• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Chao + Beta: Beo, Linh, Amourierl

Ruộng lúa rất lớn nhưng mà Giang Ninh dễ dàng tìm được Chu Liệt. Ông mang theo một chàng trai đi tới trước mặt Giang Ninh.

Máy cắt lúa dừng ở đâu thì Chu Liệt ở gần đó.Anh vươn tay nhận lấy hộp cơm và bình nước trong tay Giang Ninh.

Xung quanh còn có một vài chàng trai, có thể con trai nhà ai đó lại bị đẩy ra ngoài để học cách dùng máy cắt lúa với Chu Liệt.Trong đầu Giang Ninh nhịn không được mà hồi tưởng lại chuyện đêm qua.

Chuyện này Giang Ninh đã nghe những người phụ nữ khác trong thôn nói.Chẳng bao lâu sau.

Chu Liệt cũng không giấu nghề, chỉ cần mấy người đó nghiêm túc học, anh đều sẽ dạy ngay.Một bên là con gái, một bên là dưa hấu có thể bán lấy tiền.

Những người trẻ tuổi kia cũng học nhanh, nửa ngày học là đã có thể bắt đầu.“Em muốn ăn dưa hấu không?”Giang Ninh 10 tuổi được Giang Hải nuôi thành một cô bé đáng yêu trắng nõn, giống như một khối bột mì.

Nhưng trình độ của bọn họ không tốt bằng Chu LiệtChu Liệt dẫn Giang Ninh đi sang một bên, đến dưới bóng cây che nắng đủ to mới dừng lại.Bố của Giang Ninh tên là Giang Hải.

Chu Liệt lái máy cắt lúa vừa đi ra ngoài, thẳng tắp đi về phía trước.Anh lặng lẽ mỉm cườiChu Liệt lái máy cắt lúa vừa đi ra ngoài, thẳng tắp đi về phía trước.

Không lãng phí lúa gạo chút nào, nhưng cũng có thể tiết kiệm rất nhiều thứ lặt vặt.Chu Liệt nghe xong, nhanh tay mở hộp cơm ra, bên trong đều là món ăn anh thích.Không lãng phí lúa gạo chút nào, nhưng cũng có thể tiết kiệm rất nhiều thứ lặt vặt.

Cho nên người trong thôn vẫn thích tìm Chu Liệt làm việc.Có một giọt mồ hôi nóng theo cằm anh từ yết hầu lăn xuống cổ chảy xuôi vào ngực Chu Liệt.

Giang Ninh phơi nắng giữa trưa trên bờ ruộng, ánh mặt trời chiếu xuống mạnh đến nỗi chói cả mắt.Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy Chu LiệtKhi trời nóng, muốn ăn dưa hấu lạnh thì phải ngâm dưa hấu đã mua từ trước vào trong nước.Chu Liệt từ trong đám người đi ra, trong phút chốc anh đã nhìn thấy Giang Ninh, chân mày mau chóng nhíu lại.

Mà cả người cô đứng dưới ánh mặt trời trắng đến phát sáng.Năm đó.Ở bên cạnh, giọng nói của Chu Liệt lại lần nữa truyền đến.Chu Liệt đã ăn xong cơm Giang Ninh mang đến, trong hộp cơm cũng sạch sẽ, một chút đồ ăn kèm cũng không còn.

Gió hè nhẹ nhàng thổi qua bóng dáng thướt tha của Giang Ninh.Nhưng trình độ của bọn họ không tốt bằng Chu Liệt

Trước lồi sau vểnh lên, đường cong tinh tế.Anh ăn rất nhanh, cầm chiếc đũa nuốt từng miếng từng miếng.Cô vẫn chưa trả lời thì đã bị Chu Liệt kéo đi.

Làn váy cô lắc lư để lộ một đoạn bắp chân vừa mảnh mai vừa trắng nõn và duyên dángGiang Ninh sững sờ hoàn hồn, “Em…”

Những người đàn ông nhìn thấy cô sẽ lớn tiếng gọi “Giang Ninh” rồi mỉm cười với cô.Cô không muốn Chu Liệt vì ăn cơm mà còn phải cố ý về nhà một chuyến.Vài ngày sau.

Một bông hoa trong thôn.Giang Ninh có chút thất thần, nên không nghe thấy.Một bông hoa trong thôn.

Có người đàn ông nào mà không thích cơ chứ.Chu Liệt nói: “Vừa rồi có người đi xe ba bánh đến bán, vốn anh định buổi tối mang về nhà…”

Cho dù ăn không được nhưng nhìn thêm vài lần cũng làm họ thấy vui vẻ.Giang Hải đột nhiên mây sầu tan đi.Chu Liệt lại hỏi một lần nữa: “A Ninh, em muốn ăn dưa hấu không?”

Chu Liệt từ trong đám người đi ra, trong phút chốc anh đã nhìn thấy Giang Ninh, chân mày mau chóng nhíu lại.Đó chính là nửa năm vất vả của Giang Hải, ông hận không thể trực tiếp ngủ trong căn phòng nhỏ trên ruộng dưa vào ban đêm.

