An Kiệt quay đầu lại, cô gái trước mặt mặc rất thời thượng, đồ trang sức trang nhã, "Uh, cô là..."
"Thật sự là cậu!" Nguyễn Tịnh hơi có vẻ kích động, "Mình mới vừa còn không dám nhận, cậu thay đổi thật nhiều, tớ là Nguyễn Tịnh a, bạn học cùng lớp, lớp mười một khi phân ban văn lý học cùng nhau, cậu không nhớ rõ sao?"
Đích xác là không có nhiều ấn tượng, nhưng vẫn lễ phép gật đầu một cái, "Xin chào."
"Hắc, tính cách thật ra không có thay đổi, vẫn lạnh lùng như trước."
An Kiệt không biết như thế nào nói tiếp, chỉ nói, "Có chuyện gì không?"
Nguyễn Tịnh bị đả kích, "Cô nàng này làm sao chán như vậy a." Cúi đầu thấy An Kiệt đẩy xe mua đồ, "Mua nhiều đồ như vậy! A, Diệp Lận đâu? Anh ta cùng cậu tới sao? đã hai, ba năm mình không gặp anh ta."
"Không. Cậu có chuyện gì không?" Nếu như một câu hỏi hai lần tỏ vẻ cô đã không muốn đáp lại
Nguyễn Tịnh hiển nhiên là người thần kinh thô (ý nói ko có cảm giác), "Các cậu kết hôn chưa?"
An Kiệt thở dài, "Nguyễn tiểu thư --" vừa muốn nói, một người đàn ông đi tới cắt ngang cuộc nói chuyện của các cô, "A Tịnh, cuối cùng cũng tìm được! Chớp mắt em đã lẩn như cá trạch."
Người đàn ông mặc áo vét tông, diện mạo đoan chính, thân không tính là cao, thấy An Kiệt liền cười nói, "Bạn của em à?" Lời này chính là hỏi Nguyễn Tịnh.
"Bạn học lớp mười một, Giản An Kiệt." Nguyễn Tịnh giới thiệu, "Chồng mình, Thi Viễn."
Sau đó... An Kiệt hoàn toàn không rõ tại sao bọn họ nhất định phải cùng cô đi dạo siêu thị.
"Diệp Lận không có cùng đi a!"
Không muốn giải thích nhiều, nhàn nhạt đáp lời, đi dạo đến hàng nước trái cây, đưa tay chọn lấy mấy hộp ô mai, kết quả từng cái bị thả lại tại chỗ, "Cậu nhiều tiền a, trái cây đóng gói này rất đắt tiền, đi chỗ khác mua hàng rời, giá rẻ hơn."
"Không sao." An Kiệt thở dài, bàn tay đến một nửa lại bị Nguyễn Tịnh kéo về, "Đi một chút, mình dẫn cậu đi chọn, bảo đảm vừa mới vừa rẻ."
"Ai, thật không sao."
"A Viễn, giúp cô ấy đẩy xe." Nguyễn Tịnh đánh giá An Kiệt, "Dáng người của cậu làm sao vẫn giữ được như vậy? Từ sau khi kết hôn mình mập rất nhiều, gần đây đều uống thuốc giảm cân, một chút hiệu quả cũng không có, còn lãng phí vài trăm đồng tiền một cách vô ích."
An Kiệt trơ mắt nhìn xe đẩy của mình bị Thi Viễn tha đi...
"Bây giờ cậu làm việc ở đâu?"
Thi Viễn rất muốn điều đình, nhưng vẫn không nhúng vào nói được, không có mấy người chịu được tính tình của Nguyễn Tịnh, may mà người bạn trung học này cử chỉ quý nhã, không có trực tiếp rời đi.
An Kiệt cam chịu số phận, "Sở hành chính quản trị."
"Sở hành chính quản trị? Văn phòng luật sư sao? Cậu thế nhưng biết làm công việc ở nơi đó. Tiền lương một năm đại khái bao nhiêu?"
"Mình không rõ." Dừng ở trước hàng xoài nghĩ tới có nên chọn một ít hay không, nhưng Si Thần có thể không để cho ăn.
Nguyễn Tịnh làm hình dáng té xỉu, "Tiền lương làm sao có thể không rõ."
"A Tịnh." Thi Viễn cười khổ nói sang chuyện khác, "Giản tiểu thư, cô mua nhiều đồ như vậy một mình có xách được không?" (#Ami: chị ấy có trợ thủ cấp cao mà anh lo gì =]])
A Tịnh khoát tay, "Chúng mình có xe, chúng tình đưa cô ấy về." Có một vấn đề vẫn muốn hỏi, "An Kiệt, các cậu-- kết hôn chưa?" Trước kia nghe được một chút lời đồn đãi, cũng không biết là thật hay giả, nói là một đôi khiến người hâm mộ nhất trường trung học thật ra đã chia tay.
"Uhm." Tùy ý gật đầu, cho một đáp án nước đôi (có 2 nghĩa) lập lờ.
"Mình đã nói mà," a Tịnh hừ nhẹ, " Gia Trân kia nói năng lung tung, hai người thật xứng đôi a, a Diệp diện mạo đẹp trai lại biết kiếm tiền, cậu cũng không biết, cậu ấy trước kia không phải là chụp quảng cáo cho một đồ uống sao, cục điện tín của bọn mình có một cô bé đặc biệt thích cậu ta, mình nói cậu ta là bạn học, bây giờ thử nghĩ xem cũng cảm thấy bất khả tư nghị (khó tin), bạn học lớp mười một của mình lại là minh tinh."
An Kiệt nhất quán (trước sau như một) nhẹ nghe, không nói gì.
