Nàng chăm chú quan sát dưới đất, trông thấy vài viên đá có hình thù khá phù hợp. Nho nhỏ, không quá sắc bén.
Vốn nàng không có ý định giết người, cũng không dám giết, nên lựa chọn tốt nhất là đánh ngất người ta mà thôi.
Nhưng đánh người cũng cần có bản lĩnh nha, tay nàng cầm hòn đá mà cứ sợ ra tay quá đà, lỡ đâu sơ sẩy lại chết người mất.
Đột nhiên vị công công đằng trước đột ngột quay đầu lại nói: “Chu tiểu thư vừa đến kinh thành không lâu đúng không ạ?”
Nàng chột dạ vội vội vàng vàng giấu hòn đá ra sau lưng: “Đúng, đúng vậy. Ta và nương vừa đến được tầm một tuần.”
Vị công công kia lại quay lưng đi, tiếp tục vừa đi vừa nó: “Là vậy sao? Thú thực nô tài cảm thấy rất tò mò về tiểu thư, vì Bệ hạ có vẻ như rất quan tâm tới ngài, rất …”
Liên tiếp mấy lần lúc nàng giơ cao hòn đá lên thì hắn ta liền quay đầu lại như không có gì nói chuyện với nàng làm nàng sợ chết khiếp, sau đó thì lại quay đầu đi.
Có quỷ! Tên thái giám này thật là tà đạo.
Thế là dự định đánh ngất người coi như toang rồi.
Vừa ra tới nơi thì thấy gần đó có một thị nữ nhỏ lon ton chạy tới: “Tiểu thư, người đi đâu vậy chứ? Nô tì lấy y phục xong lại không hề thấy người.”
“Ha ha, ha ha, không có gì. Chúng ta mau trở lại thôi.”
***
Yến tiệc đã xong xuôi, Chu gia cáo biệt Hoàng đế, trở về Chu phủ. Chu phu nhân, Chu Gia Ý cùng nàng đều đã lên xe trước còn Chu lão gia thì ở lại nói chuyện gì đó với Hoàng đế.
“Thái phó có gì cứ nói.” Trình Hạo Hiên thong thả đưa tay làm động tác mời, xung quanh không gian chỉ có duy nhất hai người, hạ nhân đều được cho lui.
“Thứ cho lão thần nói thẳng, mong Bệ hạ hiểu cho tấm lòng phụ thân của thần. Thần biết Bệ hạ có ý muốn để nữ nhi Chu gia thần vào cung, nhưng Nghiên nhi con bé … con bé …”
“Con bé hiện giờ đã mất trí nhớ rồi, thật sự không thích hợp làm nữ nhân của Hoàng gia …”
“Ai dám nói gì nàng.” Trình Hạo Hiên vội cắt lời ông. “Lời trẫm nói là lớn nhất, trẫm cam đoan với ân sư sẽ không ai dám dị nghị gì nàng.”
Chu Thái phó thở dài một hơi: “Thần hiểu được, cũng tin rằng Bệ hạ có đủ khả năng làm điều này. Nhưng thần già rồi, cũng chỉ có một nữ nhi là Nghiên nhi mà thôi. Trong nhà thần, nó được cưng chiều sủng nịch, nhiều điều còn vụng dại, cũng không được rõ quy tắc sống trong cung. Nó lại là bảo bối của lão thần, lão thần thật sự không nỡ ép uổng con bé.”
“Thần muốn xin Bệ hạ ban cho Chu Cao Lãng thần một ân huệ, cho Nghiên nhi một ân huệ, cho Chu gia một ân huệ. Sau lễ cập kê, lựa chọn vào cung hay không hãy để Nghiên nhi quyết định, đừng ép buộc nó.”
Vừa dứt lời, Chu Thái phó phất áo định quỳ xuống dập đầu cầu xin. Trình Hạo Hiên thấy động tác của ông liền vội vàng ngăn lại.
“Thái phó, Thái phó đừng làm vậy. Người dù gì cũng là thầy của trẫm a. Thôi thôi được rồi, trẫm đồng ý là được chứ gì, trẫm cũng không nỡ ép uổng nàng, ép uổng Chu gia của ngươi làm gì.”
“Trẫm chỉ là mong có thể đưa nàng vào cung để che chở, cho nàng một đời an nhiên mà thôi. Nhưng Thái phó đã nói vậy thì ta nguyện nghe theo. Có điều, mong Thái phó cũng cho phép ta được thuyết phục nàng. Thuyết phục nàng nguyện ý vào cung với ta, ta thật sự rất để tâm đến Nghiên nhi.”
Ánh mắt chàng chăm chú nhìn Thái phó có chút thâm thuý.
Chàng đã nhượng bộ như vậy, Chu Cao Lãng ông cũng không thể quá cứng nhắc, vừa tổn hại tình thầy trò, tình quân thần, cũng ảnh hưởng an nguy của Chu gia. Vì vậy, Chu phụ gật gật đầu đồng ý.
Sau khi tiễn Thái phó rời đi, vị công công lúc nãy mới tiến vào: “Hồi bẩm Bệ hạ, ban nãy thần là nhìn thấy Chu tiểu thư đang ở cùng Lý tướng quân ở trong rừng. Không rõ hai người nói gì, nhưng hành động có vẻ rất thân mật ạ.”
Mày kiếm hơi hơi nhướng lên: “Ồ, thân mật sao? Ý ngươi là thân mật như thế nào?”
Hầu hạ Hoàng đế đã lâu, công phu nhìn mặt đoán ý nghe giọng đoán tâm tình của Tôn công công đã là thượng thừa.
Hắn ngay lập tức sửa miệng bổ sung: “Cũng không hẳn ạ. Nô tài thấy Lý tướng quân lôi lôi kéo kéo gì đó Chu cô nương, nhưng Chu cô nương có vẻ cự tuyệt lắm. À, lúc nô tài có ý muốn đưa cô nương đi thì nàng lại biểu hiện rất vui mừng, giống như muốn thoát khỏi hắn.”
“Thế sao? Lý Trạch Dương cũng có ngày bị nữ nhân ghét bỏ à? Nhưng mà trước giờ đâu thấy hắn hứng thú với ai, sao bây giờ lại có phản ứng lớn như vậy?” Môi mỏng khẽ nhếch lên, tuy mặt mày vẫn lạnh lùng khó đoán nhưng rõ ràng giọng điệu đã dễ chịu hơn nhiều.
Tôn công công an tâm, nhưng cũng có điều suy nghĩ, rốt cuộc cũng mở miệng nói: “Còn chuyện này khá kỳ lạ nữa thưa Bệ hạ.”
“Chuyện gì?”
“Chu cô nương có vẻ hơi kỳ lạ a. Lúc nô tài dẫn đường, rõ ràng cảm thấy không khí nguy hiểm nhiều lần, may mà kịp hoá giải. Nhưng nô tài thấp thoáng thấy được nàng là có ý định lấy hòn đá đập nô tài. Nô tài cũng tự hỏi, không biết mình đắc tội Chu cô nương chỗ nào.”
Trình Hạo Hiên nhướn mày, không tránh khỏi bất ngờ. Mắc cái gì nàng lại muốn hạ thủ với Tôn công công nhỉ?
Hay là do nàng có gì bất mãn với chủ tử của hắn, cũng chính là Hoàng đế chàng đây?