Trịnh phu nhân gọi điện vào đêm giao thừa, khuyên cô về nhà đón năm mới.
Trịnh Tây Tây nhìn lịch trình kỳ nghỉ Tết của cô và Cố Duẫn, cô uyển chuyển từ chối lời đề nghị này.
Lần đó sau khi Trịnh Tây Tây rời khỏi Trịnh gia, cô cũng không quay lại Trịnh gia lần nào nữa, cũng cắt đứt mọi liên lạc với Trịnh gia.
Nhưng ba Trịnh bên kia có lẽ vẫn đợi Trịnh Tây Tây bình tĩnh lại sẽ thuyết phục cô trở về sau khi nguôi giận. Quả thật cơn giận của Trịnh Tây Tây đã tiêu tan, cô rất ít khi vì một chuyện mà tức giận rất lâu, dù sao người tức giận cũng là mình, cô phải nhìn về phía trước. Bởi vậy hôm đó sau khi rời khỏi Trịnh gia, rất nhanh cô đã coi chuyện này là chuyện cũ rồi vứt nó ra sau đầu.
Cô vốn cho rằng hai bên đã đi đến thống nhất với chuyện này, không ngờ Trịnh gia lại tìm cô.
Đương nhiên, quay về là không có khả năng. Chẳng sợ Trịnh phu nhân dùng tình cảm đả động, dùng lý lẽ thuyết phục, thậm chí lấy chuyện tài sản ra để nói nhưng trước sau Trịnh Tây Tây vẫn không dao động.
Trịnh Tây Tây kiên quyết không muốn về, Trịnh phu nhân cũng không có cách nào.
Tết Trịnh Tây Tây không cần đi thăm họ hàng, gửi lì xì cho Liễu Thành Nghiệp, khuyên cậu cố gắng học tập, Cố Duẫn cũng chỉ cần đến Đoạn gia thăm hỏi một chút.
Cho nên, mùng hai Tết, Cố Duẫn thực hiện lời hứa trước đó, đưa Trịnh Tây Tây đi chơi.
Trong nước đang bận ăn Tết, rất nhiều nơi đóng cửa nên hai người đến một cánh đồng tuyết lớn ở Thụy Sĩ.
Nơi là Trịnh Tây Tây chọn, trước đó Cố Duẫn hỏi cô muốn đi đâu, cho cô rất nhiều lựa chọn, ví dụ như ra đảo nhiệt đới nghỉ mát, trang viên ấm áp như mùa xuân…
Trịnh Tây Tây lớn lên ở Văn Thành, khí hậu ở Văn Thành khá ấm áp, mặc dù hàng năm đều có tuyết nhưng rất ít khi tuyết rơi dày đặc, vì vậy khi nhìn thấy những bức ảnh chụp cánh đồng tuyết, Trịnh Tây Tây không chút do dự chọn nơi này, còn có thể trượt tuyết.
Sau khi xuống máy bay, Trịnh Tây Tây cảm thấy không khí lạnh đang hoành hành.
Nhân viên ở cánh đồng tuyết đến đón đang giúp hai người đẩy hành lý, Cố Duẫn xách chiếc ba lô của Trịnh Tây Tây, lấy một chiếc bịt tai bằng lông ở bên trong ra đeo vào tai cô.
Chiếc khăn che khuất nửa khuôn mặt cô, chỉ để lộ một đôi mắt xinh đẹp.
Cố Duẫn cảm thấy hài lòng.
Khi đến nơi Trịnh Tây Tây mới nhận ra đây là một khu nghỉ dưỡng quy mô rất lớn, cánh đồng tuyết sau núi chỉ là một trong số đó. Khu nghỉ dưỡng phía trước là một khách sạn 5 sao, trong khách sạn vô cùng ấm áp, có đầy đủ các loại hình giải trí, còn có cả suối nước nóng tự nhiên ngoài trời.
Vì địa thế rất cao, gần nên nơi đây là một địa điểm chụp ảnh đẹp.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Tây Tây đi xa như vậy, ngay từ khi lên máy bay, cô đã có tinh thần phấn chấn, cố gắng chụp một vài bức ảnh, vì không quấy rầy Cố Duẫn nghỉ ngơi, sau khi chụp ảnh xong cô cũng ngủ trên máy bay.
Ngủ một giấc trên máy bay, trạng thái tinh thần của Trịnh Tây Tây rất tốt.
