“Ngươi với Lý tướng quân thật quen thuộc nha. Hai người quan hệ như thế nào đó?” Trương Thư Di hỏi.
“À, hắn cứu ta một lần. Có thể coi như bằng hữu.” Chu Nghiên Vũ không để ý lắm trả lời, hai người cùng tiến vào chính điện Từ Ninh Cung.
Mọi người đều đến đông đủ, nữ quyến một bên, nam tử một bên. Thái hậu ưu tiên mời các quý phụ và quý tiểu thư, còn các quan lại thì chỉ cho mời quan tam phẩm đến vấn an, đúng tiêu chí hậu cung không tham gia chính sự.
Chu gia cả nhà đều tham dự, trừ Chu Gia Ý lúc này mới chỉ là quan ngũ phẩm.
Thái hậu là mẹ ruột của Hoàng đế, cũng là Đức phi của Tiên hoàng. Bà mang họ Lâm, sau khi Trình Hạo Hiên đăng cơ, Lâm gia bắt đầu sừng sững như mặt trời ban trưa.
Người đứng đầu Lâm gia Lâm đại nhân hiện giờ đang giữ chức Nhất phẩm Đô thống ngũ quân, chịu trách nhiệm bảo vệ kinh thành cũng có mặt ở tiệc mừng thọ Thái hậu. Nghe nói đây là ca ca ruột của bà.
Các đại thần nhất phẩm cùng gia quyến đi theo lần lượt tiến lên hành lễ với Thái hậu và dâng lên lễ vật mừng sinh thần bà.
Chu Cao Lãng cùng Chu Nghiên Vũ và phu nhân cũng cung kính dâng lên lễ vật mừng sinh thần bà. Lễ vật không quá cầu kỳ nhưng cũng không hề xoàng xĩnh, cũng là đồ tốt.
Đương nhiên lễ vật Thái hậu thích nhất vẫn là đồ Lâm gia mang tới mà thôi. Bà mở miệng vàng lời ngọc khen đôi ba câu, cũng biểu thị được thái độ của bà với Lâm gia.
Đang hứng thú bừng bừng ngắm nhìn từng kiện, từng kiện hàng tốt chảy vào trong Bảo khố riêng của Thái hậu thì một bóng người mặc trang phục vàng rực tiến vào đại điện. Và tất nhiên, ở đây làm gì có ai ngoài Trình Hạo Hiên dám mặc trang phục màu vàng chứ.
“Mẫu hậu vạn phúc kim an.” Chàng vấn an với Thái hậu rồi tiến lên ngồi cạnh bà.
“Hoàng nhi của ta, cuối cùng con cũng tới rồi.”
Hôm nay là sinh thần Thái hậu, bà là lớn nhất, cũng chỉ có Hoàng đế là được ngồi bên cạnh bà, các phi tần cũng phải ngồi phía dưới.
Đến lượt các vương công quý tộc dâng lễ, người đầu tiên lại chính là Hoà thân vương.
Hoà thân vương Trình Hạo Kiệt dâng lên lễ vật là huyết san hô đỏ tươi quý giá: “Cung chúc Thái hậu phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn.”
Thái hậu cười hiền hoà, nhưng có vẻ như ý cười không đạt được đến đáy mắt: “Lễ vật của Hoà thân vương ai gia rất thích. Nhưng mà ai gia không biết tại sao mẫu phi ngươi lại không đi cùng, ai gia thực là nhớ nàng ấy.”
“Mẫu phi ta cũng thực muốn đến chúc thọ ngài, tiếc rằng ta lo lắng sức khoẻ bà không được tốt, không muốn bà vất vả đường xa. Mong Thái hậu hiểu cho tấm lòng người làm nhi tử.”
Hoà thân vương vẫn như thế, là dáng vẻ cười cười, không hề hoang mang chút nào hay thậm chí là còn có chút thiếu nghiêm túc.
Chu Nghiên Vũ không ngừng nghiền ngẫm mối quan hệ tròn này. Trình Hạo Kiệt hắn ta là Nhị hoàng tử con trai Thục phi, gia cảnh nhà ngoại của hắn cực kỳ hiển hách.
Trình Hạo Hiên thân là Đại hoàng tử, nhưng mẫu tử hắn cũng bị người đệ đệ quý báu này bức cho thật vất vả. Tiên hoàng lại chậm chạp không lập Thái tử vì ông muốn để các hoàng tử cạnh tranh công bằng, không muốn thiên vị ai cả.
Tuy nhiên, ông cũng là Đế vương, ông đương nhiên luôn đề phòng các hoàng tử có nhà ngoại hiển hách. Chắc có lẽ đây là lý do Trình Hạo Kiệt không thể ngồi vào ngôi báu, đâu có ai làm Hoàng đế mà lại muốn giang sơn mình đổi họ.
Hắn ta đã nói vậy, Thái hậu cũng đâu tiện làm khó hơn nữa, chỉ gật gật đầu phất tay cho hắn đi. Nhưng như vậy cũng đủ để thể hiện thái độ của Thái hậu và Hoàng đế cho văn võ bá quan toàn triều biết, không dám giao du nhiều với Hoà thân vương.
Tam hoàng tử Trình Hạo Minh là đệ đệ ruột của Hoàng đế, hiện giờ đang ở biên quan chinh chiến nên không thể tham dự.
Tứ hoàng tử, Thất hoàng tử đều không thể sống được đến khi trưởng thành.
Lục hoàng tử Trình Hạo Vũ, hiện giờ là Trang thân vương, sau khi được sinh ra thì mẫu thân qua đời, từ nhỏ sức khoẻ luôn luôn kém, bệnh tật quấn thân. Chính vì lẽ đó hắn luôn cáo bệnh và vắng mặt mọi sự kiện, ngay cả lần này cũng vậy.
Vậy nên ngoài Trình Hạo Kiệt ra thì chỉ còn mỗi Ngũ hoàng tử Trình Hạo Bân, cũng là Trịnh thân vương của hiện tại là tham gia thọ yến của Thái hậu. Có điều, Trịnh thân vương này hình như xuất thân khá thấp, mẫu phi của hắn trước đây là nô tỳ của Thái hậu vậy nên bà và Thái hậu khá thân với nhau. Đất phong của hắn cũng gần Kinh thành nhất, mẫu phi hắn cũng thường xuyên ở trong cung bầu bạn với Thái hậu.
Xem xem một chút thì liền chán rồi, Chu Nghiên Vũ chỉ đợi tới lúc được ăn thì liền cứu rỗi chiếc bụng đói.
Cứ tưởng là tiết mục tặng quà đến đây là hết rồi, ai ngờ đâu Hoàng cung còn cho phép 3 thương nhân đứng đầu 3 thương đoàn lớn nhất Kinh thành đến chúc thọ.
Chà, không ngờ Hoàng cung chỗ này cũng tân tiến dữ. Rõ ràng nàng nghe nói thương nhân địa vị rất thấp, người ở thời phong kiến đều coi thường thương thân.
Nhưng ngay sau đó, nàng không còn tâm tư suy nghĩ linh tinh nữa.
Vì nàng nhìn thấy người đó!
Chính là người đã bắt đứa nhỏ trộm túi tiền của nàng.
Nam nhân như hạc giữa bầy gà ấy, nam nhân có khí chất mâu thuẫn lẫn nhau ấy làm sao nàng quên được!