Trong phòng khách thời gian dài trầm tĩnh.
Thiệu Tây Bội ngồi một đầu ở bàn ăn, cầm cái ly trong tay, ngón tay nắm mép ly, ngồi đối diện là người phụ nữ trẻ tuổi cường đại có chút giận trường, cô ta quan sát Thiệu Tây Bội một hồi, chậm miệng nói: "Tôi tên là Lương Kha."
Vừa dứt lời, cô ta căn bản không cho Thiệu Tây Bội cơ hội mở miệng, vuốt vuốt tóc dài, "Cô là người phụ nữ mà Phó Chính đã nuôi nhiều năm."
Nghe xong những lời này Thiệu Tây Bội nhướng mày, ngẩng đầu nhìn về phía Lương Kha, Lương Kha không e dè ánh mắt của cô, "Cô đừng nhìn tôi như vậy... lời nói của tôi luôn như thế. Lúc ba tuổi tôi đã biết Phó Chính rồi, anh ta thay đổi bao nhiêu phụ nữ nói không chừng tôi so với cô còn rất rõ ràng, chỉ là những thứ kia căn bản tôi không để ở trong mắt. "Dừng một chút, cô ta cười lạnh một tiếng, "Thật ra thì cô cũng không đủ đặt ở trong mắt tôi, coi như là cô dựa vào kiên trì lâu như vậy không cho anh ta chán ghét mà vứt bỏ, còn là vì thân phận ngày trước của cô mới để cho hôm nay tôi đến tìm cô một chuyến."
Lương Kha nói mấy câu đó, Thiệu Tây Bội nghe xong trong lòng có chút lạnh xuống.
"Thiệu Tây Bội, không đúng không đúng, phải gọi cô là Đơn Tây Bội." Môi Lương Kha nhếch lên, khẽ cười nói, "Con gái thứ hai của ông Đơn, cô cùng mẹ của cô hai người bị vứt bỏ nhiều năm như vậy vẫn khỏe chứ? Phó Chính nên cũng cho không ít tiền?"
"Lương tiểu thư." Mặt Thiệu Tây Bội lạnh xuống, từ trên ghế đứng dậy, nhìn cô ta nói, "Tôi không biết cô làm sao biết những chuyện này, tôi cũng không biết hôm nay cô tới tìm tôi có mục đích gì, chỉ là trong nhà của cô có dạy cô hai chữ gia giáo này hay không? Mẹ của tôi, còn chưa tới phiên cô tới quơ tay múa chân đánh giá."
"Gia giáo?" Lương Kha nhíu mày, giọng nói cất cao một phân, "Tôi là ai cô biết không? Loại người như cô bị người trong nhà trục xuất mà cùng tôi nói tới gia giáo?"
"Không phải cô đã nói qua cô tên là gì rồi sao? Không cần nói một lần nữa." Thiệu Tây Bội nhìn cô ta lạnh nhạt nói, "Cô tốn công tốn sức hiểu rõ nhiều chuyện đến thế, chính là tới để tự giới thiệu mình với tôi làm hay sao?"
Lương Kha bị mấy câu nói của cô giận đến sắc mặt cũng có chút trắng bệch rồi, cô ta từ trên ghế đứng dậy, tay chống trên bàn, mắt đẹp chợt lóe, "Thiệu Tây Bội, cô có cái gì tốt mà hả hê? Bây giờ anh ta không có cắt đứt quan hệ với cô, cô liền cho rằng anh ta sẽ cưới cô vào nhà hay sao? Nghĩ hay quá nhỉ!"
"Nhiều năm như vậy anh ta càng không ngừng đổi phụ nữ, cô có thể khoan dung nổi, vậy tôi cũng có thể. Nhưng tôi với cô có khác biệt, tôi họ Lương, anh ta nhất định sẽ lấy tôi, mà tôi tuyệt đối không thể nào sau khi kết hôn dễ dàng tha thứ cho cô."
Lương Kha đưa ra cái túi, hình như là có chút không nhịn được mà chuẩn bị đi, "Tôi cùng Phó Chính cũng không lâu lắm nhất định sẽ kết hôn, tôi khuyên cô một câu, tốt nhất cô nên nhanh chóng rời khỏi anh ta, nếu như cô cứ tiếp tục quấn lấy anh ta, làm tiểu tam, cô chờ xem kết quả của cô cùng mẹ mình đi."