Anh hỏi câu đầu tiên: “Tại sao em lại không mang theo ô.”Trước lồi sau vểnh lên, đường cong tinh tế.

Anh vươn tay nhận lấy hộp cơm và bình nước trong tay Giang Ninh.

Tất cả đều rất nặng.

Chu Liệt dẫn Giang Ninh đi sang một bên, đến dưới bóng cây che nắng đủ to mới dừng lại.Nhưng Giang Hải không muốn Giang Ninh cùng ông chịu khổ này.Lời nói của người đàn ông lại tiếp diễn

“Ngoài đồng nắng lắm, em không nên đến đây.”Anh mở bình nước lên, ngửa đầu uống một ngụm nước.

Lời nói của người đàn ông lại tiếp diễn

Giang Ninh thở hổn hển, trong lòng hơi khó chịu một chút.…Khi ánh mắt Giang Ninh liếc qua, vừa vặn nhìn thấy yết hầu đang trượt lên trượt xuống của người đàn ông.

Cô không muốn Chu Liệt vì ăn cơm mà còn phải cố ý về nhà một chuyến.Mùa hè trong ruộng dưa hấu, tất cả đều là những quả dưa hấu tròn trịa làm cho không ít người đỏ mắt. Đến nửa đêm cũng có không ít kẻ trộm dưa.

Nhưng lời nói đến bên miệng, sao lại trở nên khó nói thế này.Những người đàn ông nhìn thấy cô sẽ lớn tiếng gọi “Giang Ninh” rồi mỉm cười với cô.Máy cắt lúa dừng ở đâu thì Chu Liệt ở gần đó.

Cô cúi đầu, đá cục đá trên mặt đất.Mà cả người cô đứng dưới ánh mặt trời trắng đến phát sáng.

Ở bên cạnh, giọng nói của Chu Liệt lại lần nữa truyền đến.Túp lều nhỏ trên cánh đồng không có điện cũng không có quạt, rất ngột ngạt và nóng nực.

Anh hạ giọng hỏi cô: “Em đã ăn cơm chưa?”

Giang Ninh lúc này mới ngẩng đầu lên: “Em ăn rồi, vừa ở nhà ăn xong, anh cũng mau ăn đi.”Ở phía bên kia cánh đồng, có một dòng suối chảy xuống từ những ngọn đồi.

Chu Liệt nghe xong, nhanh tay mở hộp cơm ra, bên trong đều là món ăn anh thích.Nhưng hạt gạo không bao giờ rơi ra ngoài.

Anh lặng lẽ mỉm cười

Anh ăn rất nhanh, cầm chiếc đũa nuốt từng miếng từng miếng.

Nhưng hạt gạo không bao giờ rơi ra ngoài.Anh hạ giọng hỏi cô: “Em đã ăn cơm chưa?”Chu Liệt vừa thu dọn hộp cơm, vừa hỏi Giang Ninh.

Có vẻ như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.

Chẳng bao lâu sau.Cho dù ăn không được nhưng nhìn thêm vài lần cũng làm họ thấy vui vẻ.

Chu Liệt đã ăn xong cơm Giang Ninh mang đến, trong hộp cơm cũng sạch sẽ, một chút đồ ăn kèm cũng không còn.Chuyện này Giang Ninh đã nghe những người phụ nữ khác trong thôn nói.

Anh mở bình nước lên, ngửa đầu uống một ngụm nước.Giang Hải vừa nhìn thấy cô như vậy, lập tức bị chọc cười.Giang Hải sầu không được.

Khi ánh mắt Giang Ninh liếc qua, vừa vặn nhìn thấy yết hầu đang trượt lên trượt xuống của người đàn ông.

Có một giọt mồ hôi nóng theo cằm anh từ yết hầu lăn xuống cổ chảy xuôi vào ngực Chu Liệt.Ruộng lúa rất lớn nhưng mà Giang Ninh dễ dàng tìm được Chu Liệt.

Trong đầu Giang Ninh nhịn không được mà hồi tưởng lại chuyện đêm qua.

Toàn thân cô đều bị nóng vì mồ hôi.Anh hỏi câu đầu tiên: “Tại sao em lại không mang theo ô.”

Ánh mắt cô hốt hoảng dời đi.Một đám muỗi sẽ đốt đầy chân Giang Ninh.

“Em muốn ăn dưa hấu không?”

Chu Liệt vừa thu dọn hộp cơm, vừa hỏi Giang Ninh.Toàn thân cô đều bị nóng vì mồ hôi.Gió hè nhẹ nhàng thổi qua bóng dáng thướt tha của Giang Ninh.

Giang Ninh có chút thất thần, nên không nghe thấy.Giang Hải không chỉ trồng lúa mà còn có một cánh đồng dưa hấu rộng lớn. Vào lúc đó, không có dưa hấu trong nhà kính, cũng không có dưa hấu ngược mùa. Tất cả những quả dưa hấu đều là những dây leo trên mặt đất, phơi dưới nắng mùa hè, từng quả một trở nên đỏ rực.

