Kiều Nhạc Hi lại rùng mình một cái, cả người nổi đầy da gà, trong nháy mắt đã hiểu rõ chính mình gọi điện không đúng lúc, lập tức nói nhanh, "Tớ không sao, cậu cứ làm việc của cậu đi!"
Đồng thời Giang Thánh Trác cũng lên tiếng, "Cậu đừng cúp máy......"
Nhưng Kiều Nhạc Hi đã nhanh tay cúp máy.
Khoảng mấy giây sau, Giang Thánh Trác gọi lại, "Có chuyện gì vậy, đã nói với cậu là đừng treo máy, vậy mà đã nhanh tay tắt máy!"
Kiều Nhạc Hi cười hì hì, "Đây không phải là sợ quấy rầy cậu hát ca mừng cảnh thái bình sao?"
"Được rồi, trễ thế này mà còn chưa ăn tối, vậy tìm chỗ nào ăn trước".
"Tớ ăn tối rồi, cậu cứ tùy tiện tìm chỗ nào ngồi cũng được".
Giang Thánh Trác cúp điện thoại quay lại phòng lấy chìa khóa, vào ghế ngồi, vài người trêu chọc, "Chuyện gì vậy cậu Giang, là người đẹp gọi phải không, chỉ một cuộc gọi mà kéo được cậu đi rồi sao?"
Giang Thánh Trác không chút lo lắng, thong thả mặc áo khoác, cười mắng lại, "Nào có người đẹp nào, là bà cô tớ chứ ai, tớ phải đi phục vụ đây! Hôm nay tớ đi trước, tất cả cứ tính hết cho tớ, mọi người cứ thoải mái ăn chơi!"
Sau khi Giang Thánh Trác ra khỏi phòng mới có người nhớ đến lời nói vừa rồi thắc mắc, "Theo tớ nhớ, ông nội của cậu ta làm gì có người anh em nào, lại còn không có em gái, vậy tức là cậu ta không có bà cô?"
Một người khác cho anh ta một đấm, "Cậu khờ thật hay là ngốc thật vậy hả? Điện thoại của con gái, chỉ một cuộc gọi mà kéo được cậu ta, còn cái mặt rạng rỡ như hoa của cậu ta như vậy, ngoại trừ con gái cưng nhà họ Kiều thì còn ai vào đây nữa!".
"À......"
"......"
Kiều Nhạc Hi đợi cậu trên đường, mấy phút đồng hồ sau thấy Giang Thánh Trác đang đứng bên kia đường vẫy tay gọi cô, ai đó vừa lên xe còn giả mù sa mưa hỏi, "Không quấy rầy chuyện tốt của cậu chứ?".
Giang thánh trác nhìn cô một cái, khuôn mặt nghiêng bị ánh sáng lúc sáng lúc tối che nhìn không rõ, một đôi mắt đen láy, con ngươi giờ phút này có một chút ý tứ không rõ ý cười, ngoài miệng không khách khí hỏi, "Quấy rầy, vậy cậu có bù đắp cho tớ không?".
Bù đắp? Bù đắp?
Kiều Nhạc Hi trong đầu suy nghĩ nửa ngày. Mặc kệ lời của cậu, cái tên Giang Thánh Trác này, dù mình có nói gì thì chắc chắn cũng bị chiếm tiện nghi cho xem, cách đơn giản nhất là cứ phớt lờ cậu ta.
Bọn họ đi đến một quán trà đạo gần đó. Vừa đẩy cửa vào, ngay lập tức có người chào đón. Từ cánh cửa bên ngoài không thấy điểm thu hút đặc biệt gì, nhưng khi tiến vào mới biết được thế nào là động tiên.
Trang trí nội thất có phong cách cổ điển, vừa bước vào có thể thấy được một chiếc cầu nhỏ, bên dưới có dòng suối chảy qua, Kiều Nhạc Hi bước thêm mấy bước có thể nhìn thấy đáy nước trong suốt, có mấy chú cá nhỏ đuôi đủ màu đang vẫy nước tung tăng, miệng tung bọt khí.
Người nọ đứng ở một bên hơi hơi xoay người, lễ phép hỏi, "Anh Giang, vẫn là quy củ cũ sao ạ?"
Giang Thánh Trác không trả lời, cũng không thúc giục, chỉ thong thả đứng ở bên cạnh chờ Kiều Nhạc Hi đánh giá mọi thứ xung quanh.
Kiều Nhạc Hi, đáng lý ra đang hứng thú dạt dào nhìn đông lại nhìn tây, đột nhiên dừng lại, bắt đầu quan sát cậu từ trên xuống dưới, Giang Thánh Trác bị nhìn đến mức khó hiểu, "Sao vậy? Có phải đột nhiên cậu phát hiện mình là một đại gia đẹp trai hay không?"
"Xí!" Kiều Nhạc Hi lườm cậu một cái rõ sắc, "Giang Thánh Trác, tớ sống gần đây cũng hơn hai mươi năm, tại sao tớ không phát hiện chỗ tốt này? Còn nữa, sao cậu xuất hiện chỗ này được phục vụ như một VIP vậy, không ngờ người bình thường ăn chơi đàn đúm như cậu mà cũng biết hưởng thụ quá chứ!".
Giang Thánh Trác cũng không tức giận, hỏi: "Chọn phòng riêng hay thế nào?".
Kiều Nhạc Hi không thèm để ý tới cậu, cười khach khách hỏi quản lý bên cạnh, "Không ngờ cậu Giang tới đây không ít nha, quy cũ cũ là cái gì, phiền anh giải thích một chút".
Thật ra đây là lần đầu tiên quản lý thấy Giang Thánh Trác mang theo một cô gái đi cùng, hơn nữa cô gái này nói chuyện với cậu cũng không khách sáo, lại tùy tiện, nên không rõ quan hệ của cô, ấp úng mở miệng, "À..............".
Nụ cười trên mặt Kiều Nhạc Hi càng tươi hơn, "Có phải đến phòng riêng, gọi vài món cùng một chai rượu đắc tiền, lại kèm theo mấy cô gái xinh đẹp, một người ngồi đánh đàn phía trước, còn lại ngồi xung quanh cậu ta rót rượu phục vụ, một trái một phải ôm ấp?".
Giang Thánh Trác xì cười một tiếng, "Cậu nghĩ đây là chỗ nào? Mấy cái quán lụp xụp trong hẻm tối à? Càng nói càng lạc đề, khi không lại chà đạp một nơi lý tưởng thế này."
Kiều Nhạc Hi nhấc chân đi tới gian phòng ngoài, "Vậy thôi, hai chúng ta không phải cái quan hệ cẩu thả kia, cứ ngồi ở đại sảnh là được rồi".
Ngồi xuống, uống trà, Kiều Nhạc Hi không mở miệng, Giang Thánh Trác cũng không hỏi, tùy ý ngồi xuống, rung đùi đắc ý nhìn cô gái đang trong bộ sườn xám ngồi đánh đàn trên sân khấu, trên môi nở ra nụ cười nhẹ.
Kiều Nhạc Hi đưa mắt nhìn cậu, hai chân gác chéo, một tay tùy ý gõ gõ trên đùi, đôi mắt khẽ híp lại, môi mỏng khẽ mím, vẻ mặt thỏa mãn, nhìn thế nào cũng giống như mấy loại con trai ăn chơi trác táng, như cách mua vui của người cổ đại.
"Tớ không biết là cậu còn có khả năng này đó nha, nếu ngày nào đó công ty cậu bị phá sản, cậu có thể xin tới đây hát rong, chắn chắn có thể tự nuôi sống mình".
Hai người nói chuyện lúc nào cũng đấu khẩu không ngừng, Giang Thánh Trác bỗng nhiên quay đầu cười dịu dàng với cô, "Tớ chỉ bán thận không bán thân".
Kiều Nhạc Hi xì một tiếng, phun hết ngụm trà trong miệng ra, ho khan một lúc lâu, cười ha ha, "Bán thận? Không bán thân? Ha ha Giang Thánh Trác, cậu nghĩ sao mà nói vậy? Hơn nữa, cậu cả ngày ăn chơi đàng điếm hoang dâm vô độ, chỉ sợ ngay cả cậu cũng không đủ để xài, còn định đem bán?".
Giang Thánh Trác tà tà liếc cô, nhàn nhạt mở miệng, "Cậu muốn thử một chút hay không?".
Kiều Nhạc Hi lập tức im lặng, đây là lần thứ hai trong một tối cô bị ép bẹp dí trong cái đề tài này.
Tuy rằng cô cùng Giang Thánh Trác đôi khi cũng đề cập tới chủ đề thô tục này, nhưng lần nào cô cũng kết thúc trong thất bại. Sau khi tổng kết nguyên nhân bại trận, không ngoài dự đoán, cô phải thừa nhận một điều, mặt Giang Thánh Trác dày hơn cô.
Một lúc sau Giang Thánh Trác mới mở miệng hỏi, "Vừa gọi cậu có chuyện gì?".
Kiều Nhạc Hi lập tức phun trào như núi lửa, nghiêng người lên phía trước, "Cậu còn nhớ tên Tề Trạch Thành không?"
Nhìn thấy Giang Thánh Trác bưng ly trà lên môi thổi lá trà trong chén gật đầu, mới tiếp tục nói, đem tất cả chuyện buổi tối nói lại một lần.
Nói xong, uống một hớp trà, vẫn thấy đặc biệt buồn cười, "Ý của cậu ta đặc biệt rõ ràng thế mà, Bạch Tân Tân là cháu gái Tổng giám đốc Bạch, mà ông ta lại là cấp dưới của Nhạc Chuẩn, cậu biết Nhạc Chuẩn là ai đúng không? Tớ nhớ rõ trước đây thường thấy trên TV".
Nhìn đến khuôn mặt sinh động như thật, Giang Thánh Trác buồn cười, nâng mắt nhìn cô, "Cậu ta không biết Nhạc Chuẩn là ông ngoại cậu sao?"
Kiều Nhạc Hi gật đầu, nói xong lấy ảnh chụp trong điện thoại đưa ra soi tới soi lui, hỏi, "Chẳng lẽ nhìn tớ với ông không giống nhau chút nào sao?"
Giang Thánh Trác cướp điện thoại trên tay cô ném lên bàn, "Đừng có khoa chân múa tay, vậy cậu ta nên biết ông Kiều, mà cậu cũng là người họ Kiều, tên đó không nghĩ tới điều này sao?".
Kiều Nhạc Hi lắc đầu, vẻ mặt khinh thường, "Đều là một đám nhân viên kỹ thuật, bọn họ sẽ không quan tâm đến mấy vấn đề này đâu! Không giống như cậu, bản tính gian xảo đầy mình!".
Giang Thánh Trác cau mày nhìn cô, "Sao bất kể lúc nào, bất kỳ chuyện gì cậu cũng lôi tớ ra chế nhạo thế hả?".
Hai mắt Kiều Nhạc Hi vụt sáng, "Tớ không hề chế nhạo cậu, tớ thật sự đang khen ngợi cậu, thật đấy! Tớ chỉ muốn nhấn mạnh bọn họ là một đám đầu gỗ mục!".
Giang Thánh Trác nói một câu tổng kết, "Tớ hôm nay mới biết được cái gì gọi là "mất trái dưa hấu nhặt được hạt vừng"".
Kiều Nhạc Hi càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, Giang Thánh Trác tựa lưng vào ghế ngồi nhìn cô.
Dưới ánh đèn, cô gái nhỏ cầm ly trà nhỏ trên tay, dường như vẫn còn suy nghĩ chuyện vừa rồi, khóe môi cong lên, khuôn mặt dịu dàng rối tinh rối rù, đôi mắt sáng lắp lánh, lúc này đang chớp mở, đôi mắt đầy trí tuệ đang phát ra mọi nơi.
Kiều Nhạc Hi cúi đầu chính mình cười tự giễu trong chốc lát, không một tiếng động, bất chợt ngẩng đầu lên, Giang Thánh Trác không kịp trốn tránh, buột miệng hỏi, "Bạch Tân Tân là ai?".
Kiều Nhạc Hi biết ngay cái tên háo sắc này chưa bao giờ bỏ qua bất kỳ cô gái đẹp nào, trả lời một cách kín đáo, "Phải biết rằng đó là loại cực phẩm đặc biệt!".
"Vậy à, nhất định đó là một cô gái rất xinh đẹp."
"Sao lại nói vậy?"
"Bình thường, khi phụ nữ đánh giá nhau, tất cả đều ngược lại".
"Hứ! Lời lẽ hoang đường!".
Trong gian phòng cổ kính, một nam - một nữ ngồi đối diện dưới ánh đèn, cậu một câu - tôi một câu, thỉnh thoảng nhìn nhau mĩm cười, ánh sáng bên ngoài cửa sổ cũng len lén soi vào, nhìn khung cảnh ấm cúng bên trong thật hài hòa biết bao.
Vài ngày sau, Kiều Nhạc Hi bận việc ngập đầu, ở công ty mỗi lần thấy Tề Trạch Thánh cô cũng gật đầu chào hỏi, mà Tề Trạch Thành cũng không còn tỏ ra bất kỳ tình ý như trước, có lẽ là sợ người khác bàn tán, còn đối với Bạch Tân Tân cũng không có bất kỳ hành động đặc biệt gì.
Quan Duyệt dần dần nhìn ra manh mối, giữa trưa lúc ăn cơm cô lôi kéo Kiều Nhạc Hi ngồi riêng trong góc sáng sủa.
Kiều Nhạc Hi cúi đầu hùng hổ ăn, Quan Duyệt tầm mắt dừng ở bàn chính bên trong, nhìn một đôi trai gái ngồi ăn cùng nhau vui vẻ nói cười một hồi lâu, quay mặt lại hỏi Kiều Nhạc Hi, "Lần này cho liều thuốc mạnh?"
Kiều Nhạc Hi cũng theo tầm mắt cô nhìn qua, Tề Trạch Thành đang gắp rau cho Bạch Tân Tân, cười yêu chiều với người đối diện.
Cô thở dài than thở, "Nói một cách chính xác, lần này em bị đá!".
Ánh sáng trong mắt Quan Duyệt chợt lóe, mấy tố chất "bà tám" trong người cô bắt đầu rục rịch, "Vì sao?"
Kiều Nhạc Hi trông như rất buồn rầu, cau mày, "Cậu ta nói, Bạch Tân Tân là cháu gái của Tổng giám đốc Bạch, cậu ta muốn đi đường tắt."
Quan duyệt không nhịn được cười ha hả, "Đáng đời em chưa, ai biểu cái thân phận kém quá làm chi!".
Kiều Nhạc Hi vẻ mặt bất đắc dĩ, "Chẳng lẽ em muốn trở thành người bình thường cũng không được sao?"
Cuộc sống thật đúng là một vỡ diễn vô cùng phấn khích mà!
"Em định bỏ qua dễ dàng cho cậu ta như vậy? Thế này không giống với tính cách của em!".
Kiều Nhạc Hi nhún nhún vai, "Không sao cả, đối với cậu ta em chưa bao giờ hứng thú, đem một món đồ chơi mình không thích cho người khác cũng được xem một đức tính tốt."
"Em đó, mở miệng cũng không phải độc ác bình thường! Tối nay đi ăn tối cùng không?"
"Không được, em không thoải mái trong người, nhà em chắc cũng nhớ em lắm đây, hôm nay em muốn về nhà sớm ngủ một giấc, buồn ngủ chết đi được!"
Quan duyệt nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, do dự nửa ngày mới gọi cô, "Nhạc Hi."
Kiều Nhạc Hi tùy tiện lên tiếng.
Quan Duyệt suy nghĩ cân nhắc trước sau rồi mới mở miệng hỏi cô, "Em có nghĩ tới việc lập gia đình không?"
Kiều Nhạc Hi ngây ngẩn cả người, không biết đang suy nghĩ gì, Quan Duyệt nhìn gương mặt hoảng hốt của cô, đồng thời thấy được sự cô đơn cùng không đành lòng của cô.
Kiều Nhạc Hi bỗng nhiên cười ngắc ngoẻo trả lời, "Tưởng chuyện gì, em cũng nổ lực mà, gần nhất em phát hiện Giang Thánh Trác có một người bạn làm bác sĩ, trẻ tuổi rất đẹp nhá! Năm nay, mấy anh chàng đẹp trai hoặc là không thể nhờ cậy lâu dài, hoặc là mấy kẻ tự kỷ cuồng, hoặc là dạng độc mồm ác miệng, người vừa có vẻ ngoài khá vừa dịu dàng, chu đáo thật ra không nhiều lắm, đúng rồi, tên của anh ta cùng con người của cậu đặc biệt xứng..........".
Quan Duyệt nhìn Kiều Nhạc Hi líu ríu nói chuyện không ngừng, thở dài trong lòng.
Mấy ngày sau, Tề Trạch Thành nhận được lệnh điều động dời công tác, đi đến chi nhánh nhỏ của công ty ở thành phố Nam Phương. Mặc dù là lệnh điều động, mọi người trên mặt ai cũng cười nói vui vẻ đưa tiễn cậu ta, nhưng là trong lòng đều hiểu rõ đây là loại ám chỉ bị giáng chức một cách gián tiếp, ai cũng âm thầm suy đoán không biết cậu ta đắc tội nhân vật cao cấp nào.
Nghe nói, Bạch Tân Tân vì chuyện này mà chạy đến văn phòng của Tổng giám đốc Bạch tranh cãi ầm ĩ, nhưng kết quả vẫn không thay đổi.
Quan Duyệt nói lý do, hỏi Kiều Nhạc Hi có phải là hành động của cô hay không, Kiều Nhạc Hi cũng không hiểu chuyện gì. Nhưng thật ra, mỗi lần nhìn thấy cô, Bạch Tân Tân luôn đi đường vòng, không còn nhiệt tình như lúc ban đầu.
Nhân sự điều động vốn là việc nhỏ, không mấy ngày nữa sẽ có đại gia nào đó xuất hiện trong vai trò mới, Kiều Nhạc Hi cũng không còn để tâm.