuối cùng nói: “Được rồi, cho cô chút mặt mũi, nhưng nếu là đối phương không ra gì, cô liền thiếu tôi cái nhân tình.”
Lương Kỳ giống như nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Tôi thấy kẻ chẳng ra gì chính là anh.”
Chúng tôi hẹn thời gian gặp, nàng nói đến lúc đó chỉ có tôi cùng người kia, nàng không đi.
Trước khi cúp điện thoại, Lương Kỳ nói: “Đoạn Cẩm, hắn là bác sĩ.”
Tôi lại nhớ tới Hà Dục.
Đêm hôm đó, tôi hút sạch một bao thuốc lá.
Ngày hẹn nhau là giao thừa, lúc ra cửa tôi còn cười, đây là có bao nhiêu tịch mịch hai người mới muốn ở giao thừa ngày này xem mắt đây.
Tôi lái xe đi ngắm bên kia, dọc đường đi có cảm giác cả thành phố đều trống vắng.
Tôi trước kia rất ít tới nơi này, tìm tiệm cà phê kia thật lâu.
Trước khi đẩy cửa bước vào, tôi do dự một hồi, cuối cùng ở trong lòng cầu nguyện, thượng đế phù hộ, đừng lần nữa đùa bỡn tôi.
Trên cửa gắn chuông, tôi đẩy cửa một cái, âm nhạc tự nổi lên.
Tôi đứng ở cửa nhìn vào bên trong, sau đó nhìn thấy Hà Dục.
Hà Dục bốn mươi tuổi.
Thời điểm tôi đi tới, hắn đứng lên ánh mắt đều đỏ.
Trong tiệm mở《 Thượng đế phù hộ 》của Đậu Duy, hắn hát:
Ngươi nên biết giờ phút này ta đang suy nghĩ tới ngươi
Hồi tưởng hồi ức tốt đẹp chúng ta có
Tất cả sung sướng cùng không như ý nháy mắt qua đi
Hiện tại chỉ là cô đơn ta cùng xa xôi ngươi
Hắn hát chính là:
Có lẽ chúng ta thường xuyên xuất hiện ở trong mộng lẫn nhau
Nhưng khi tỉnh dậy lại một lần xa cách
Chịu đựng khó nhất là không thể có được chung ôn nhu
Trong lòng yên lặng cầu nguyện thượng đế phù hộ!
Thượng đế phù hộ.
Lòng tôi nói, thượng đế lúc này, có phải hay không rốt cuộc đã phù hộ tôi?
【 END 】
==============
Lời tác giả
Thiên văn này lần đầu phát hành là vào đầu năm ngoái, có một lần viết không nổi nữa, tâm trạng không đúng, liền tạm ngừng.
Nhưng câu chuyện này khiến tôi có khúc mắc.
Ban đầu muốn cho Đoạn Cẩm cô độc suốt quãng đời cuối cùng nhưng một năm trôi qua, tôi phát hiện tôi vẫn là có khuynh hướng thích hắn.
Hôm nay một hơi viết lên kết thúc, một kiểu kết cục mở, cho hắn có một người một mực chờ hắn.
Từ 17 tuổi đến 43 tuổi, từ thiếu niên đến đàn ông.
Kết thúc câu chuyện, tôi thấy mình có chút chua xót.
Câu chuyện này không dễ thương chút nào, cho nên có thể hiểu được câu chuyện này người đọc chỉ có ít ỏi mấy người.
Nhưng vẫn là câu đó, tôi đã viết những gì tôi muốn viết và tôi không cảm thấy hối tiếc.
Kỳ thật hẳn là nên có phiên ngoại, phiên ngoại của bác sĩ, hắn mười năm này là như thế nào qua, nhân sinh thời gian quý giá, hắn lại nguyện ý chờ một người rất có thể cả đời đều chờ không được, nhất định là có điều gì chống đỡ cho hắn.
Dù sao chính văn viết xong, phiên ngoại nói sau.
Khúc mắc của tôi cũng giải rồi, Đoạn Cẩm 43 tuổi, sau này thế nào, chính hắn tự mình đi.????
Hết