Trước đây Cố Duẫn ngủ không ngon lắm, ở trên máy bay không biết có phải do Trịnh Tây Tây ảnh hưởng không, trước đây anh rất khó ngủ, lần này ở trên máy bay vừa nhắm mắt lại, anh chỉ định chợp mắt nghỉ ngơi thôi nhưng đã ngủ thiếp đi.
Nhân viên khách sạn đưa bọn họ đến đại sảnh, Cố Duẫn đi làm thủ tục nhận phòng.
Cố Duẫn đặt cả tầng cao nhất. Phòng rất to, không khác một căn hộ hoàn chỉnh, ngoại trừ phòng khách rộng thì còn có phòng bếp và quầy bar, bên cạnh quầy bar là tủ rượu, có thể tùy ý sử dụng, đương nhiên khi trả phòng phải thanh toán.
Trịnh Tây Tây nhìn thấy giá liền dứt khoát nhìn sang chỗ khác.
Ba tầng đầu tiên của khách sạn là khu giải trí và nhà hàng. Trong khách sạn có hai tầng nhà hàng với phong cách và cách bài trí khác nhau, tất cả đều phục vụ dịch vụ một khách một phục vụ nhưng phải đặt chỗ trước.
Chế độ ăn mấy ngày nay của Trịnh Tây Tây nghiêm ngặt tuân theo thực đơn bác sĩ đưa cho cô, nhưng bác sĩ đã nói việc điều dưỡng cơ thể là một quá trình lâu dài, mỗi bữa ăn không cần nghiêm ngặt như vậy, miễn là bổ sung đầy đủ các chất cần thiết là được.
Lúc ở nhà, hầu như mỗi bữa ăn Cố Duẫn đều tuân theo công thức, nhưng bây giờ đang đi du lịch, Cố Duẫn đã nới lỏng yêu cầu, dưới tình huống Trịnh Tây Tây rõ ràng vô cùng hứng thú, tối nay anh đặt bàn trong nhà hàng.
Trịnh Tây Tây học tiếng anh ở trường rất tốt, cô luôn có thể đạt điểm cao trong các kỳ thi, nhưng cô chưa bao giờ nói chuyện với người khác bằng tiếng Anh, lúc gọi món cô khẩn trương muốn chết, Cố Duẫn có thể nhìn thấy điều đó, nhưng anh không giúp cô mà để cô tự nói.
Trong đầu Trịnh Tây Tây sắp xếp lại những từ đơn cô định nói rồi cô mới rụt rè mở miệng gọi món, sau khi nói ra có lẽ cô đã bớt lo lắng, không khẩn trương nữa, gọi món xong.
Thái độ của phục vụ rất tốt, luôn mang ý cười, giao tiếp với Trịnh Tây Tây cũng rất suôn sẻ, điều này khiến Trịnh Tây Tây thả lỏng hơn rất nhiều. Sau khi gọi món xong, phục vụ cầm menu đi xuống, Trịnh Tây Tây thở ra một hơi, khi ngẩng đầu lên cô mới phát hiện Cố Duẫn đang nhìn cô.
“Sao, sao vậy?” Trịnh Tây Tây sờ mặt mình.
“Không sao.” Cố Duẫn nhìn đi chỗ khác, một lúc sau anh mới nói: “Tiếng Anh rất tốt, còn nghe hiểu tiểu thuyết, em còn sợ giao tiếp?”
Lần đầu tiên hai người gặp mặt, Trịnh Tây Tây đang nghe một cuốn tiểu thuyết bằng tiếng Anh, nếu nghe hiểu được tiểu thuyết thì ít nhất vốn từ vựng và kỹ năng nghe của cô rất tốt, nhưng khiếm khuyết duy nhất là chưa được rèn luyện giao tiếp thực tế.
Ban đầu Trịnh Tây Tây không hiểu, cô cúi đầu xuống, phát hiện cô đang nắm chặt góc khăn ăn đến nỗi tạo một lỗ trên khăn ăn trong tay.
Trịnh Tây Tây: “…”
Không, đây không phải cô làm, không phải cô.
Trịnh Tây Tây ho khan một tiếng, bắt đầu vịt chết mà vẫn cứng mỏ: “Em đâu có sợ, em là quá kích động, sao lại có một người ưu tú như em.”
Cố Duẫn cười một tiếng, đáp: “Đúng vậy, đúng thật rất ưu tú.”
Trịnh Tây Tây: “…”
Nghe có vẻ hơi mỉa mai.
Trịnh Tây Tây ho khan, quyết định không nói.
