Tối nay Cố Duẫn tham dự tiệc rượu với cậu anh. Cậu cố ý giật dây bắc cầu cho anh, trong bữa tiệc toàn trưởng bối, anh không tránh được phải uống thêm mấy ly.
Sau khi tiệc rượu kết thúc, Cố Duẫn tiễn trưởng bối về. Trước khi lên xe, anh nhận được tin nhắn bạn cùng phòng Trịnh Tây Tây gửi đến, là Tằng Ngữ gửi.
Tằng Ngữ là cô con gái duy nhất trong nhà, từ nhỏ đã được ba mẹ cưng chiều, đối với cô ấy cứ có chuyện gì không vui nhất định phải nói với người nhà, ấm ức thì vừa nói vừa khóc. Nhưng dù xảy ra chuyện gì Trịnh Tây Tây đều tự giải quyết, tuyệt đối sẽ không nói với người nhà hay phàn nàn với bất kỳ ai.
Điều này có liên quan đến sự trưởng thành của Trịnh Tây Tây, Tằng Ngữ biết rất rõ điều này, nên cô ấy đã chủ động gửi tin nhắn cho Cố Duẫn.
Mặc dù nhìn qua Trịnh Tây Tây không thèm quan tâm, nhưng bị bạn cùng phòng có quan hệ không tồi đâm còn đau hơn nhiều so với những lời nói xấu của người khác. Nếu là cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ hy vọng có người có thể khai sáng, an ủi cô ấy.
Ban đầu Cố Duẫn cũng không muốn về, sau khi đọc tin nhắn, anh gọi điện cho Trịnh Tây Tây, bảo tài xế lái xe đến Văn Đại.
Lúc ngồi trên xe, đột nhiên anh hơi cảm thấy… Anh còn trẻ, có rất nhiều chuyện phải lo… Loại chuyện này cho anh cảm giác rất hoang đường cũng rất thỏa mãn.
Một lúc sau, Trịnh Tây Tây hỏi anh:〘Anh đến cổng nào?〙
Cố Duẫn hỏi tài xế: “Cổng nào gần Văn Đại nhất?”
“Cổng phía Đông.”
Cố Duẫn trả lời cô:〘Cổng đông.〙
Lần này phải mất một lúc lâu, Trịnh Tây Tây mới trả lời:〘Em đợi anh.〙
Cố Duẫn cười một cái.
Khi đi ngang qua một tiệm tạp hóa, Cố Duẫn kêu dừng xe, nói với tài xế: “Chú xuống xem có cờ đỏ hay cờ sắc màu không, xuống mua một cái, loại cầm tay.”
Tài xế:?
Tài xế không rõ nguyên nhân, mở cửa xuống xe, qua một lúc lâu, tài xế quay lại, trên tay cầm một cái túi đựng cờ đỏ có sao năm cánh: “Chỉ có cái này thôi.”
Cố Duẫn nhận lấy: “Cũng được.”
Anh vẫy lá cờ đỏ nhỏ, nghĩ mình chưa đủ kinh nghiệm an ủi em gái mười tám tuổi nên hỏi tài xế phía trước: “Chú Ngô, tôi nhớ chú có một cô con gái à?”
“Vâng.” Nói đến con gái mình, tài xế bất giác nở nụ cười: “Năm nay học lớp 12.”
Ồ, xấp xỉ tuổi nhau.
Cố Duẫn tiếp tục hỏi: “Nếu ở trường con bé xích mích với bạn học, chú đi gặp con bé, chú sẽ mang gì cho con bé.”
“Xem con bé thích ăn gì thì mua.” Tài xế nói: “Mang ít đồ ăn vặt cho con bé, trà sữa… Đến dỗ con bé, bây giờ trẻ con rất nóng nảy, suy nghĩ nhiều nên phải chiều theo.”
Cố Duẫn gật đầu.
“Tìm siêu thị, tôi muốn mua vài thứ.”
“Được.”
Văn Đại có bốn cổng trường, cổng Bắc và cổng Tây đông đúc nhất, còn cổng Đông rất ít người.
Cánh cổng này nằm ở phía sau một phòng thí nghiệm vật lý khá xa, cửa rất nhỏ, chỉ có xe đạp và người đi bộ mới có thể đi qua, hơn nữa có nhiều cây, nhiều muỗi, nhiều cặp đôi thích đến đây.
Trịnh Tây Tây đứng dưới gốc cây long não cạnh cổng trường, thỉnh thoảng cô phải nhảy lên tránh sự tấn công của muỗi.
Mỗi khi thấy có ô tô dừng lại, cô sẽ ngẩng đầu nhìn xem.
Sau khi đứng được mười phút, chân cô đã bị muỗi đốt mấy phát.
Cô nhìn thời gian, cảm thấy mình thật sự quá ngu ngốc, Cố Duẫn đến đây ít nhất cũng mất nửa tiếng, cô đến đây sớm như vậy là làm từ thiện cho muỗi à.
