**********
Chương 3: Cuồng!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhìn đồng hồ, bây giờ là bảy giờ tối, Trương Huyền rón ra rón rén đi ra khỏi biệt thự, cẩn thận đóng lại cửa, chân anh xỏ đôi dép tông, cưỡi lên chiếc xe đạp cũ nát, rời khỏi biệt thự.
Trương Huyền vừa đạp xe vừa móc điện thoại ra, gọi điện thoại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Lão đại, không bận làm người đàn ông của gia đình nữa à, sao tự dưng nhớ tới mà gọi cho em vậy?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng đàn ông, chính là của người thanh niên đến biệt thự tìm Trương Huyền lúc chiều.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Kiểm tra cho tao cái này, hôm nay có phải có người chọc giận vợ tao phải không?”
Trương Huyền không che giấu được sự tức giận trong giọng nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Vâng, lão đại. Anh đừng cúp điện thoại, em lập tức gọi người điều tra cho anh…”
Trương Huyền có thể nghe được từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng của thanh niên đẹp trai cùng tiếng gõ bàn phím truyền lại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không quá ba mươi giây, thanh niên đẹp trai lần nữa mở miệng: “Lão đại, em tra ra rồi, tập đoàn Lâm Thị và tập đoàn Châu thị cùng hợp tác khai thác một khu đất, nhưng sau khi Lâm Thị tiến hành một phần khoản đầu tư thì Châu thị đột nhiên đơn phương chấm dứt hợp đồng, tổng giám đốc tập đoàn Châu thị yêu cầu muốn chị dâu tối mai tự mình đến tòa nhà của Châu thị một chuyến, nếu như vậy thì ông ta có thể xem xét việc tiếp tục tiến hành hợp đồng.”
Gân xanh trên cánh tay Trương Huyền nháy mắt nổi lên, giọng nói không che dấu được sự tức giận: “Dám làm hỏng việc của vợ ông đây? Hắn muốn chết phải không! Trong vòng mười giây, gửi tao ảnh và địa chỉ của cái thằng họ Châu kia, thế nhá!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trương Huyền vừa cúp điện thoại thì lập tức có tin nhắn đến, tổng giám đốc của Châu thị hiện đang ở tòa nhà làm việc của Châu Thị.
Tòa nhà làm việc Châu thị nằm ở khu Nam của Ngân Châu, tổng cộng có mười một tầng, trong phòng tổng giám đốc trên tầng cao nhất, tổng giám đốc Châu Tự ba mươi tuổi đang mặc một chiếc áo sơ mi, ngồi trên ghế giám đốc rộng rãi, uống trà Long Tĩnh thượng đẳng. Hắn ta nhìn màn hình máy tính trước mặt, trên đó chiếu chính là ảnh của Lâm Thanh Hàm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhìn người phụ nữ đẹp không tỳ vết trong bức ảnh, trong mắt Châu Tự ánh lên một nụ cười âm hiểm, tự nói một mình: “Dám chơi tôi? Để tôi xem Lâm Thanh Hàm cô có bản lĩnh như thế nào, sẽ tiếp tục duy trì sự rụt rè hay là để cho mười tỷ đầu tư kia của cô tan thành bọt nước!”
Châu Tự cố ý chặt một tay của Lâm Thanh Hàm tại khu đất, là để nói rõ cho Lâm Thanh Hàm rằng muốn tiếp tục khai thác được khu đất kia, chỉ có cách ngủ một đêm với Châu Tự hắn mà thôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Châu Tự nhâm nhi tách trà Long Tỉnh, nhìn thời gian, hắn cho rằng nhiều nhất là ba giờ nữa, người phụ nữ hoàn mỹ kia sẽ xuất hiện trước mặt mình, tùy ý để cho hắn đùa nghịch.
Ô, đúng rồi, nghe nói cô ta đã kết hôn, nhưng dường như cũng chỉ là tìm một lão chồng làm thú cưng mà thôi, đợi khi chơi chán cô ta rồi sẽ đi tìm tên chồng thú cưng kia của cô ta nói chuyện, để xem loại phế vật đó có dám làm gì trước mặt hắn không đây!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một tiếng “binh” vang lên!
Khi Châu Tự đang chìm trong ảo tưởng của mình, của lớn phòng làm việc của hắn bị người bên ngoài một cước đá văng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Âm thanh kia dọa Châu Tự giật nảy một cái, Châu Tự nhìn thấy một thanh niên trên mặc ba lỗ, dưới mặc quần bãi biển xuất hiện trước mặt mình.
Châu Tự nghĩ cũng không nghĩ lập tức mắng: “Mày là thằng nào, cút ra khỏi đây ngay!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Người muốn mạng của mày!”
Trương Huyền một bước xông lên, khi Châu Tự còn chưa kịp phản ứng, tay của Trương Huyền đã túm chặt cái đầu ngắn của Châu Tự, đập đầu hắn vào cái bàn gỗ bằng gỗ thật trước mắt, vang lên tiếng va chạm “binh binh binh”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đến cả cơ hội phản ứng Châu Tự cũng không có, cảm giác trán của mình bị xé rách đến đau nhức, loại đau đớn cùng cực này khiến hắn muốn ngất luôn, một luồng nhiệt ấm nóng thuận theo trán chảy xuống nhuộm đỏ hai vành mắt hắn, đó chính là máu tươi của hắn.
Trương Huyền xách mái tóc ngắn của Châu Tự, tay tùy ý vung một cái về phía bên cạnh, Châu Tự có thể trọng nặng hơn 90 cân bị Trương Huyền nhẹ nhàng ném từ trên ghế vứt xuống bên cạnh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Châu Tự giơ tay, sờ lên trán mình, máu dính trên tay khiến hắn phát cuồng, từ khi hắn sinh ra đến giờ, chưa từng có ai dám đối xử với hắn như vậy!
Châu Tự căm giận nhìn chằm chằm Trương Huyền, nghiến răng nói: “Thằng nhóc, mày muốn chết hả?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ha.”
Trương Huyền cười nhẹ một tiếng, hắn giơ nắm tay lên nhắm chuẩn vào cái bàn làm việc trước mặt, tung ra một đấm cực mạnh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mí mắt Châu Tự giật nảy, hắn có thể nhìn rõ ràng cái bàn bằng gỗ thật của công ty dày hơn 10 cm bị người trước mặt một quyền đấm thủng!
Một đấm tràn đầy sức mạnh như thế, khiến Châu Tự khó khăn nuốt xuống ngụm nước bọt, nếu như đấm này đấm vào người hắn thì hậu quả sẽ như thế nào? Nghĩ đến đây, Châu Tự có chút sợ hãi: “Cậu là ai! Tôi chưa bao giờ động chạm gì đến cậu cả!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trương Huyền giơ lên hai ngón tay: “Tao là ai không quan trọng, giờ tao cho mày hai lựa chọn, thứ nhất, mày thu lại cải thủ đoạn bẩn thỉu của mày với Lâm Thị lại, hoặc thứ hai là tao giết mày luôn, mày chọn đi!”
Cập nhật chương mới nhất *tại TгцуenАРР.cом
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chậu Tự vốn dĩ sợ hãi năng lực sung mãn khủng bố của Trương Huyền, nghe thấy những lời kia, sợ hãi ngập tràn trong lòng thoáng chốc bay biến sạch, ha, hóa ra là người Lâm Thị tìm đến.
Châu Tự nhàn nhã chỉnh lại cổ áo sơ mi, bò dậy từ dưới đất, rút ra một tờ giấy lau máu đi, nói với Trương Huyền: “Tao có nên nói không nhỉ? Mày muốn giết tao thì làm luôn đi, để tao xem Lâm Thị cho mày bao nhiêu tiền, có đáng với cái mạng của mày không, mày cho rằng giết tao xong thì mày có thể bình yên vô sự à?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Châu Tự không để tâm đến sự đe dọa của Trương Huyền.
Trương Huyền cũng bởi vì những lời Châu Tự nói mà lộ ra biểu cảm như bừng tỉnh đại ngộ: “Ô, cũng đúng, mày đúng là đã nhắc nhở tao, giết người đền mạng, vậy thì thế này đi, tao đổi cho mày điều kiện khác, hoặc là dừng cái trò mèo của mày với Lâm Thị lại, hoặc là để tao hủy sạch cả cái tập đoàn Châu Thị của mày, mày có một phút để chọn lựa, trong một phút mà không chọn được thì tao tự cho rằng mày chọn điều số hai nhé. Thời gian đếm ngược bắt đầu!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ha!”
Châu Tự không nhịn được cười ra tiếng, đánh giá Trương Huyền đang mặc trên người áo ba lỗ quần đùi bãi biển: “Nhóc con à, mày đang nằm mơ đấy à? Đòi hủy được Châu Thị của tao chỉ dựa vào mày ấy hả? Mày cho rằng thế giới này chỉ dựa vào cái nắm đấm thôi à? Mày có đánh giỏi thế nào đi nữa, chỉ cần một cuộc điện thoại của tao thôi, mày cũng không có cơ hội nhìn thấy ngày mai nữa đâu!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Suỵt!”
Trương Huyền giơ lên một ngón tay biểu thị cấm nói với Châu Tự, hắn nói chuyện điện thoại với đầu dây bên kia: “Ừm........Năm mươi giây sau, nếu tao không liên hệ gì thì hủy cái tập đoàn Châu thị này cho tao, cách hủy nhiều lắm, mày tự mà chọn!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Đệt! Giả vờ giả vịt!”
Châu Tự đạp mạnh vào cái ghế giám đốc của mình, tuy hắn cho tên kia biểu diễn chẳng khác gì một tên hề, nhưng giọng nói và biểu hiện của đối phương không xem Châu Thị ra gì vẫn khiến hắn khó chịu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Nhóc con, tuy tao không biết mày là ai nhưng tao cũng cho mày hai lựa chọn, một, nhanh chóng quỳ xuống lạy tao ba lạy rồi cút khỏi phòng làm việc của tao, hoặc thứ hai, tao bây giờ đập chết mày, đương nhiên là sẽ không phải bồi thường mạng cái gì cả, mày tự đi mà chọn.”
Mắt Châu Tự sắc bén nhìn chằm chằm Trương Huyền: “Tao cho mày ba mươi giây suy nghĩ!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ba mươi.”
Âm thanh đếm ngược thời gian vang lên, người nói là Trương Huyền.