"Em không phải là muốn mua quả trám[2] sao?" Thi Viễn nhắc nhở, Nguyễn Tịnh kêu một tiếng quay trở lại phía sau khu quả hạch.
"Xin lỗi, cô có chút bát quái (chắc nghĩa là cái gì cũng nói được)."
An Kiệt lắc đầu, rất tự nhiên đáp, "Con người cô ấy rất tốt."
Bất kể có phải khách sáo hay không, vị Giản tiểu thư này tựa hồ cũng không có lạnh nhạt như cô biểu hiện, thật ra thì tính tình hẳn là coi như là ôn hòa , "Thật sự không tốt, làm trễ nãi thời gian của cô."
"Không có chuyện gì, cám ơn." An Kiệt tiếp nhận xe mua đồ, lễ phép nói lời từ biệt sau đó lửng thững đẩy xe hướng nơi mình muốn đồ đi trước.
Vòng qua hàng cà phê, mắt thấy đến hình dáng quen thuộc đang đứng ở trước quầy chuyên doanh (quầy bán một loại hàng hoá) chọn salad.
"Em chán ăn sốt cà chua."
Đẩy xe tới bên cạnh, đầu vô lực dựa trên lưng hắn.
"Lấy nước trái cây rồi sao?" Tịch Si Thần cầm lấy một lon bắp bỏ vào xe mua đồ, cười khẽ xoay người, "Em sao vậy?"
"Gặp một bạn học."
Đem mũ lưỡi trai đội vào cho cô, "Sau đó?"
"Sau đó, em không có mua nước trái cây." Vừa nói cũng là bật cười, "Si Thần, em đột nhiên cảm thấy lớp mười một của em trôi qua rất không tồi."
"A Những gì?"
"Rất nhiều phương diện, như tình bạn bè học này, tỷ như -- mối tình đầu của em."
Người khác rất cao quý hừ nhẹ một tiếng.
An Kiệt nghĩ tới một chuyện, "Tịch Si Thần, một năm anh kiếm được bao nhiêu tiền?"
"Cái gì?"
"Tiền lương, em muốn tham khảo." Trên căn bản, vật tham khảo này là lấy hơi cao chút.
Ở thời điểm tính tiền lần nữa gặp phải bọn Nguyễn Tịnh, cũng không phải ngoài ý muốn, An Kiệt đang tựa vào trên lưng Tịch Si Thần chờ hắn tính tiền
"Giản tiểu thư." Thi Viễn giơ lên cái giỏ mua đồ đứng hàng phía sau bọn họ, Nguyễn Tịnh có chút chần chờ hiếm thấy, "Hắc, An Kiệt."
An Kiệt cười cười, " Hai người mua xong hết rồi?"
"Uh." Vừa mở miệng liền không câu nệ, a Tịnh tố khổ, "Cũng là chút ít đồ ăn vặt, gần đây giảm cân giảm đến có chút cam chịu."
An Kiệt suy tư chốc lát, "Mình không hiểu phương diện này, cậu có thể hỏi Gia Trân, cô tương đối có kinh nghiệm."
A Tịnh vừa nghe, kích động, "Hỏi Mạc Gia Trân còn không bằng chính mình tìm hiểu, cậu cũng không biết, cô gần đây ăn được so với mình còn mập hơn."
Nguyễn Tịnh tựa hồ rất quen dùng những lời như " Cậu cũng không biết", "Xin lỗi, không giúp đỡ được cái gì."
Tịch Si Thần nhận lấy hóa đơn của người bán hàng đưa, cúi người bên tai cô nhẹ hỏi, "Cần cho em thêm thời gian không?"
"Không cần." Thật ra thì làm được loại trình độ này đã rất tốt, thoáng cái làm cho cô đối với ai cũng thân thiện thật có chút khó khăn, quay đầu lại hướng vợ chồng Thi Viễn nói lời từ biệt, "Chào tạm biệt, gặp lại sau."
Nguyễn Tịnh cứng nhắc khoát khoát tay, nhìn bóng lưng rời đi của hai người có chút say mê, hộ hoa sứ giả bên cạnh Giản An Kiệt không phải là Diệp Lận mà là một gã đàn ông khác, tình trạng gì? Càng kỳ quái hơn chính là, a Tịnh thật dài than ra một hơi, cô mới vừa rồi thật rất muốn hỏi, lòng hiếu kỳ đã đến cổ họng, nhưng là, người đàn ông bên cạnh An Kiệt, chẳng biết tại sao làm cho người ta ngay cả tâm tư bát quái cũng không dám cao hứng.
"Đi thôi, còn nhìn gì nữa." Người khác đem một túi đồ ăn vặt đưa cho cô.
A Tịnh lẩm bẩm nói, "Uy, anh có cảm thấy anh ta có chút quen mắt hay không?"
Thi Viễn cũng không hỏi "Anh ta" là chỉ người nào, "Không cảm thấy."
"Nói thật đi."
"Nói thật chính là, em có thể hay không thỉnh thoảng một ngày không nhiều chuyện."
"Không thể," Nguyễn Tịnh tay phủ cằm, lời nói thấm thía, "Vừa nhìn chính là kiểu người thành công, giọng nói thấp đến cưc điểm... em mơ hồ có loại cảm giác, uhm, người đàn ông này so với Diệp Lận càng khó làm hơn.
Thi Viễn trực tiếp lựa chọn trầm mặc, dù sao vợ của anh một mình cũng có thể suy nghĩ lung tung rất hăng say.
Sau đó, năm giây sau, a Tịnh sợ hãi kêu, "Sát lại, Tịch... Cái gì kia, trên báo tài chính và kinh tế đã từng xem qua!"