...
Tiêu An với Ngôn Kỳ nhận được tin tức, đang trong phòng họp tiếp đãi sĩ quan cao cấp ở thủ đô phái tới thị sát.
Cảnh sát viên ghé vào bên tai Ngôn Kỳ nói cho anh ta biết Đơn Cảnh Xuyên bị thương thì thiếu chút nữa anh ta đổ ly trà trong tay lên trên người quân ủy ngồi đối diện, Tiêu An ngồi ở bên cạnh anh ta, vững vàng đưa tay ra, trầm giọng nói, "Chủ tịch quốc hội, mới vừa nhận được tin tức nói phó cục trưởng Đơn giám sát hạng mục ở ngoại ô thành phố bị thương, tôi sẽ cho người tiễn các vị về khách sạn nghỉ ngơi trước, chờ chúng tôi đi xem tình huống, xin phép các vị lần sau lại tiếp tục hội nghị."
Đi ra đồn cảnh sát, bước chân Ngôn Kỳ của có chút yếu, Tiêu An ở một bên cau mày đè bờ vai của anh ta, "Anh như vậy khiến cho cấp dưới nhìn thì ra bộ dáng gì, lấy bản lãnh của Nồi, anh cảm thấy giúp Nồi đòi bọn du côn được bao nhiêu lợi?"
"Anh ta chưa bao giờ bị thương nặng." Ngôn Kỳ vịn cửa xe, lắc đầu một cái, "Tiêu An, anh ta trong bộ đội, mỗi lần tập luyện, coi như trên người tất cả đều là bùn cùng màu vết đạn, rửa sạch cũng là lông tóc không tổn hao gì."
Tiêu An thở dài, "Chuyện xui xẻo này so tưởng tượng còn khó hơn làm, ban đầu tôi nên......."
"Người nào đi cũng giống nhau." Sắc mặt Ngôn Kỳ hiếm khi nào nghiêm túc, từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ, "Nếu Nồi thật sự bị thương nghiêm trọng, Phó Chính hắn nhất định phải chết."
Trong xe không khí không tốt chút nào, Tiêu An cầm điện thoại di động nhấn mấy cái, sắc mặt chợt biến đổi, suy nghĩ mấy giây, nghiêng đầu cùng Ngôn Kỳ nói mấy câu, lập tức khiến cảnh sát viên ở đầu đường dừng xe lại, chính mình tự mở cửa xe xông ra đón xe.
***
Cố Linh Nhan lôi Ngôn Hinh giống như chân đạp Phong Hỏa Luân một dạng chạy đến ngoại ô.
Vốn là đại học A ở ngoại ô đến vùng phụ cận không bao xa, bên kia Ngôn Kỳ đưa tin tức cho Ngôn Hinh, Cố Linh Nhan ở trước máy vi tính vừa xem video vừa thoa mặt nạ thiếu chút nữa từ trên ghế té xuống, cuối cùng lúc ra cửa là giữa trưa Đại Ngải tay mắt lanh lẹ lấy mặt nạ trên mặt cô ấy kéo xuống.
"Anh ta ở đâu?" Cố Linh Nhan một người nho nhỏ xoay chuyển giống con ruồi không đầu, nắm một cảnh sát viên ở trước trung tâm lên liền chỉ vào mũi người ta lạnh lùng nói, "Đơn cảnh Xuyên đâu?"
Chung quanh một vòng trận địa sẵn sàng đón quân địch cảnh sát viên cũng bị cô gái nhỏ này làm cho ngu ngơ, bên cạnh một cảnh sát viên biết Ngôn Hinh, khe khẽ đẩy đẩy cô, run run rẩy rẩy hỏi, "Cô gái nhỏ này...... Là ai?"
Ngôn Hinh tiến lên kéo người xù lông này xuống, lắc đầu một cái rồi nói với anh ta, "Nói không chừng là cục trưởng phu nhân tương lai của các người......"
Cảnh sát viên kia chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất.
Nhốn nháo rầm rầm cuối cùng vào trong phòng cứu thương, Đơn Cảnh Xuyên tựa vào trên gối đang xem tư liệu được đưa tới, Cố Linh Nhan xông tới nhìn anh, sửng sốt hai giây thì bật cười.