Chu Liệt lại hỏi một lần nữa: “A Ninh, em muốn ăn dưa hấu không?”Những người trẻ tuổi kia cũng học nhanh, nửa ngày học là đã có thể bắt đầu.


Giang Ninh sững sờ hoàn hồn, “Em…”

Cô vẫn chưa trả lời thì đã bị Chu Liệt kéo đi.Tất cả đều rất nặng.Giang Ninh phơi nắng giữa trưa trên bờ ruộng, ánh mặt trời chiếu xuống mạnh đến nỗi chói cả mắt.

Ở phía bên kia cánh đồng, có một dòng suối chảy xuống từ những ngọn đồi.Sau khi Giang Ninh đến gần, nhìn thấy bên dòng suối thấm mát đang ngâm một quả dưa hấu xanh đậm.

Dòng nước không lớn nhưng nó rất tinh khiết và sạch sẽ.Ánh mắt cô hốt hoảng dời đi.

Sau khi Giang Ninh đến gần, nhìn thấy bên dòng suối thấm mát đang ngâm một quả dưa hấu xanh đậm.

Ngày xửa ngày xưa không phải nhà nào cũng đều có tủ lạnh.

Khi trời nóng, muốn ăn dưa hấu lạnh thì phải ngâm dưa hấu đã mua từ trước vào trong nước.Ông nói với Giang Ninh, “A Ninh, đây là anh trai của con. Từ nay về sau, anh trai sẽ giúp chúng ta trông chừng cánh đồng dưa hấu.”Giang Ninh 10 tuổi.

Dòng nước chảy từ từ, rửa sạch bụi bẩn trên vỏ dưa hấu.Cô cúi đầu, đá cục đá trên mặt đất.

Chu Liệt nói: “Vừa rồi có người đi xe ba bánh đến bán, vốn anh định buổi tối mang về nhà…”Giang Ninh lúc này mới ngẩng đầu lên: “Em ăn rồi, vừa ở nhà ăn xong, anh cũng mau ăn đi.”

Giang Ninh nhìn quả dưa hấu kia, nghe Chu Liệt nói, suy nghĩ bay đến chuyện thật lâu trước kia.

Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy Chu Liệt



Năm đó.

Chu Liệt mười lăm tuổi.Ban đềm còn đầy tiếng muỗi vo ve.

Giang Ninh 10 tuổi.Giang Ninh thở hổn hển, trong lòng hơi khó chịu một chút.

Bố của Giang Ninh tên là Giang Hải.Có người đàn ông nào mà không thích cơ chứ.

Mẹ cô mất sớm, bố cũng không cưới ai nữa, từ nhỏ một mình Giang Hải đã nuôi cô trưởng thành.

Giang Hải không chỉ trồng lúa mà còn có một cánh đồng dưa hấu rộng lớn. Vào lúc đó, không có dưa hấu trong nhà kính, cũng không có dưa hấu ngược mùa. Tất cả những quả dưa hấu đều là những dây leo trên mặt đất, phơi dưới nắng mùa hè, từng quả một trở nên đỏ rực.Nhưng lời nói đến bên miệng, sao lại trở nên khó nói thế này.

Mùa hè trong ruộng dưa hấu, tất cả đều là những quả dưa hấu tròn trịa làm cho không ít người đỏ mắt. Đến nửa đêm cũng có không ít kẻ trộm dưa.Chu Liệt cũng không giấu nghề, chỉ cần mấy người đó nghiêm túc học, anh đều sẽ dạy ngay.

Đó chính là nửa năm vất vả của Giang Hải, ông hận không thể trực tiếp ngủ trong căn phòng nhỏ trên ruộng dưa vào ban đêm.Mẹ cô mất sớm, bố cũng không cưới ai nữa, từ nhỏ một mình Giang Hải đã nuôi cô trưởng thành.

Nhưng Giang Hải không muốn Giang Ninh cùng ông chịu khổ này.

Giang Ninh 10 tuổi được Giang Hải nuôi thành một cô bé đáng yêu trắng nõn, giống như một khối bột mì.

Túp lều nhỏ trên cánh đồng không có điện cũng không có quạt, rất ngột ngạt và nóng nực.

Ban đềm còn đầy tiếng muỗi vo ve.

Một đám muỗi sẽ đốt đầy chân Giang Ninh.

Một bên là con gái, một bên là dưa hấu có thể bán lấy tiền.

Giang Hải sầu không được.

Giang Hải không được vui, Giang Ninh cũng không vui theo, học theo khuôn mặt ủ rũ cau mày của bố

Giang Hải vừa nhìn thấy cô như vậy, lập tức bị chọc cười.

Dịu dàng sờ sờ đỉnh tóc của cô.

Vài ngày sau.

Giang Hải đột nhiên mây sầu tan đi.

Ông mang theo một chàng trai đi tới trước mặt Giang Ninh.

Ông nói với Giang Ninh, “A Ninh, đây là anh trai của con. Từ nay về sau, anh trai sẽ giúp chúng ta trông chừng cánh đồng dưa hấu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK