Khi đó, mỗi ngày - sau giờ tự học chiều tối, Kiều Nhạc Hi sẽ cùng Mạnh Lai đứng trên lầu nhìn trời chiều, có lúc thấy Giang Thánh Trác cùng nhóm bạn thân đi ngang. Dường như mỗi một nơi cậu đi qua, nơi đó người nào cũng ủng hộ nồng nhiệt, mà cậu luôn là người được chú ý nhất.
Mạnh Lai đối với cậu ngày càng yêu thích, "Giang Thánh Trác mặc quần áo rất có phẩm vị".
Kiều Nhạc Hi tựa người vào cột híp mắt nhìn trời chiều, nhẹ nhàng trả lời, "Ừ, mặt người dạ thú!"
"Nhìn qua rất nhã nhặn".
"Lịch sự? A, đúng, lịch sự bại hoại, không sai!".
"Thật sự nhìn không gò bó".
"Phóng đãng không chìm chế được? Thật ra tớ thấy có hai chữ thích hợp với cậu ta hơn".
Mạnh Lai không nói gì được nữa, thử thăm dò cô, "Nhạc Hi, không phải là cậu có ý gì với cậu ấy chứ?"
Mặt Kiều Nhạc Hi ngây thơ vô tội nói, "Không có à nha".
Bộ dạng Mạnh Lai muốn nói lại thôi, "NHạc Hi, hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cậu……. không thích cậu ấy sao?"
Kiều Nhạc Hi mở to mắt, nháy nháy mấy cái, "Ha, đừng có đùa, tớ làm sao mà thích cái tên đó!".
Mặt Mạnh Lai lập tức đỏ ửng, nhưng vẫn thận trọng hỏi, "Vậy ……………… tớ có thể thích cậu ấy không?"
Kiều Nhạc Hi một lần nữa nhắm mắt lại, giọng nói bình tĩnh vô tư, "Có thể".
Những lời này từ nhỏ đến lớn cô nghe riết cũng quen, mỗi người bạn gái bên cạnh mình đều hỏi những câu thế này, cô thậm chí còn nghi ngờ lý do bọn họ tiếp cận cô có phải vì một ý đồ khác.
Bên tai nghe được giọng nói đầy vui sướng của Mạnh Hi, Kiều Nhạc Hi mặc dù không mở mắt nhưng vẫn biết đôi mắt của cô hiện giờ sáng lắp lánh thế nào.
"THật sao? Nhạc Hi cậu thật tốt quá!".
Những lời này, Kiều Nhạc Hi không thể giải thích được! Tại sao những người thích Giang Thánh Trác đều chạy tới hỏi ý kiến của cô? Chẳng lẽ cô là mẹ của cậu ta sao?
"Nhạc Hi, sao tớ thấy cậu với Nhậm Dương Minh không thân thiết, không phải các cậu đang yêu nhau sao?"
Kiều Nhạc Hi suy nghĩ một chút, sau đó thành thật trả lời, "Không biết".
Thật ra gần đây cô đang tìm lý do đá cậu ta.
Khi đó, có một khoảng thời gian Giang Thánh Trác sẽ làm mối cho cô, nhét vào tay cô nào là thư tình lẫn quà tặng, miệng cà lơ phất phơ nói, "Xảo Nhạc Tư, tớ có cậu bạn này thích cậu, con người đặc biệt tốt, cậu đồng ý nhé?"
Mà mỗi lần như vậy, Kiều Nhạc Hi buồn bực không chịu được, định đồng ý nhưng mà đối với đối phương cô lại không có chút rung động nào, đến cuối cùng cô luôn là người bị bắt bẻ.
Sau này, Giang Thánh Trác và Mạnh Lai thật sự bên nhau.
Thật ra, đó cũng không phải lần đầu tiên Giang Thánh Trác cướp người bên cạnh cô, bắt đầu từ lúc nhà trẻ, Giang Thánh Trác, trừ cô ra, đều bới móc tìm người đẹp, mấy người bạn tốt của cô, cậu không bỏ qua người nào.
Từ đó về sau, Kiều Nhạc Hi luôn bị kẹp giữa bọn họ diễn các loại vai diễn khác nhau, tỉ như: người hầu, tài xế, người tiếp khách, người giảng hoà,……
Có lần Kiều Nhạc Hi theo sau bọn họ có cảm giác như mình đang lãnh phí mấy năm tháng tuổi trẻ của mình, rồi thỉnh thoảng Giang Thánh Trác làm mặt quỷ với cô, cô chỉ hận không chạy lên đạp cậu mấy cái cho bỏ tức.
Giang Thánh Trác trốn đến ban Khoa học tự nhiên càng thường xuyên hơn, lúc bắt đầu nhiều người còn cho rằng cậu giống như trước, đều đến tìm Kiều Nhạc Hi, sau mới thấy mỗi lần cậu ta đến đều gọi Mạnh Hi ra ngoài.
Lời nói trêu chọc, đùa giỡn bên tai vang lên không ngừng, Kiều Nhạc Hi vẫn bình tĩnh ngồi đó, từ cửa sổ nhìn vô tình thấy hai bóng người sánh bước bên nhau.
Mạnh Lai đỏ mặt ngượng ngùng nhìn Giang Thánh Trác, Giang Thánh Trác ngược lại đối với sự ồn ào bàn tán xung quanh không để ý, nụ cười tươi sáng trên môi, nghiêng đầu nói chuyện với Mạnh Lai.
Sau một khoảng thời gian rất lâu về sau, mỗi lần nhớ lại mấy năm tháng tuổi trẻ trước đây của mình, thì hình ảnh này của bọn họ là một phần trong hồi ức của Kiều Nhạc Hi.
Sân trường vắng lặng, mưa phùn bay lất phất, chàng trai và cô gái thong thả sóng bước bên nhau, con gió nhẹ làm chiếc áo sơ mi cùng quần tây của người con trai đó bay phấp phới, ánh sáng mặt trời xuyên qua lá cây chiếu lên khuôn mặt tươi cười của cậu, trong mắt đầy vẻ yêu thương, trẻ trung cùng với tình cảm mông lung…..
Hai người cứ như vậy không tim không phổi chiếm hết khoản thời gian ngây thơ nhất, đơn thuần nhất và trong sáng nhất của đời cô.
Cũng chính từ khi đó, cô bắt đầu ghét Mạnh Lai. Lúc trẻ, cô còn viết trong nhật ký, "Bạn của mình, thông qua mình quen biết người bạn khác của mình, sau đó bọn họ nảy sinh tình cảm, mình lại bị ép ra ngoài, loại cảm giác đó rất khó chịu".
Nhưng rõ ràng, cô khó chịu không chỉ là lý do đó.
Thêm nữa là khi Giang Thánh Trác tay trong tay cùng Mạnh Lai đi qua Mỹ du học, tiếp đó không lâu cô cũng qua đó du học nhưng dù cho Mạnh Lai hết lần này đến lần khác năn nỉ cô đến nhập học cùng trường với bọn họ nhưng cô vẫn khăng khăng từ chối.
Đến Mỹ, cuối cùng Kiều Nhạc Hi cũng không chủ động tìm bọn họ, mà mấy năm này giữa cô và Giang Thánh Trác là khoảng thời gian trống rỗng mập mờ.
***
Giang Thánh Trác nghe những lời nói của cô, sửng sốt một chút, vẻ mặt lẫn giọng nói cũng không có nửa phần gợn sóng, "Trở về thì trở về chứ sao!"
Kiều Nhạc Hi chợt xoay người quan sát cậu, "Trước mặt tớ cậu không cần phải giả vờ".
Kiều Nhạc Hi khẳng định Giang Thánh Trác đối với Mạnh Lai không phải như những gì cậu nói. Bản tính của cậu đúng là phong lưu khắp nơi, nhưng mà, kể từ khi chia tay Mạnh Lai thì bản tính đó của cậu ngày càng nghiêm trọng hơn.
Giang Thánh Trác không giải thích được hỏi, "Tớ giả bộ cái gì? Haiz, tại sao tớ cảm thấy cậu không hoan nghênh Mạnh Lai trở về? Năm đó không phải hai người chơi rất thân sao? Còn đặt biệt chạy tới cảnh cáo tớ nên đối xử tốt với cô ta, thế mà chỉ mới chớp mắt cậu đã thay đổi rồi?".
Kiều Nhạc Hi dúi đầu trong chăn, buồn buồn trả lời, "Không có, tớ chỉ thương tiếc tuổi xuân bị chó ăn của tớ là bị hai người làm hại".
Tình bạn tốt trong suốt ba năm kia, cuộc sống vô lo tư lự, nói nào là chuyện trên trời, chuyện dưới biển, lời nói hời hợt, không tim không phổi, không chút so đo, sau đó lại ham ăn tục uống, nâng chén nâng ly, liều mạng hưởng thụ, những ngày tháng điên cuồng không thể cứu vãn, đã một đi không trở lại.
Giang Thánh Trác liếc cô một cái, "Há? Lời này của cậu đúng đó, cậu thử đếm xem có bao nhiêu anh em của tớ bị cậu đá?"
Kiều Nhạc Hi lập tức tiếp lời, "Cậu còn dám nói, sao cậu không đếm bao nhiêu chị em tốt của tớ bị cậu nhúng chàm?".
"..............."
Hai người đối đáp mấy câu khiến bầu không khí nặng nề trước đó nhanh chóng biến mất.
Hai người đang hăng say đấu khẩu, đột nhiên điện thoại của Giang Thánh Trác vang lên, nhìn thấy số trên màn hình, cậu quay sang Kiều Nhạc Hi làm cái mặt mếu khóc. Kiều Nhạc Hi đi tới nhìn, vẻ mặt có chút hả hê.
"Mẹ, trễ thế này còn chưa ngủ sao?".
"Gây hoạ? Làm gì có! Gần đây con ngoan lắm, mẹ cứ yên tâm, không tin mẹ cứ hỏi anh con xem".
"Có chuyện gì đâu, mẹ nghe ai nói sằng nói bậy vậy, cái tên đó không có chuyện gì làm rảnh rỗi đi rủa con trai của mẹ, nghe họ nói xong mẹ có dạy dỗ họ một trận không?".
"Cái gì? Tuần này về ăn cơm? Không được! Dạo gần đây con rất bận."
"Mẹ, sao có thể nói con trai của mình như vậy? Con không phải con ruột của mẹ sao? Con không có quan hệ nam nữ bừa bãi................ Người nào? Con gái nhà ai? Mẹ có thể tính đi, cô ta so với dáng con còn "đô" hơn, cho dù có chấp hai lần con cũng không đánh lại cô ta. Còn có ai? Con không nhớ rõ....... thật không nhớ nổi.......... Haiz, đừng, mẹ làm ơn đừng để cô ta tới đây........ Ôi thôi, mẹ ơi, con trai của mẹ muốn trình độ có trình độ, muốn dáng người có dáng người, muốn nhan sắc có nhan sắc, mẹ còn không sợ con tìm được con dâu cho mẹ sao?......... Vậy chờ qua thêm thời gian nữa rồi hãy tính đi nha, con nghe hình như cha trở lại rồi, mẹ nhanh đi chăm sóc cha đi, con cúp máy trước đây, bye".
Giang Thánh Trác vừa cúp điện thoại miệng vười vui vẻ, chớp mắt nhìn thấy Kiều Nhạc Hi đang ngủ quên trên giường.
Cậu vỗ nhẹ trên người cô hai cái, "Muốn ngủ về nhà ngủ! Ở chỗ này một đêm, cậu sẽ giống tớ một thân tàn phế đó!".
Kiều Nhạc Hi chợt cong khoé miệng cười híp mắt nói giọng không rõ ràng, "Vậy thì tốt chứ sao, thế thì chẳng phải chúng ta xứng đôi sao?".
Giang Thánh Trác ngây ngẩn cả người, khuôn mặt không đứng đắn cùng nụ cười cợt nhã được che dấu, thật lâu sau mới dùng sức lay người cô mấy cái, "Cậu mới vừa nói cái gì?".
Kiều Nhạc Hi mơ màng đẩy cậu ra, "Tránh ra, Giang Thánh Trác! Cậu mà dám cãi tớ nữa là tớ đi nói với ông nội cậu, cậu trốn học đi đánh cầu với Diệp Tử Nam đó".
Giang Thánh Trác hì hì rồi bậc cười thành tiếng chỉ chỉ mũi cô, nhỏ giọng dạy dỗ, "Vật nhỏ này! Cậu biết mà có tố cáo đâu!".
Kiều Nhạc Hi gạt tay cậu ra, yên lặng ngủ.
Nửa tháng sau, cuối cùng Giang Thánh Trác cũng được phép xuất viện. Sáng sớm ai đó vui vẻ, miệng khẽ hát ngân nga, trang phục hoà nhã phóng khoáng. Thư ký mới là một cô gái trẻ vừa mới vào công ty, vẻ mặt say mê, đứng bên cạnh Đỗ Kiều cười nói, "Tổng giám đốc Giang trở lại!"
Đỗ Kiều đỡ trán, cấp trên thế này đúng là một nhân vật phiền toái.
Đừng bao giờ nhìn người đàn ông ngày thường nói cười vui vẻ, phóng khoáng, bất cần đời này mà vội vàng đánh giá. Anh ta luôn xuất hiện trước mặt bạn với mọi khuôn mặt khác nhau và nguỵ trang dưới lớp áo quần hoa lệ nhưng đó lại là một con sói già đội lớp cừu non nguy hiểm. Trước bàn đàm phán, chỉ với bộ dáng này mà có khả năng giết người, lối suy nghĩ chặt chẽ, lời lẽ sắc bén, khí thế áp đảo luôn khiến đối thủ không ứng phó kịp, thỉnh thoảng có người không biết rõ sự thật dám xúc phạm anh ta, anh ta sẽ "chém" không thương tiếc, tuyệt đối không nương tay, ngoài ra thủ đoạn hết sức đặc biệt.
Rùng mình một cái, vội vàng thu hồi lại tâm tư, Đỗ Kiều cầm lấy tập hồ sơ trên bàn tìm Giang Thánh Trác ký tên.