Ngay cả Trịnh Tây Tây cũng không rõ tâm trạng của cô là gì.
Cô cảm thấy mình không yếu đuối đến mức cần người đến thăm sau khi cãi nhau với bạn học, nhưng khi biết Cố Duẫn sẽ đến, cô không khống chế được mà đến cổng phía Đông chờ từ rất sớm.
Có lẽ vì, đây là lần đầu tiên có người cố ý đến trường thăm cô.
Cô lại giậm chân, vươn tay đánh nhẹ vào chân.
Khi Cố Duẫn xuống xe thì nhìn thấy Trịnh Tây Tây đang nhảy nhót ở cổng trường, cơ thể nho nhỏ, giống một con thỏ.
Trịnh Tây Tây ngẩng đầu, không ngờ lại đối diện với ánh mắt Cố Duẫn.
Cố Duẫn mặc một chiếc sơ mi đen, áo sơ mi cởi hai cúc, có thể nhìn thấy yết hầu và xương quai xanh của anh, hướng lên trên là một khuôn mặt yêu nghiệt, tóc của anh không phải màu đen tuyền mà là màu nâu sẫm, dưới ánh đèn đường chiếu ra một ánh sáng đẹp mắt.
Tay trái anh đang cầm một cái túi lớn, tay phải cầm một lá cờ đỏ nhỏ, anh ngước mắt lên nhìn thấy cô, nhướng mày với cô, tay phải còn vẫy cờ nhỏ.
Trịnh Tây Tây: “…”
Chân Cố Duẫn dài, xách theo túi đồ đi ba bốn bước đã đi đến, Trịnh Tây Tây ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng trộn lẫn với mùi rượu chưa tan hết.
“Để anh nhìn chút, em gái nhà mình có bị ấm ức không?”
Vì đã uống rượu, giọng của Cố Duẫn hơi khàn, lẫn vào bóng đêm khiến Trịnh Tây Tây ngoài ý muốn nghe thấy một chút dịu dàng.
Mấy chữ này giống một cái móc câu, không hiểu sao cảm xúc bình tĩnh vốn có của Trịnh Tây Tây lại bị cuốn vào gợn sóng. Trịnh Tây Tây quay đầu đi: “Không có, em thắng.”
“Ừm.” Cố Duẫn cắm cờ đỏ lên tóc Trịnh Tây Tây, sờ đầu cô: “Phần thưởng của em.”
Trịnh Tây Tây: “…”
“Dẫn anh đi thăm trường?” Cố Duẫn hỏi.
Trịnh Tây Tây đi đằng trước, cô chưa đi được mấy bước đã bị Cố Duẫn xách cổ áo kéo về, cùng lúc đó, Cố Duẫn giơ một cái tay khác lên che mắt cô: “Đừng nhìn.”
Trịnh Tây Tây loạng choạng lùi lại, đập vào ngực Cố Duẫn. Cố Duẫn rất cao, cao hơn Trịnh Tây Tây gần một cái đầu, Trịnh Tây Tây cảm thấy mình đụng phải một bức tường rắn chắc, ngay sau đó, cô bị che mắt.
Tay Cố Duẫn rất ấm, chỗ da bị anh chạm vào giống như bị nước nóng làm bỏng, Trịnh Tây Tây chớp mắt theo bản năng, Cố Duẫn cảm thấy có một cái bàn chải nhỏ cọ vào lòng bàn tay anh hai lần, hơi ngứa.
Cổng trường đi vào rẽ trái có một rừng cây nhỏ, Trịnh Tây Tây cảm thấy có lẽ Cố Duẫn đã nhìn thấy vài hình ảnh không nên nhìn, cô nói: “Rẽ phải, có một con đường lớn.”
Cố Duẫn che mắt cô xoay nửa vòng, sau khi chắc chắn cô không nhìn thấy mới buông cô ra, nắn ngón tay trong lòng bàn tay, nói: “Đi thôi.”
Hai người rẽ mấy vòng, vòng qua phòng thí nghiệm vật lý thì thấy một bãi cỏ rộng, có rất nhiều người đang ngồi trên bãi cỏ nói chuyện.
“Nơi này không tồi, chúng ta qua đó đi.” Cố Duẫn nói.
Anh tìm một chỗ, đặt chiếc túi xuống, lấy từng thứ ở bên trong ra.
Trịnh Tây Tây thấy anh lấy ra mấy lon bia, mấy hộp sữa dâu, sau đó lấy ra rất nhiều đồ ăn vặt như đậu phộng để nhắm rượu.
Trịnh Tây Tây:?
Cố Duẫn tự cầm lấy một lon bia rồi đưa sữa cho cô:“Lại đây uống với anh.”
“Ban đầu anh định mua bia nhưng em là con gái, anh cho em uống sữa.”
“…”
Anh nâng lon bia lên: “Nào, em gái, cụng ly.”
Trịnh Tây Tây cầm hộp sữa chạm vào lon bia của anh.