Cô lấy khăn ăn ra, cố ý lật mặt bị cô làm nhăn nhúm xuống, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Trịnh Tây Tây chỉ trải qua một thời gian ngắn không thích ứng, sự mới lạ của những điều mới mẻ khi không nói tiếng mẹ đẻ đã vượt xa sự khẩn trương của cô.
Sau một ngày nghỉ ngơi, cô vui vẻ đi đến cánh đồng tuyết ở phía sau núi, trong màn hình video do Cố Duẫn rất hứng thú quay, cô bị ngã liên tục.
Trịnh Tây Tây tức giận: “Không được quay nữa!”
Cố Duẫn mở camera, ống kính tiếp tục nhắm ngay vào Trịnh Tây Tây: “Mấy cái này là để ghi lại video trượt tuyết đầu tiên hoàn hảo nhất của em, sau đó em có thể xóa.”
Cô hừ nhẹ một tiếng, trượt xuống con đường đầy tuyết.
Bên tai truyền đến tiếng gió, cô khống chế sự thăng bằng của cơ thể, mãi đến khi lần đầu tiên trượt xuống con đường tuyết một cách hoàn hảo, cô xoay người, Cố Duẫn đứng trên con đường tuyết, dùng camera ghi lại toàn bộ cảnh tượng.
Trịnh Tây Tây ngồi cáp treo trở lại đỉnh núi, Cố Duẫn đang xem đoạn video mà anh đã quay trước đó, Trịnh Tây Tây cũng chạy đến xem.
Toàn bộ video đều là đủ kiểu ngã kỳ cục của Trịnh Tây Tây, Trịnh Tây Tây bĩu môi, tầm mắt hướng lên trên, dừng trên sườn mặt Cố Duẫn.
Diện mạo của Cố Duẫn được trời ưu ái, Trịnh Tây Tây lớn như vậy nhưng Cố Duẫn là người đẹp nhất cô từng gặp, ánh mắt đầu tiên đã thấy đẹp, sau đó càng nhìn càng đẹp.
Cố Duẫn ngẩng đầu lên, Trịnh Tây Tây nhìn lén bị bắt gặp nên cô chột dạ mà nhanh chóng dời tầm mắt.
Trong cơn hoảng loạn, cô không phát hiện ánh mắt Cố Duẫn dừng trên người cô rất lâu mới rời đi.
Hai người ở đây ba ngày rồi đi nơi khác.
Dường như Cố Duẫn có thể nói bất kỳ ngôn ngữ nào, dù đi đâu anh cũng có thể trò chuyện trôi chảy với mọi người, giọng nói rất dễ nghe, đến nay Trịnh Tây Tây vẫn nhớ rõ bài hát tiếng Pháp mà Cố Duẫn đã hát cho cô nghe, nhịp điệu trầm thấp, như thể ẩn chứa vô số sự dịu dàng nhưng đáng tiếc lúc đó cô quên thu âm.
Chuyện này là chuyện Trịnh Tây Tây tiếc nuối vĩnh viễn, trừ khi Cố Duẫn muốn hát lại cho cô nghe nhưng hiển nhiên không dễ kêu Cố Duẫn hát.
Trịnh Tây Tây đã từng ôm đàn guitar chạy đến trước mặt Cố Duẫn, cố gắng khơi gợi hứng thú chơi đàn của anh, kết quả cô chưa khơi dậy hứng thú chơi đàn của anh mà anh lại có hứng thú dạy cô.
Cuối cùng, Trịnh Tây Tây ai oán ôm đàn guitar bị anh dạy cả tiếng đồng hồ.
Trịnh Tây Tây theo sát Cố Duẫn, cô không đa di năng như Cố Duẫn, thỉnh thoảng nói chuyện đều dùng tiếng Anh.
Bị hoàn cảnh bắt buộc, trong mấy ngày nay, Trịnh Tây Tây nói tiếng Anh từ khẩn trương lúc đầu đến chậm rãi thích ứng rồi bắt đầu nói một cách đàng hoàng.
Vì thế sau khi phát hiện Trịnh Tây Tây giao tiếp với người khác dần trở nên trôi chảy hơn, Cố Duẫn ít nói chuyện với người khác hơn, mỗi lần có việc gì anh sẽ bảo Trịnh Tây Tây đi giao tiếp, anh sẽ đứng sau lưng Trịnh Tây Tây, trông giống lão đại đi đâu tiểu đệ sẽ theo đấy, mang đặc tính chó của anh phát huy đến cực hạn.
