Trước đó vài ngày ở nhà Phác Tranh, mới cùng cháu bé chơi một hồi liền choáng váng đầu, buổi trưa bị buộc đi bệnh viện trong thành phố kiểm tra, kết quả bác sĩ chỉ nói là thiếu máu, An Kiệt buồn bực thật buồn bực, hai năm nay bồi bổ thế mà còn chưa đủ, vẫn là thiếu máu như cũ.
Kết quả hôm sau ở công ty lại ngất một lần nữa, không thể không về nhà nghỉ ngơi.
Từ phòng bếp cầm chén nước trái cây đi tới phòng khách liền thấy Tịch Si Thần đang nghe điện thoại, sắc mặt có chút nghiêm trọng.
"Xảy ra lúc nào?"
Nhìn mặt anh không chút thay đổi hỏi đầu dây bên kia, An Kiệt đi tới ngồi ở một bên, cầm lấy viên thuốc trên bàn trà chi ra làm 4 phần.
Đầu dây điện thoại bên kia nói ít nhất hai phút, Tịch Si Thần cuối cùng chỉ uh một tiếng, cúp điện thoại.
"Đừng uống nước đá." Si Thần lấy đồ uống trên tay cô, đứng dậy vào phòng bếp đổi ly nước ấm.
"Công ty anh có chuyện, anh không cần ở nhà chăm sóc em." An Kiệt nuốt thuốc xuống, kéo anh ngồi ở bên cạnh.
Tịch Si Thần vuốt ve gương mặt của cô, sắc mặt thật sự có chút tái nhợt, "Tại sao không nói với anh em không thoải mái?"
"Không có gì đáng ngại, chỉ là em hơi mệt, không dậy nổi."
Si Thần trầm ngâm, "Hay là đi bệnh viện một lần nữa có được hay không?"
"Phác Tranh đã đưa em đi, bác sĩ nói không có chuyện gì." An Kiệt trấn an chồng.
Chuông điện thoại di động vào lúc này lại vang lên, An Kiệt lấy ra từ trong túi xách, vừa nhìn dãy số hiện lên không khỏi cau mày, nhưng bởi vì là khách hàng cho nên không thể không tiếp.
"Chào anh."
"Tôi là Trương Quân, hẳn là cô không có quên chứ? Chúng ta đã hẹn hôm nay gặp mặt."
An Kiệt bất đắc dĩ ứng phó, "Xin lỗi, Trương tiên sinh, tôi cũng không nhớ rõ có nhận lời anh. Trên thực tế vụ án của anh hẳn là tìm luật sư Âu Dương trao đổi, tôi chỉ trợ lý của cô ấy."
Người đàn ông Đài Loan này thật sự làm cho cô có chút nhức đầu, tự đại, nói chuyện mang theo một loại giọng điệu, An Kiệt rất ít ghét người khác, người này được coi như là một người khó thấy được.
"Gặp rồi nói sau."
"Hôm nay tôi xin nghỉ, không đi làm."
Kết quả người này rất tự chủ trương quyết định, "Vậy trưa mai, tôi chờ cô ở dưới lầu công ty của cô." Sau đó không đợi đối phương mở miệng, dứt khoátkết thúc trò chuyện.
An Kiệt trừng cái điện thoại trong tay, phải bội phục một số người khư khư cố chấp.
Tịch Si Thần khẽ nhướng mày, cũng không có hỏi thăm cái gì, có một số thời điểm khả năng kiềm chế của anh phi thường tốt.
Hôm nay An Kiệt được đồng nghiệp chung sở hẹn ra ngoài mua sắm, cô rất ít khi mua quần áo, trước kia là đối với việc đi dạo phố không có hứng thú, hiện tại lại càng ít đi khu mua sắm, bởi vì Tịch Si Thần đều giúp cô chuẩn bị tốt, bao gồm áo lót, đồ ngủ, dép giày xăng-̣đan. (#Ami: Tịch ca ca thật là number 1, ôi tôi ước...)