Sữa Cố Duẫn mua chính xác là nhãn hiệu và vị tối hôm đó Trịnh Tây Tây đưa cho Cố Duẫn.
Trịnh Tây Tây hỏi: “Anh Cố Duẫn, anh uống sữa chưa?”
Cố Duẫn lắc đầu: “Ngọt như vậy, sao anh…”
Anh vẫn chưa nói xong, Trịnh Tây Tây đã híp mắt cười nói: “Anh chưa uống làm sao biết nó ngọt được.”
“Đoán.”
“Ồ.”
Sau khi vội nói xong, Trịnh Tây Tây ngã xuống bãi cõ, cười lớn.
Cô bị hình ảnh trong đầu chọc cười, cười không dừng được.
Cố Duẫn xoa huyệt Thái Dương, sau đó cũng nằm xuống.
Hai tay anh đặt dưới đầu, gối lên tay mình hỏi: “Tối nay có chuyện gì, nói cho anh nghe đi?”
Bầu trời xám xịt lại xuất hiện thêm mấy ngôi sao, bên tai là tiếng vo ve của côn trùng.
Trịnh Tây Tây cũng nằm xuống, học dáng vẻ gối đầu lên tay giống Cố Duẫn, bình tĩnh nói chuyện xảy ra tối nay.
Cố Duẫn càng nghe mặt càng khó coi.
Anh không thể tưởng tượng nổi những người này có thể tùy tiện gắn cho Trịnh Tây Tây cái mác “bán thân”, “bao nuôi”. Trịnh Tây Tây vừa thành niên chưa đầy hai tháng, cô mới 18 tuổi thôi.
Mấy cái miệng dơ bẩn.
Hơn nữa, Trịnh gia rất khốn nạn, đón người về, cảm thấy đền bù cho cô về mặt vật chất là lương tâm thanh thản, mọi chuyện trong quá khứ xem như chưa từng xảy ra, tất cả đều ổn thỏa.
Nếu bọn họ để tâm, đích thân đưa cô đến, nói chuyện với giáo viên và bạn học thì sẽ không xảy ra chuyện hôm nay.
Anh nghĩ, nói: “Ngày mai anh trai sẽ đến đây báo thù cho em.”
Hôm nay đã quá muộn, chậm trễ giấc ngủ của cô.
“Không sao.” Trịnh Tây Tây nghiêng đầu: “Anh Cố Duẫn, cảm ơn anh tối nay đã đến thăm em.”
Giọng nói của Trịnh Tây Tây rất nhỏ, khi cô hạ giọng có thể nghe thấy điệu làm nũng.
Trong lòng Cố Duẫn “chẹp” một tiếng, cảm thấy cô em gái này đúng là khắc tinh của anh, sợ nói thêm mấy câu nữa khéo anh muốn mua luôn một căn hộ qua đây học với cô.
Cố Duẫn duỗi tay xoa đầu cô: “Cảm ơn cái gì, không phải anh trai nên đến thăm em gái sao?”
Anh nhìn đồng hồ: “11 giờ anh đưa em về, về ký túc xá ngủ một giấc thật ngon, ngày mai anh lại đến gặp em.”
Hai người nói chuyện thêm một lúc, ăn chút đồ ăn vặt, khoảng 11 giờ, Cố Duẫn đưa Trịnh Tây Tây về ký túc xá.
Trịnh Tây Tây hỏi: “Anh Cố Duẫn, anh nhớ đường không? Hay để em đưa anh ra cổng Đông.”
“Yên tâm, trí nhớ của anh rất tốt, nhớ kỹ.”
“Vậy em nói thật.” Trịnh Tây Tây nói: “Em cảm thấy, với vẻ ngoài của anh Cố Duẫn, em sợ anh sẽ không thể ra khỏi ký túc xá, cuối cùng vẫn phải để em đi cứu anh.”
“Xì.” Cố Duẫn vui vẻ: “Anh biết anh đẹp trai.”
“Nhưng có phải em gái đã quá đề cao anh rồi không?”
Anh lại giơ tay xoa đầu Trịnh Tây Tây, giọng nói sung sướng: “Tiếp tục phát huy.”
“…”
Đưa Trịnh Tây Tây về, Cố Duẫn về xe.
Trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh Trịnh Tây Tây nằm trên bãi cỏ nghiêng đầu nói chuyện với anh, đôi mắt sáng ngời, giọng nói dịu dàng.
Một em gái ngoan ngoãn như thế sao có người không thích, mù à?
Cố Duẫn mở điện thoại ra gọi cho Trịnh Hoài.
Trịnh Hoài vừa từ phòng tắm đi ra, giọng nói vẫn mang theo hơi nước của phòng tắm: “Cậu tìm tôi?”
“Ừ.” Cố Duẫn nói: “Tôi có chuyện muốn cậu nghe rõ từng chữ một, rất quan trọng.”
Trịnh Hoài vểnh tai lên: “Nói đi.”
Cố Duẫn: “Được, tôi muốn mắng cậu.”
Trịnh Hoài:?