• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Chang + Beta: Amouriel, Linh

Sau khi biết thân thể Giang Ninh không thoải mái, hai đứa nhỏ đều không ồn ào như mọi khi nữa. Tắm sớm rồi lên giường ngủ.Ai nói cô bé yêu bố mình nhất chứ.Chu Liệt hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, cười khẽ nói, “Ngủ đi, con ngủ ngon nhé.”Phần lớn hơn là lo lắng

Ngay cả kể chuyện trước khi đi ngủ cũng không cần nghe. Nằm trên giường, ngoan ngoãn đắp chăn nhỏ.Nhưng giọng nói mềm mại của người phụ nữ đã sớm biến mất. Chỉ có từ ngực anh truyền ra tiếng hít thở nhợt nhạt.“Ngoại trừ khó chịu, có đau không?”

Chu Điềm kéo tay Chu Liệt, lo lắng dặn dò, “Bố ơi, bố phải chăm sóc mẹ thật tốt nhé~”Anh biết rõ kỳ kinh nguyệt của Giang Ninh chỉ mấy ngày này.Vô thức trả lời, “Vâng, anh Chu…”Editor: Chang + Beta: Amouriel, Linh

Ai nói cô bé yêu bố mình nhất chứ.Anh lấy một chiếc chăn bông dày hơn ở trong tủ quần áo.Bên cạnh cũng không có người đàn ông giống như lò sưởi…

Chu Liệt rõ ràng xếp hàng phía sau Giang Ninh.“Có cần uống thuốc không?”

Trong nhà này, bất luận ai cùng đều xếp ở sau Giang Ninh.

Chu Liệt hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, cười khẽ nói, “Ngủ đi, con ngủ ngon nhé.”Đó là bí mật chỉ có một mình Chu Liệt biết…Chờ Chu Liệt bước vào phòng, nhìn thấy cô cuộn mình giống như con tôm, quấn chặt người trong chăn.

…Vẫn là chàng trai mặc quần áo bẩn, giày rách, ngay cả cơm cũng ăn không đủ no. Bị một cây kem sữa bò, hoàn toàn bóp chết lòng tự trọng và kiêu ngạo của anh.Sau khi biết thân thể Giang Ninh không thoải mái, hai đứa nhỏ đều không ồn ào như mọi khi nữa. Tắm sớm rồi lên giường ngủ.

Giang Ninh thật sự mệt mỏi.Cô ngáp trở về phòng ngủ. …Chu Điềm kéo tay Chu Liệt, lo lắng dặn dò, “Bố ơi, bố phải chăm sóc mẹ thật tốt nhé~”

Lúc ăn cơm, sự mỏi mệt trong cơ thể dâng lên, mí mắt nặng nề rơi xuống.Giống như…Anh đã trở về hai mươi năm trước đây.

Cô ngáp trở về phòng ngủ.

Nhiệt độ trong không khí thay đổi rất nhanh, nhưng chăn đệm trên giường vẫn chưa kịp thay.Đáy mắt Chu Liệt hiện lên ý cười.Lòng bàn tay Chu Liệt rất lớn nhưng rất nóng, khớp xương ngón tay thon dài rõ ràng.

Chiếu, chăn mỏng, quạt đặt bên cạnh.Cuối cùng Giang Ninh nắm lấy lòng bàn tay anh, chậm rãi ngồi dậy

Giang Ninh ngủ trên chiếu, cả người rét run nên chỉ có thể bất lực nắm chặt chăn mỏng đắp trên người.

Nhưng vẫn không đủ ấm…Giang Ninh gật đầu, ánh mắt rũ xuống, gần như muốn ngủ thiếp đi

Bên cạnh cũng không có người đàn ông giống như lò sưởi…

Chờ Chu Liệt bước vào phòng, nhìn thấy cô cuộn mình giống như con tôm, quấn chặt người trong chăn.Chiếu mỏng cất đi. Bộ ga giường mới tinh được lấy ra, mang theo một mùi hương thơm, rồi Chu Liệt lưu loát thay vào ga giường.

Đáy mắt Chu Liệt hiện lên ý cười.Chu Liệt nói, “Nhiệt độ cơ thể của bọn nhỏ cao bây giờ không cần đổi, chờ vài ngày xem thời tiết rồi nói sau.”

Phần lớn hơn là lo lắngChu Liệt ôm cô, lòng bàn tay rộng lớn vươn qua, một tay trùm lên bụng dưới của cô, nhẹ nhàng bắt đầu xoa.Lúc ăn cơm, sự mỏi mệt trong cơ thể dâng lên, mí mắt nặng nề rơi xuống.Anh không nên mất kiểm soát. Đặc biệt vào những thời điểm như ngày hôm nay.

Anh đi qua, nhẹ nhàng đánh thức Giang Ninh, “A Ninh, em tỉnh lại đi, đứng dậy trước một chút, anh đi thay khăn trải giường đã.”Cả người loạng choạng, không thể phân biệt giữa thực tế và kí ức.Nhưng vẫn không đủ ấm…

Giang Ninh gần như mơ màng mở mắt ra.

Cô nhìn thấy bóng dáng Chu Liệt, mơ hồ nghe được hai chữ “Ga giường”.

Cả người loạng choạng, không thể phân biệt giữa thực tế và kí ức.

Vô thức trả lời, “Vâng, anh Chu…” “A Liệt?”Cô nửa tỉnh nửa mơ, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “A Liệt, em khó chịu quá.”

Anh Chu.Bàn tay anh định đỡ Giang Ninh đứng lên, treo lơ lửng giữa không trung.