Hôm nay bị buộc làm người tiếp khách mất hai tiếng, Hứa luật sư thật cảm thấy không tốt, cuối cùng mời cô cùng ăn cơm. Kết quả vừa vào phòng ăn liền ngoài ý muốn nhìn thấy người quen. Lúc này Si Thần đang ăn cơm cùng một phụ nữ, nếu như cô không nhớ lầm, người đó tên là Lâm Mẫn.
Hứa Thần chọn lấy một vị trí ngồi xuống, cách bàn của Tịch Si Thần ba bốn thước, nói xa thì không xa, nói gần thật rất gần, may là đối phương ngồi bên hông lưng của cô, cho nên An Kiệt thản nhiên ngồi xuống.
Trong phòng ăn không có nhiều khách mới, một đôi nam nữ này càng xuất chúng, khí chất của anh vốn cao quý, mà vị Lâm tiểu thư nói cười rực rỡ, giơ tay nhấc chân đều lộ ra một cổ phong thái, An Kiệt khẽ hí mắt dời đầu đi chỗ khác.
Hứa Thần ghi món ăn xong, lôi kéo ống tay áo An Kiệt, vẻ mặt thần bí hạ giọng, "Thấy không? Lâm Mẫn, người mẫu đại diện của mỹ phẩm Nhã Thi Lan."
An Kiệt cười một tiếng, "Tôi nghĩ luật sư không quan tâm chuyện như vậy."
"Phụ nữ dù nhiều dù ít đều có chút nhiều chuyện." Hứa Thần nghiêng đầu, mặt lộ vẻ nghi ngờ, "Người cùng cô ấy ăn cơm là ai? Trắng trợn như vậy, không sợ bị người ta chụp hình sao?"
An Kiệt uống một hớp nước, chỉ nói, "Người ta không lo lắng, cô lại ở đây toan tính cái gì?"
"Không thể nói như vậy, nói không chừng có thể nhận thêm một vụ án."
An Kiệt không nhịn được lắc đầu, "Loại chuyện xấu gây tranh cãi này nhận ít đi mới tốt."
"ách, cô cùng luật sư Kim quan điểm cũng là không hẹn mà hợp."
Vài món ăn được mang lên, An Kiệt xé khăn ướt chà lau tay, "Con của luật sư Kim rất đáng yêu."
Điểm này Hứa Thần đồng ý, "Nghe nói cô đã kết hôn, sao lại chưa sinh em bé?"
An Kiệt cười cười, "Chồng của tôi không thích trẻ con."
Hứa Thần kinh ngạc, cuối cùng khoát khoát tay, "Đàn ông đều giống nhau."
Bữa cơm này, thành thật mà nói tâm trạng An Kiệt có chút hoảng hốt, hai lần vô ý thức nhìn về hướng Tịch Si Thần, vốn là cũng không thèm để ý chuyện này, chẳng biết tại sao hôm nay có chút so đo, mình cách anh không tới năm thước vậy mà anh ấy không có phát hiện, người bên cạnh anh có khi không phải là cô, trong lòng không khỏi dâng lên một chút cảm giác khác thường.
Lúc cơm nước xong đi ra, Hứa Thần muốn đưa cô trở về, An Kiệt từ chối nhã nhặn, không muốn phiền phức người ta chạy tới chạy lui một chuyến. Đang muốn đón tôixi, bỗng nhiên trước mắt có chút mờ mịt.
"Sao vậy?" Hứa Thần nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô.
An Kiệt lắc đầu, tầm mắt khôi phục trong sáng, "Không có chuyện gì, chỉ là đầu có chút choáng váng."
"Sao đầu lai đột nhiên choáng váng rồi? Hay là tôi đưa cô về."
An Kiệt đang muốn nói gì, kết quả cơn nhức đầu tới quá nhanh. Đã hai năm không có vô cớ té xỉu, hôm nay thế nhưng lại một lần nữa vịn tủ kính trên đường phố rồi ngã xuống... Liều mạng nghĩ phải bắt được cái gì, nếu không được thì sẽ té trên mặt đất, nhưng, An Kiệt phát hiện mình vẫn bất lực như cũ...