**********
Chương 12: Anh mát xa rất tuyệt
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“ÀI, có người nói đúng." Trương Huyền thở dài, “Không hiểu thì có thể hiểu được, nhưng không biết còn giả vở hiểu, còn cố tình giả vờ là giỏi thì thật vô vị." Lời nói của Trương Huyền làm cho mặt của hai mẹ con Trịnh Sở nóng ran, cả hai đều hận không tìm được cải lỗ nào để chui xuống. “Chúng ta đi!” Vương Tùng Phượng vỗ bàn, đứng dậy dắt con trai rời di.
Lâm Thanh Hàm rất ngạc nhiên và cũng hài lòng với biểu hiện của Trương Huyền. Một số nghị thức ăn uống kiểu Pháp rất phiến diện, người hiểu về nó rất ít. Về phương diễn người Pháp dùng bữa những quy củ và phép tắc nhiều đến nỗi không thể nhiều hơn, người có thể hiểu rõ mà thật sự chân thành quả thực không nhiều.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hài lòng là Lâm Thanh Hàm có thể nhìn ra mỗi một hành động của Trương Huyền đều đang có ý chọc giận hai mẹ con Trịnh Sở, đột nhiên phát hiện con người này cũng không đáng ghét như vậy.
Lâm Kiến Vũ và ba của Trịnh Sở cũng không chờ lâu, lên tiếng chào hỏi, bữa cơm này liền tan rã.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trên đường về nhà, thái độ của Lâm, Thanh Hàm đối với Trương Huyền dịu đi một chút, cô ngồi vào ghế lái xe, liếc mắt nhìn Trương Huyền đang ngồi ở ghế phụ. "Sao anh biết tiếng Pháp? Loại tiểu ngôn ngữ này không có nhiều người hiểu được? Hơn nữa, các nghi thức trong ẩm thực Pháp cũng không phải là phổ biến, người chịu tìm hiểu nó không có mấy người.
Trương Huyền cười ha ha, "Trước đây anh từng làm phục vụ trong một nhà hàng Pháp, nên biết vài cậu như vậy, vừa rồi chỉ đơn giản là khó chịu cái tên họ Trịnh đó, mới cố ý nói nhiều như thế."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Thanh Hàm nghe xong, gật đầu không nói gì, Trương Huyền hiểu tiếng Pháp khiến cô bất ngờ, loại giải thích này cũng có thể hiểu được. Khi hai người trở lại biệt thự, Trương Huyền thấy Giang Tĩnh đang bố trí một số hệ thống báo động, bây giờ anh cũng biết Giang Tĩnh là vệ sĩ của Lâm Thanh Hàm.
Lâm Thanh Hàm ngồi dựa vào sô pha, bàn tay ngọc mảnh mai đỡ trán, nghĩ đến chuyện vừa rồi trong nhà hàng, khỏe miệng xinh xắn của cô không khỏi lộ ra một nụ cười. "Lâm tổng, nước rửa chân của em."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Giọng nói của Trương Huyền vang lên bên tại Lâm Thanh Hàm, anh chủ động mang một chậu nước ấm rửa chân qua, hôm qua khi xoa bóp cho Lâm Thanh Hàm, Trương Huyền phát hiện trên người Lâm Thành Hàm có không ít bệnh ẩn, tất cả đều do bình thường làm việc quá sức gây ra, Trường Huyền có thể điều trị căn bệnh tiễm ẩn của Lâm Thanh Hàm thông qua phương pháp xoa bóp bấm huyệt.
Lâm Thanh Hàm nhìn người đàn ông trước mặt mà nhíu mày, ngày hôm qua cô cố ý muốn làm nhục Trương Huyền mới kêu Trường Huyền rửa chân cho mình. Nhưng hôm nay lại không muốn làm nhữ vậy, vừa định kêu Trương Huyền đem nước rửa chẫn đi. Còn chưa lên tiếng thì đã cảm giác bàn chân nhỏ của mình bị một đôi bàn tay thô ráp bắt lấy.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trương Huyền nhẹ nhàng chạm vào đôi chân ngọc trong tay, mỗi lần nhìn đều giống như một tác phẩm nghệ thuật, đối chân ngọc tựa như cánh hoa, sáng óng ảnh như có mỡ, bàn chân trần đỏ mềm.
Trương Huyền nhẹ nhàng xoa bóp huyệt đạo trên lòng bàn chân Lâm
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thanh Hàm.
Lâm Thanh Hàm chỉ cảm thấy có một luồng điện khác lạ từ lòng bàn chân truyền tới, nhìn đôi tay có phần không thành thật của Trương Huyền, Lâm Thanh Hàm cau mày nhìn, bất mãn nói: "Sờ mó cái gì?" “Không phải sờ mó, Lâm tổng, đây là mát xa.” Trương Huyền lắc đầu, ngữ khí đặc biệt nhấn mạnh, “Em mắc chứng bệnh cứng đầu, khiến em bị thiếu ngủ, dễ nổi nóng, sẽ đau bụng suốt mấy ngày trong tháng. Mát xa thích hợp có thể giảm bớt những điều này "
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trương Huyền miệng nói, động tác tay không ngừng chuyển động, vẫn xoa bóp đôi chân ngọc.
Lâm Thanh Hàm vốn muốn nói cái gì, nhưng mở miệng lại không nói ra được, bởi vì cô phát hiện Trương Huyền nói đều đúng, bản thân quả thực ngủ không đủ giấc, dễ tức giận, còn có tật đau bụng kinh, Lâm Thanh Hàm nghĩ đến ngày hôm qua cô ngủ rất ngon, lẽ nào là do cái người này.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đã xoa bóp cho mình?
Nhưng cuối cùng Lâm Thanh Hàm vẫn không nhịn được mở miệng, bất kể nói thế nào thì, Trương Huyền trên danh nghĩa, cũng là chồng hợp pháp của cô, biết mát xa cũng không phải là chuyện đáng để khoe khoang.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Giọng điệu của Lâm Thanh Hàm có chút không vui: "Cái này anh học ở đâu?"
Trương Huyền khẽ thở dài một tiếng, "Không phải lúc nhỏ nhà anh khổ, cái gì cũng đều làm một ít sao?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Khuôn mặt Lâm Thanh Hàm khế biến, cũng không nói nữa. Theo nhịp xoa bóp của Trương Huyền, cơn buồn ngủ dần dần dâng lên, Lâm Thanh Hàm lắc lắc đầu, đêm nay cô không muốn bị người đàn ông này ôm vào phòng ngủ. “Được rồi, anh đi đổ nước đi." Lâm Thanh Hàm thu chân lại, đi dép lê, bước về phía phòng ngủ trên lầu. Trở về phòng, thấy điện thoại có cuộc gọi nhỡ, là của thanh niên đẹp trai, Trương Huyền gọi lại "Lão đại, đầu bếp của Hoàng gia Pháp nhờ tôi liên lạc với anh, nói rằng ông ấy đã học được tất cả các kỹ thuật nấu ăn mà anh đã dạy cho trước đây, không biết bây giờ có vinh hạnh được bái anh làm thấy hay không." “Nói sau đi, gần đây tôi rất bận.” Trương Huyền trả lời qua loa rồi cúp điện thoại. Nhớ đọ*c truyện trên ТгцyeлАРР.cом để ủng hộ team nha !!!
Mấy ngày nay đang trong kỳ kinh nguyệt, mỗi tối Lâm Thanh Hàm đều sẽ pha cho mình một cốc nước đường đỏ để giảm bớt cơn đau ở bụng dưới.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Thanh Hàm pha nước đường đỏ, miệng nhỏ thổi vào trong cốc sử, vừa định uống, động tác đột nhiên ngừng lại, lúc trước cô không để ý, nhưng hình như bụng dưới không còn đau nữa! Từ hôm qua đến giờ cô không thấy đau nữa! “Chẳng lẽ là phương pháp xoạ bóp của anh ấy thực sự có tác dụng?” Lâm Thanh Hàm trừng lớn mặt nghị hoặc nhìn bên ngoài phòng ngủ, Trương Huyền đang lau chùi lần cuối cùng trước khi đi ngủ.
Một đêm trôi qua, sáng sớm hôm sau, Trương Huyền dậy chuẩn bị dọn dẹp phòng như thường lệ, kết quả thấy Lầm Thanh Hàm không vội vàng đi ra ngoài như mọi khi, mà pha cho mình một tách trà, ngôi xuống số pha từ từ thưởng thức. “Lâm tổng, hôm nay em không đến công ty sao?”, Trương Huyền cầm khăn tỉ mỉ lau sạch toàn bộ bàn trà bằng đá cẩm thạch trước mặt Lâm Thanh Hàm.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Thanh Hàm đặt chén trà xuống, liếc nhìn Trương Huyền mặc áo ba ô trắng, nói: “Đừng làm nữa, tôi có một người bạn sắp tới, hôm nay anh đi ra ngoài đi.” “Bạn nào vậy?" Trương Huyền cười nịnh.
Lâm Thanh Hàm nhướn mày liễu, "Liên quan gì đến anh? Cứ làm tốt việc của anh là được rồi. Trước buổi chiều, tôi không muốn nhìn thấy anh." “O." Trương Huyền đáp lại một tiếng có chút thất vọng, gấp giẻ lau trong tay, đặt ở nơi thích hợp rồi đi ra khỏi cửa biệt thự.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Duỗi lưng một cái về phía ánh nắng ban mai, Trương Huyền nhìn chăm chăm nơi này như đang độc thoại với chính mình, bước đi rời khỏi.
Trương Huyền mang một số đồ chơi đến viện phúc lợi Thường Xuân. Khi lũ trẻ nhìn thấy Trương Huyền, tất cả như đàn ong vỡ tổ chạy lại, gọi anh Trương Huyền để lấy đồ chơi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trương Huyền nhìn lũ trẻ với ánh mắt cưng chiều, khi còn nhỏ, anh cũng ước có một vài món đồ chơi để chơi.
Khoảnh khắc Tần Nhu nhìn thấy Trương Huyền, cơ thể Tần Nhu căng thẳng không rõ lý do. “Viện trưởng, bà có biết anh ấy làm nghề gì không?" Tần Nhu, mặc một bộ váy liên màu trắng ngồi trên ghế gấp. Hôm nay cô buộc tóc lên, làm bớt đi vẻ lanh lợi của ngày hỗm qua, nhưng lại tăng thêm ba phần thuần khiết và tinh khôi. Phân biệt giữa thanh khiết và trong sạch, khuôn mặt thanh thoát, không son phấn, ngũ quan thanh tú, không chê vào đâu được.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.