Đơn Cảnh Xuyên quay đầu thấy là cô ấy, ánh mắt thoáng đổi một cái, nhỏ giọng hỏi, "Sao cô lại tới đây?"
"Ưmh......" Cố Linh Nhan nghênh ngang đi tới, nhìn anh bĩu môi, "Tới thăm anh một chút coi chết chưa."
Lời còn chưa dứt, lại nhịn không được cười lên, "Ha ha ha ha...... Tôi cảm thấy anh giống như Plans vs Zombie trong đó...... Anh tên gì?"
Tai trái anh kể cả cằm quấn vài vòng băng, kể cả đầu anh cũng bị quấn lấy thật chặt, có điểm giống...... Xác Ướp.
Cười một hồi cô đi đến mép giường anh ngồi xuống trên ghế, quan sát anh một chút, nghiêng đầu khó có được tâm bình khí hòa hỏi, "Đơn Cảnh Xuyên, bình thường xem anh rất lợi hại, giám sát công trình thế nào làm mình thành ra như vậy, cũng không phải là □, làm sao làm cái đó ha?."
Ngôn Hinh đối với bà nội Cố có năng lực ngôn ngữ này cho tới bây giờ cũng chưa có chất vấn qua, nhưng mấy cảnh sát viên ở một bên canh giữ nghe được cô ấy nói chuyện cơn sốc đã qua nhanh, biểu hiện trên mặt Đơn Cảnh Xuyên chưa thay đổi, cô ấy chỉ nhàn nhạt trở về, "Pháo nổ ở cạnh lỗ tai, không còn kịp né tránh nữa."
Cả phòng bệnh an tĩnh hai giây, Cố Linh Nhan gật đầu một cái, "A, vậy lỗ tai anh bị □ chắc thoải mái hả?"
Ngôn Kỳ chạy đến, thấy cảnh tượng chính là cô em gái lôi mấy cảnh sát viên mắt trợn trắng từ trong phòng bệnh ra ngoài, Ngôn Hinh vừa nhìn thấy anh ta tới, mắt sáng rực lên, vội vàng hỏi, "Tiêu An đâu?"
"Mau muốt nước miếng trở về." Ngôn Kỳ vỗ vỗ cằm của cô, "Có chuyện không tới được rồi, Nồi như thế nào?"
Nghe lời này thái độ Ngôn Hinh lập tức ảm xuống, buồn bã ỉu xìu nói, "Nhan Nhan ở bên trong, anh đừng tiến vào, không có việc gì, chính là lỗ tai cùng cằm anh Đơn thương tổn tới cực điểm."
Ngôn Kỳ như tên trộm mà liếc nhìn cửa phòng bệnh khép chặt, kéo mấy cảnh viên qua cười híp mắt nói, "Như thế nào? Các người thấy vợ tương lai cục phó đặc biệt giống như nữ siêu nhân hay không?"
Mấy cảnh sát viên hai mắt tối sầm lại, miệng sùi bọt mép.
...
Bình thường thì giờ học chính ở trường học của Cố Linh Nhan đã qua một nửa, giờ lên lớp sáng mai cũng thờ ơ, được dịp rãnh rỗi, cô ấy và Ngôn Hinh đêm đó liền chuẩn bị ở chỗ này.
Sau bữa cơm chiều Ngôn Hinh đi theo Ngôn Kỳ đi phòng tạm giam thẩm vấn mấy tên lưu manh gây chuyện, Cố Linh Nhan ở lại trong phòng bệnh, trừ đi vệ sinh, cũng có thể coi như giúp Đơn Cảnh Xuyên một chút.
Cô ấy đứng nghiêm túc gọt táo, anh tựa vào bên gối nhìn cô gái nho nhỏ phí bên trong, tóc ngắn đen nhánh ở bên tai, trong lòng đột nhiên không biết từ đâu tới một cơn ấm áp.
"Đây." Cô gọt xong trái táo đưa cho anh, "Tay anh không có bị thương, cầm."
Anh cũng không nói gì, nhận lấy trái táo cô gọt xong, vừa định đưa vào miệng, chợt có bác sỹ đẩy cửa đi vào.
"Ôi, Phó Cục Trưởng." Bác sĩ nữ hơn ba mươi tuổi nhìn khuôn mặt anh tuấn dịu dàng của Đơn Cảnh Xuyên đang quấn băng thì ngăn lại, "Chỗ cằm cậu có vết thương, ăn đồ cứng sẽ khiến vết thương thấy đau, vẫn là không nên......"
Lời bác sỹ còn chưa dứt, Cố Linh Nhan liền cau mày đưa tay đoạt lấy quả táo trong tay anh, điều đó làm bác sĩ nữ sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn là cô gái nhỏ mới hơn mười tám tuổi, mặt trầm xuống liền muốn mở miệng dạy cô ấy, Đơn Cảnh Xuyên lúc này ho khan một cái, nhỏ giọng nói, "Không sao."
"Chỗ cằm của anh có vết thương, vậy tôi ăn táo, rồi tôi lại đi cho rửa dâu tây cho anh." Sau khi bác sĩ nữ ảo não đóng cửa ra ngoài, Cố Linh Nhan để quả táo ở một bên trong cái khay, cúi đầu cầm cái hộp bên trên.
"Không đi học không thấy gấp gáp sao?" Mắt anh nhìn thẳng tới trước tường, trầm giọng hỏi.
Cố Linh Nhan đi tới vòi nước rửa dâu tây, giọng thanh thúy theo tiếng nước chảy truyền đến, "Mặc dù không phải anh muốn gặp tôi, nhưng là nghe được tin tức anh vinh quang hy sinh bản đại gia tôi là tốt bụng tới thăm anh một chút."
Những năm này luôn nghiêm túc cẩn thận rập khuôn, nhưng lại chưa bao giờ từng có một buổi tối có thể tháo xuống trách nhiệm và mệt mỏi khắp người, nghe cô gái nhỏ bên tai trước sau như một xông vào nói lời kỳ quặc cả người thoải mái không diễn tả được, liền đàng hoàng hồi đáp.
"Tôi không có không muốn gặp cô."
Người bên kia vốn là miệng đang ngâm nga bài hát nghe thế thì lập tức giống như bị bắn chết, mặt chôn ở tóc ngắn đột nhiên đỏ lên, cũng không lên tiếng nữa.
Ngoài cửa sổ bóng cây lụa mỏng giao nhau, Đơn Cảnh Xuyên nhìn bóng lưng quật cường khẽ cong cong môi.
***
Cùng thời khắc đó ở ngoại ô, Tiêu An tựa vào cầu đá an tĩnh nhìn người bên cạnh.
Trên người Thiệu Tây Bội khoác chiếc áo khoác thật mỏng, cánh tay chống lên tảng đá, vẻ mặt cô có chút hoảng hốt, "Rất trễ, anh đi trước tới nơi đó xem anh em, sáng sớm ngày mai em liền đi qua thăm anh ấy."
Tiếu An lắc đầu một cái, vẻ mặt có chút hơi giận, "Em cho rằng em như vậy anh có thể yên tâm đi sao?"
Đang lúc trên xe anh nhắn tin hỏi cô ở nơi nào, cô nói cô ở bờ sông ngoại ô thành phố, anh khẩn trương cả Đơn Cảnh Xuyên cũng không để ý tới liền vội đuổi tới bên này để xem.
Thử hỏi một người thật tốt, lại đột nhiên âm thầm chạy đi đến nơi này sao?
"Không có chuyện gì." Cô kéo khóe miệng cười với anh" Em sẽ cùng đi với mẹ em đến nơi đó ở, anh đi đi, tới nơi thật xa xôi, hôm nào tốt mời anh ăn bữa cơm."
Tiếu An bị cô đẩy đi về phía trước mấy bước, bỗng nhiên thò tay lấy lôi tay cô, trên mặt luôn luôn ôn hòa có chút biểu lộ lo lắng, "Mỗi lần đều là như vậy, chúng ta là bạn bè nhiều năm, chẳng lẽ cái gì anh cũng không thể giúp em chia sẻ sao?"
Cô bị anh kéo đến thì sững sờ, dưới ánh trăng vẻ mặt anh là mê mẫn chuyên chú, thấy cô có chút hoảng hốt, "Không phải......"
"Bội Bội." Anh khẽ cúi đầu, hình như là quyết định, không do dự nữa nhìn thẳng ánh mắt của cô, "Chẳng lẽ em không một chút nào biết anh thích em sao?"