Hai chữ kia khiến Chu Liệt sững sờ tại chỗ.

Bàn tay anh định đỡ Giang Ninh đứng lên, treo lơ lửng giữa không trung.

Cuối cùng Giang Ninh nắm lấy lòng bàn tay anh, chậm rãi ngồi dậyCó tác dụng còn tốt hơn so với uống thuốc.

Giang Ninh tỉnh táo một chút, hình như không nhớ rõ cô vừa nói cái gì. Cô chớp chớp mắt, ánh mắt mông lung, nhìn Chu LiệtNgay cả đêm tân hôn của anh và Giang Ninh cũng có liên hệ mật thiết với người đàn ông này.

“A Liệt?”

Chu Liệt giật mình, vội vàng nói: “Em ra bên kia ngồi một lát, anh làm xong ngay thôi.”Trong nhà này, bất luận ai cùng đều xếp ở sau Giang Ninh.

Chiếu mỏng cất đi. Bộ ga giường mới tinh được lấy ra, mang theo một mùi hương thơm, rồi Chu Liệt lưu loát thay vào ga giường.Từ Thụ.

Anh lấy một chiếc chăn bông dày hơn ở trong tủ quần áo.

Giang Ninh nhìn bóng dáng bận rộn của anh, hỏi, “Chăn của Tiểu Hành và Tiểu Điềm đã thay chưa anh?”

Chu Liệt nói, “Nhiệt độ cơ thể của bọn nhỏ cao bây giờ không cần đổi, chờ vài ngày xem thời tiết rồi nói sau.”Chiếu, chăn mỏng, quạt đặt bên cạnh.

Giang Ninh gật đầu, ánh mắt rũ xuống, gần như muốn ngủ thiếp điHai chữ kia khiến Chu Liệt sững sờ tại chỗ.

Cô được Chu Liệt bế trở về giường, sau khi nằm xuống, chăn mềm mại một lần nữa nhét vào trong ngực anh.

Tắt đèn, ngay sau đó Chu Liệt cũng lên giường.“Ở đây khó chịu sao?”

Lần này anh còn chưa kịp vươn tay, Giang Ninh chui vào trong ngực anh trước.

Cô nửa tỉnh nửa mơ, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “A Liệt, em khó chịu quá.”Giang Ninh thật sự mệt mỏi.

Chu Liệt ôm cô, lòng bàn tay rộng lớn vươn qua, một tay trùm lên bụng dưới của cô, nhẹ nhàng bắt đầu xoa.Nhiệt độ trong không khí thay đổi rất nhanh, nhưng chăn đệm trên giường vẫn chưa kịp thay.

“Ở đây khó chịu sao?”Người đàn ông này luôn có thể dễ dàng kích thích dây thần kinh mẫn cảm của Chu Liệt.

“Ngoại trừ khó chịu, có đau không?”Nhưng mà…

“Có cần uống thuốc không?”Ngay cả kể chuyện trước khi đi ngủ cũng không cần nghe. Nằm trên giường, ngoan ngoãn đắp chăn nhỏ.Anh đi qua, nhẹ nhàng đánh thức Giang Ninh, “A Ninh, em tỉnh lại đi, đứng dậy trước một chút, anh đi thay khăn trải giường đã.”Nhiệt độ trong lòng bàn tay liên tục truyền đến, làm giảm bớt cơn đau nhức ở bụng dưới của Giang Ninh.

Người đàn ông lo lắng, hết cái này đến cái khác

Nhưng giọng nói mềm mại của người phụ nữ đã sớm biến mất. Chỉ có từ ngực anh truyền ra tiếng hít thở nhợt nhạt.

Lòng bàn tay Chu Liệt rất lớn nhưng rất nóng, khớp xương ngón tay thon dài rõ ràng.

Cánh tay nhẹ nhàng đong đưa. Từng chút một, đảo quanh rốn Giang Ninh.Giang Ninh ngủ trên chiếu, cả người rét run nên chỉ có thể bất lực nắm chặt chăn mỏng đắp trên người.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay liên tục truyền đến, làm giảm bớt cơn đau nhức ở bụng dưới của Giang Ninh. Anh Chu.

Có tác dụng còn tốt hơn so với uống thuốc.

Chu Liệt nhẹ nhàng xoa xoa, trong bóng tối mở to hai mắt, ánh mắt trong trẻo, vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt hiện lên vẻ tự trách

Anh không nên mất kiểm soát. Đặc biệt vào những thời điểm như ngày hôm nay.

Anh biết rõ kỳ kinh nguyệt của Giang Ninh chỉ mấy ngày này.

Nhưng mà…Cô nhìn thấy bóng dáng Chu Liệt, mơ hồ nghe được hai chữ “Ga giường”.

Từ Thụ.

Người đàn ông này luôn có thể dễ dàng kích thích dây thần kinh mẫn cảm của Chu Liệt.

Giống như…Anh đã trở về hai mươi năm trước đây.Giang Ninh nhìn bóng dáng bận rộn của anh, hỏi, “Chăn của Tiểu Hành và Tiểu Điềm đã thay chưa anh?”

Vẫn là chàng trai mặc quần áo bẩn, giày rách, ngay cả cơm cũng ăn không đủ no. Bị một cây kem sữa bò, hoàn toàn bóp chết lòng tự trọng và kiêu ngạo của anh.Giang Ninh gần như mơ màng mở mắt ra.

Ngay cả đêm tân hôn của anh và Giang Ninh cũng có liên hệ mật thiết với người đàn ông này.

Đó là bí mật chỉ có một mình Chu Liệt biết…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK