Trong phòng khách điện thoại ngừng một hồi rồi lại tiếp tục vang lên, Thiệu Tây Bội đỏ mặt tránh né ánh mắt của người đàn ông trên người, trở mình gắng gượng chống tay di chuyển người về phía trước một chút, với tay nhận điện thoại.
Phó Chính thở hổn hển, nghiêng người tại chỗ nhìn cô dùng dáng vẻ chỉ còn độc nhất cái quần lót bị rượu đỏ thấm ướt còn sót lại trên người để nghe điện thoại.
Mông cô vểnh lên, đường cong sống lưng đẹp vô cùng, lúc này nửa quỳ ở trên sàn nhà, toàn thân nhuộm một màu hồng nhàn nhạt và hơi run rẩy, từ bên hông nhìn sang có thể thấy thấp thoáng cái khối trắng nõn nà, nói đây là hình ảnh khiến người ta hồn xiêu phách lạc cũng không quá đáng.
Sau khi Thiệu Tây Bội bắt máy thì sắc mặt hơi thay đổi, nói chưa được mấy câu đã cúp điện thoại, cô vừa mới đặt điện thoại xuống, một vật nóng lập tức dán lên sau mông.
"Phó Chính..." Cô bị anh làm cho run lên, "Anh..."
"Những lúc thế này lại bảo anh dừng lại hả?" Bàn tay anh lướt dọc theo eo nhỏ của cô thẳng một đường lên hai khối trắng noãn phía trên, xấu xa đẩy đẩy vào sau mông cô, "Em muốn làm quả phụ à? Hửm?"
Trong lúc lơ đãng bản thân cô đã bày ra cái dáng vẻ hấp dẫn người ta như vậy, anh bấm bụng chịu đựng cuộc sống hòa thượng bao lâu nay, làm sao có thể nhịn được nữa chứ?
"Lục Lục vừa gọi điện thoại tới đây..." Cô dùng sức đẩy cánh tay đang vuốt ve mình ra, "Em phải mau chóng đến bệnh viện..."
"Ai bị thương?" Đôi mắt Phó Chính chợt lóe lên, lạnh lùng nói, "Tiêu An?"
Thiệu Tây Bội mấp máy môi theo bản năng, "Ừ, bị thương lúc đi bắt một nhóm tội phạm truy nã đã lâu, anh buông ra mau..."
Lời còn chưa dứt, tay anh đã nhanh nhẹn xé rách quần lót của cô, mạnh mẽ đẩy vào.
Lần này anh đâm vào rất sâu, cô thuận thế nghiêng về phía trước nằm sấp trên bàn trà, cằm đụng vào bàn một cái đau đến trào nước mắt, người phía sau để mặc cho cô quỳ, bàn tay to vững vàng giữ chặt lấy hông của cô, từ phía sau đâm vào từng cái vừa nhanh vừa mạnh.
Lúc nãy cô vừa được anh phục vụ bằng tay và lưỡi xong, bây giờ bên trong vẫn còn ướt át, anh ra vào cũng không khó khăn, hơn nữa cô không tự chủ được bên trong co rút nhanh, được khoan khoái dễ chịu nên ánh mắt anh cũng híp lại, gương mặt luôn sắc bén lạnh lùng từ từ được bao phủ bởi một sắc màu ham muốn.
"Nhẹ một chút đi mà..." Hai tay Thiệu Tây Bội nắm thật chặt bàn trà bằng thủy tinh, bị động tác mạnh mẽ của anh làm cho đầu gối ma sát trên sàn gỗ cứng đỏ bừng lên, cả người lại rung rẩy tê dại.
Phó Chính kiên quyết duy trì một hồi, bị cái miệng nhỏ của cô siết chặt đạt đến khoái cảm mau chóng bắn ra, lúc này cô dựa vào bàn trà, không còn chút hơi sức, nức nở rên khẽ giống như con mèo nhỏ.
Ai ngờ anh vốn không có ý định dừng lại, bồng cô đứng lên, đi đến đặt cô lên sô pha, tiếp tục đẩy vào nơi hoa dịch đang chảy ra kia.
Thể lực của anh luôn hừng hực lại còn không có nhân tính như vậy, lúc này Thiệu Tây Bội hận chết mình trong một lúc mềm lòng đã mắc bẫy của anh, bây giờ có lần đầu tiên thì có lần thứ hai, nhìn bộ dạng đó của anh chính là không thể dừng lại được, không biết tình hình của Tiêu An ở bệnh viện thế nào rồi, cô vừa vội vừa xấu hổ, nằm trên ghế sô pha cố hết sức kẹp chặt anh.
"Giỏi..." Anh gầm lên một tiếng sảng khoái, cắn tai cô thở gấp nói: "Kẹp chặt hơn chút nữa đi, muốn anh làm chết em sao, hả?"
Cô bị anh hà hơi nóng run rẩy không thôi, phía dưới không tự chủ lại tràn ra chút dịch ướt át nhầy nhầy, gương mặt nhỏ nhắn nhìn qua vừa đáng yêu vừa quyến rũ, Phó Chính không do dự ngồi trên ghế so pha, ôm cô đặt lên chân mình, mở rộng đôi chân mảnh khảnh của cô ra, từ dưới đâm vào, mạnh mẽ ra vào.
Tư thế này dường như khiến cô nuốt trọn anh không còn chút khe hở nào, hai tay anh thô bạo bấu chặt đùi cô, hông anh mạnh mẽ đẩy lên, tiếng va chạm lọt vào tai khiến người ta phải đỏ mặt, Thiệu Tây Bội rên rỉ đến khàn cả giọng, khóc đến nước mắt đầy mặt, "Em chịu không nổi nữa... Đau quá... Quá sâu rồi..."
Trước giờ anh luôn thành thạo, nhưng lúc này chỉ đơn giản là đâm mạnh vào, lâu rồi cô chưa làm qua, bây giờ phía dưới bị anh đâm đến phát đau, đôi tay nắm chặt cánh tay anh, khóc lóc hỗn loạn liều mạng cầu xin anh, úc này anh thấy cô cặp đùi trắng như tuyết của cô bị anh bấm đến tím bầm lên rồi, cuối cùng trong lòng cũng mềm đi, trong cơn cao trào ôm lấy cô mạnh mẽ mút vào, cuối cùng đâm vào mấy cái thật mạnh, đâm sâu vào trong.
Phó Chính giữ lại sâu bên trong một lúc lâu rồi mới lưu luyến rút ra ngoài, tay anh vừa mới buông lỏng, cô lập tức mềm nhũn nằm úp sấp trên ghế sô pha, che miệng lại khóc.
Lúc này anh cúi đầu nhìn xuống, nơi đó của cô sưng lên đỏ tươi và ướt át, chỗ thịt non dường như hơi bị xước.
"Khóc cái gì!" Anh thấy cô khóc, lật người cô lại ôm lên trên đùi, lau nước mắt rồi vuốt ve cô, "Chẳng lẽ em không thấy thoải mái sao?"
Anh chưa dứt lời, cô đã vung tay lên hất về phía anh, Phó Chính không tránh né, trên cằm lập tức xuất hiện dấu móng tay của cô.
"Vẫn còn muốn à?" Anh sờ sờ cằm, cũng không nhúc nhích, "Cũng được, anh còn có thể tới thêm mấy lần nữa."
Thiệu Tây Bội đỏ mắt quát lên: "Anh cút ra ngoài, tìm người khác phát tiết đi!"
"Ai có “cái miệng nhỏ” siết chặt như em?" Anh lại cúi đầu hôn cô, "Anh nhắc nhở em, chân em mà còn cử động một cái nữa là nửa đời sau em chỉ có thể nhìn “trái chuối” này mà khóc thôi đó Thiệu Tây Bội."
Cô thu chân lại tức giận nhìn anh, thấy trong ánh mắt luôn luôn lạnh lẽo của anh còn hàm chứa một nụ cười, không có âm u lạnh lẽo như bình thường, hơn nữa còn có hơi thân thiết.
Nửa đời sau, cùng với anh nửa đời sau? Kết hôn với anh sống chết bạc đầu chẳng xa nhau?
Trái tim nhảy lên đập từng tiếng dường như có thể nghe rõ bên tai, mũi cô chua xót, rồi lại sợ hãi vô cùng.
Đây là cơ hội cuối cùng mà cô thầm trao cho anh, cô còn có thể đánh cuộc nổi không?
***
Lúc Thiệu Tây Bội đẩy cửa phòng bệnh ra phát hiện trong phòng có không ít người, chạm mặt dễ thấy nhất chính là một người mặc bộ váy trắng ôm sát -- Lương Kha.
Đúng lúc Đơn Cảnh Xuyên đang đứng bên cạnh máy lọc nước, lấy nước cho Cố Linh Nhan uống, thấy cô đến sắc mặt của anh có hơi dịu dàng, ai ngờ lúc này phía sau cô lại có một người đi tới, người đó đang không kiên nhẫn cau chặt mày lại.
Lần này, không khí cả phòng bệnh đều thay đổi.
Ngôn Kỳ đứng bên cạnh Lương Kha cũng chẳng thèm khách sáo nữa, lạnh lùng xắn tay áo lên tiến về phía trước, ánh mắt Lương Kha di chuyển, nhìn về phía Thiệu Tây Bội và người phía sau với cái nhìn phức tạp khó hiểu, Cố Linh Nhan không rõ sự tình, đứng sau lưng Đơn Cảnh Xuyên ló đầu ra nhìn ngó xung quanh, còn Tiêu An đang nằm trên giường bất động, nhìn chăm chú vào bọn họ, cảm xúc trong lòng phức tạp.
Trước đó ở nhà, lúc cô đang thay quần áo thì anh đã nói trừ khi là đi chung với anh, nếu không thì tuyệt đối không để cho cô ra khỏi cửa, cô đã rất kiên quyết nhưng anh cũng không xuôi lòng, trong lòng cô cũng đã lường trước được tình cảnh này, chỉ có thể cười gượng với Đơn Cảnh Xuyên: "Anh."
"Bội Bội." Lúc này Ngôn Kỳ đã vượt lên trước một bước lên tiếng, "Em bảo anh ta cút đi ngay lập tức, anh không muốn đánh nhau trong bệnh viện đâu."
Phó Chính cười khẩy, thong thả ung dung nói: "Anh vợ tôi cũng chưa lên tiếng, cậu ở đây sủa cái gì?"
Ngôn Kỳ nghe xong lông mày dựng hết cả lên, liếc nhìn Lương Kha đang đứng thất thần bên cạnh, căm giận ngút trời quát lên: "Con mẹ nó tao muốn đánh mày lâu rồi, chơi gái lang chạ thì sảng khoái lắm à? Nhìn từng người từng người đào tim móc phổi vì mày thì vui lắm đúng không, tao chửi con mẹ nó chứ, ** mẹ mày!"
"Fuck? Mẹ tao?" Phó Chính thờ ơ nhìn Ngôn Kỳ, gằn từng tiếng một: "Mày có khả năng sao?"
"Mày!" Mặt Ngôn Kỳ sung huyết đỏ bừng, sải bước tới vung tay về phía Phó Chính, lúc này Đơn Cảnh Xuyên đưa ly nước cho Cố Linh Nhan, tiến lên đỡ lấy quả đấm của anh, trầm giọng nói: "Bên ngoài rất đông người, cậu cứ nháo lên như vậy thì định dọn dẹp màn này thế nào đây? Hành động lần này đã thất bại bây giờ cậu còn ngại mọi chuyện chưa đủ rối à?!"
Trong phòng lại rơi vào cảnh yên tĩnh, lúc này Thiệu Tây Bội quay đầu lại nhìn Phó Chính khẽ nói: "Anh đi ra ngoài trước đi, em sẽ ra nhanh thôi."
Trong mắt cô mang theo chút đau thương và cầu xin, anh trầm mặc liếc nhìn Tiếu An đang nằm trên giường nhìn chăm chăm vào cô, ánh mắt anh lạnh băng, khẽ nắm chặt nắm đấm đi ra khỏi phòng bệnh.
"Anh sao rồi? Vết thương thế nào rồi hả?" Giọng Thiệu Tây Bội trở lại bình thường, quan tâm hỏi Tiêu An.
"Anh không sao, mắt cá chân bị trầy chút, tại bọn họ chuyện bé xé to thôi mà." Tiêu An cũng đè nén cảm xúc vô cùng tốt, dịu dàng cười với cô.
Cô gật đầu một cái, "Vậy thì tốt rồi, chưa bắt được tội phạm sao?"
"Chứng cứ có tính quyết định bị tên tội phạm mang theo bỏ trốn rồi, một viên cảnh sát của bọn anh trúng đạn bây giờ đang cấp cứu, bởi vì tình hình đặc biệt nghiêm trọng, cho nên cấp trên vừa mới cắt cử đội cảnh vệ vũ trang tới rồi, nên có thể sẽ sa lưới nhanh thôi." Tiêu An kiên nhẫn nói, đưa tay vuốt vuốt tóc của cô: "Yên tâm đi."
Lúc cô cúi đầu xuống để lộ ra vết hôn như ẩn như hiện trên cổ, anh nhìn thấy mà đau lòng, nắm chặt nắm đấm đến phát đau.
"Em ngồi ở đây một lát, anh sẽ lập tức trở lại đưa em về nhà, có được không?" Lúc này Đơn Cảnh Xuyên đã trấn an cô bạn nhỏ Cố Linh Nhan xong, đi đến bên cạnh Thiệu Tây Bội, "Anh ra ngoài nói với anh ta vài lời."
...
Phó Chính đứng ngoài hành lang hút thuốc, thấy Đơn Cảnh Xuyên đi tới bên cạnh mình thì tiện tay rút một điếu đưa cho anh.
"Không cần." Đơn Cảnh Xuyên lạnh nhạt nói, "Không phải việc công, là việc tư."
Thân hình của hai người đàn ông này cao lớn xấp xỉ nhau, vẻ mặt cương nghị, y tá đi qua đi lại cũng không nhịn được nhìn thêm vài lần, lúc này Phó Chính dập tắt thuốc, lạnh nhạt nói: "Anh đến thuyết phục giúp người anh em của anh à?"
"Tôi có nhìn thuận mắt người em rể này hay không không quan trọng, cho dù tôi và anh có thâm thù đại hận cũng không quan trọng, chỉ cần anh có thể đối xử tốt với Bội Bội." Đơn Cảnh Xuyên gằn từng câu từng chữ: "Từ nhỏ tôi và em ấy đã lớn lên cùng nhau, tâm tính của con bé rất tốt, thẳng thắn mà nói tôi cảm thấy con bé xứng đáng với một người đàn ông tốt hơn."
"Ý anh muốn nói lịch sử tình ái trước đây của tôi tệ lắm đúng không?" Vẻ mặt Phó Chính lạnh lùng: "Thứ lỗi cho tôi, cho dù bản thân tôi có hỏng bét, lại có một người đàn ông tốt xuất hiện, tôi cũng tuyệt đối không cho phép cô ấy suy nghĩ đến dù chỉ một chút."
Đơn Cảnh Xuyên nhìn anh, "Người lấy cuộc sống của mình làm trò đùa, đối với hôn nhân sẽ là thái độ gì đây?"
Lúc này Cố Linh Nhan thật sự ngồi không yên trong phòng bệnh, hé cửa nhìn người đàn ông của mình ở bên ngoài, đúng lúc Phó Chính lướt mắt thấy, khóe miệng nâng lên một nụ cười lạnh lùng, "Anh vợ, biết đâu ông cụ bên nhà sẽ làm cho hôn nhân của anh trở thành một vở kịch, đèn nhà ai nấy sáng, xin anh tự lo cho chuyện của mình trước, đừng làm ảnh hưởng đến chuyện của chúng tôi. Với lại người nhà họ Đơn các người đối với hôn nhân là thái độ gì thì mọi người đều biết, không cần lôi tấm gương xấu ra giảng dạy đâu."
Cuộc nói chuyện hoàn toàn hỏng bét, lúc này Thiệu Tây Bội ra khỏi phòng bệnh, Phó Chính không muốn tiếp tục nhìn sắc mặt nặng nề của Đơn Cảnh Xuyên nữa, bước đến kéo cô đi về phía thang máy, lúc này Cố Linh Nhan chạy đến bên cạnh Đơn Cảnh Xuyên, lo ngại sắc mặt của anh nên không dám lên tiếng.
"Có phải chờ lâu lắm rồi không, chờ đội cảnh vệ đến anh sẽ lập tức đưa em về." Anh điều chỉnh vẻ mặt, ôm cô vào trong lòng nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc cô.
"Ba!" Lúc Cố Linh Nhan còn chôn ở trong ngực anh, đột nhiên nghe anh cất tiếng gọi, cô vừa định ngẩng đầu nói anh học nói đùa từ khi nào vậy, quay đầu lại thấy thật sự là Đơn Lợi.
"Ông nội con ở nhà đột nhiên bị trúng gió rồi, mới vừa đưa đến bệnh viện, con lập tức đi theo ba."