Cho nên sau khi Trịnh Tây Tây được Cố Duẫn dẫn đi vài ngày, hình ảnh lại thay đổi thành Trịnh Tây Tây dẫn Cố Duẫn đi, ngay cả khi hai người cùng nhau đi ra ngoài, Cố Duẫn cũng muốn nắm lấy Trịnh Tây Tây với lý do: “Em gái phải trông chừng kỹ anh trai, ở đây đất khách quê người, lỡ anh đi lạc thì sẽ không biết đường về.”
Trịnh Tây Tây: “…”
Quá đủ rồi.
Cô rối rắm một lúc lâu: “Vậy anh nắm em đi.”
Hai người nhìn nhau, Trịnh Tây Tây đang muốn dời tầm mắt, nghe thấy Cố Duẫn nói: “Được.”
Anh duỗi tay ra nắm lấy cổ tay Trịnh Tây Tây.
Tay anh rất nóng, khớp ngón tay thon dài rất dễ dàng nắm lấy cổ tay cô.
Cảm giác ấm áp truyền đến, Trịnh Tây Tây sững người một chút, tay Cố Duẫn to hơn tay Trịnh Tây Tây, cảm giác thô ráp hơn, không biết lòng bàn tay được làm bằng gì lại có một tầng kén rất mỏng.
Cô còn chưa kịp hoàn hồn, Cố Duẫn đã kéo cô sang bên phải: “Em gái, cửa ở bên này.”
“À ừm.”
Cố Duẫn kéo cổ tay Trịnh Tây Tây đi ra cửa, nhiệt độ bên ngoài rất thấp, Trịnh Tây Tây rùng mình.
Cố Duẫn buông tay cô ra, ý bảo cô đút tay vào túi, Trịnh Tây Tây làm theo, khi cô quay đầu lại, Cố Duẫn cũng đút hai tay vào túi.
Vào ngày cuối cùng, hai người đến một nhà máy rượu.
Nhà máy rượu tọa lạc tại một thị trấn xinh đẹp ở nước F, có diện tích rất rộng. Bây giờ đang là mùa đông, mặc dù không có cách nào đi tham quan cảnh thu hoạch nho trong nông trại, nhưng mùa đông yên tĩnh trong nhà máy rượu cũng có đặc sắc riêng.
Ông chủ và bà chủ của nhà máy rượu này là người Hoa kiều, cũng là người quen của Cố Duẫn.
Hai người xuống xe, vợ chồng ông chủ đã đợi sẵn ở bên ngoài. Đích thân ông chủ dẫn họ vào, nhiệt tình chiêu đãi hai người, thậm chí còn mang bảo vật nhiều năm của mình ra.
Ông chủ và Cố Duẫn đang ngồi chơi cờ cách đó không xa, Trịnh Tây Tây đang nói chuyện với bà chủ.
Bà chủ nói với Trịnh Tây Tây bọn họ gặp Cố Duẫn trong một khách sạn, tâm trạng bà ấy không tốt lắm. Lúc đó đã xảy ra chuyện, Cố Duẫn đã giúp đỡ rất nhiều, tính ra thì xem như anh đã cứu mạng bà ấy.
“Nháy mắt đã hơn ba năm.” Bà chủ cảm khái nói: “Cố Duẫn đã thay đổi rất nhiều.”
Trịnh Tây Tây nghe vậy thì vểnh tai lên: “Trước đây anh ấy là người thế nào?”
Bà chủ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Rất cô độc.”
Không hiểu sao Trịnh Tây Tây cảm thấy đau lòng, trái tim như thể bị người ta khứa một nhát.
Bà chủ vỗ tay cô, cười nói: “Cô bé, đối xử tốt với Cố Duẫn, cậu ấy xứng đáng.”
Đúng vậy, Cố Duẫn xứng đáng với điều đó.
Không ai biết Cố Duẫn tốt đến mức nào rõ hơn cô.
Ánh mắt cô rơi vào Cố Duẫn đang nói chuyện với ông chủ, Cố Duẫn cởi áo khoác ngoài, chỉ ăn mặc quần áo ở nhà, dáng vẻ thư thái, thoải mái.
Hầu hết thời điểm, Cố Duẫn trông giống một cậu bé mới lớn.
❛Cô sẽ luôn ở bên anh.❜ Trong lòng Trịnh Tây Tây thầm nghĩ, từ khi một ngày nào đó, Cố Duẫn không cần cô nữa.
—–