Nhà họ Vạn gặp tai ương.
Cha tôi bị tống giam.
Thánh thượng trực tiếp hạ lệnh cho Đại lý tự bắt giam cha tôi với tội danh là kéo bè kết đảng ngay trên đại điện.
Tuy tạm thời không có chứng cứ rõ ràng nhưng thay vì điều tra kỹ càng rồi mới bắt giam, Thánh thượng ra lệnh bắt cha tôi trước khi điều tra để tỏ rõ ý mình cho các vị đại thần biết.
Sau khi chuyện này xảy ra, nhà họ Vạn loạn cả lên. Tuy đám a hoàn, sai vặt không ăn cắp hoặc bỏ trốn nhưng ai nấy đều hoảng loạn, nơm nớp lo sợ một khi có thánh chỉ xét nhà thì tiêu đời.
Mẹ tôi lập tức dẫn tôi đi nhà ngoại ở phía nam kinh thành để lánh nạn.
Vốn dĩ mẹ tôi muốn Thẩm Tề đi cùng nhưng chàng kiên trì ở lại, nói rằng để phòng ngừa tiểu nhân làm bậy.
Nghĩ tới chuyện lúc này nhà tôi hẳn cần có người giữ nhà, tránh để người ta đục nước béo cò, tránh để lòng người hoang mang nên mẹ tôi đồng ý.
Trước khi đi, tôi hỏi Thẩm Tề:
- Chàng biết cha sẽ không sao, phải không?
Chàng nhìn tôi, ánh mắt vô cùng kiên định:
- Sẽ không sao đâu.
Nói xong thì thúc giục tôi và mẹ tôi lên đường:
- Nhất Nhất với mẹ đi trước, tôi ở lại giữ nhà. Em đem Bé Tròn theo, có gì thì thả nó về nói cho tôi biết.
- Được, vậy chàng cũng cẩn thận.
2.
Sau khi tới được nhà ngoại tôi lập tức thả Bé Tròn về báo tin bình an cho Thẩm Tề.
Lòng tôi rối bời vô cùng.
Tối đó trước khi ngủ tôi chợt nhớ đến chuyện lần trước Thẩm Tề phạm lỗi kia.
Cha tôi bỗng dưng quyên góp rất nhiều tiền để cứu trợ thiên tai lương thực; sau khi quyên góp xong tha thiết bảo mẹ tôi đi chùa Pháp Hoa cầu phúc; chuyện Thẩm Tề thì Thánh thượng giơ cao đánh khẽ,...
Nghĩ tới đây, hôm sau tôi lập tức tìm mẹ tôi hỏi chuyện.
Chuyện đúng như tôi dự đoán.
Thánh thượng nghi kị tiền tài của cha tôi nên cha tôi chỉ đành quyên góp thật nhiều tiền cho việc cứu trợ thiên tai. Nhưng quyên góp nhiều tiền quá lại khiến Thánh thượng mất mặt.
Trước đây vì thay Thánh thượng xử lý rất nhiều chuyện bẩn thỉu nên Thánh thượng lén ban thưởng cho cha tôi rất nhiều. Tiền bạc nhà tôi cũng nhờ đó mà tích luỹ được. Nhưng khi về già, cha tôi không muốn tiếp tục xử lý mấy chuyện đó nữa. Thánh thượng vừa sợ cha tôi để lộ những chuyện ngày xưa, vừa không muốn nhìn ông càng ngày càng giàu có.
Thư từ qua lại với Thẩm Tề, tôi biết cha tôi bị bắt là do vị trạng nguyên Vương Dương Châu kia dâng tấu. Bảo sao loại người thuộc phái thanh lưu như hắn lại lui tới với Thẩm Tề.
Hoá ra Thánh thượng đã trù tính việc này từ lâu rồi.
3.
Từng ngày lại trôi qua, chẳng có tin gì trong Đại lý tự truyền ra cả. Tôi với mẹ tôi càng ngày càng lo lắng, nhưng chúng tôi biết, lúc này không có tin tức gì chính là tin tức tốt nhất.
Lúc có tin truyền ra thì đã hơn một tháng sau rồi.
Trong công văn của Đại lý tự viết rằng cha tôi trong sạch.
Sau đó không lâu, Thẩm Tề cũng gửi thư tới giải thích cho chúng tôi hay.
Thì ra là cha tôi lấy bí mật của các đại thần mà nhiều năm qua ông thu thập được dâng lên cho Thánh thượng để cầu một cơ hội sống. Những bí mật này nằm trong đầu ông, chỉ có một mình ông mới biết được. Ông cũng cam đoan rằng sau khi ra tù sẽ quyên góp tất cả gia sản, xin từ quan rồi cùng cả nhà rời đi, không quay về kinh thành nữa.
Thì ra là thế, xem ra cha tôi đã lên kế hoạch chuẩn bị cho những việc này từ lâu rồi.
Chẳng có đế vương nào có thể từ chối chuyện nắm được nhược điểm của các đại thần cả.
Trong thư Thẩm Tề còn nói, cha tôi phải một vài ngày nữa mới được thả, Thánh thượng còn phải xác nhận những bí mật này có đúng hay không.
Bảo vệ được tánh mạnh là tốt rồi.
4.
Sau hôm ấy, cuối cùng tôi với mẹ tôi có thể thôi lo lắng rồi.
Vì thế hai mẹ con bắt đầu bàn bạc xem sau khi cha tôi về hưu cả nhà sinh sống thế nào.
Về quê thì có vẻ không tốt lắm.
Cha tôi vốn là người kinh thành, mà nhà ngoại của tôi cũng ở kinh thành nốt.
Vì thế chúng tôi quyết định tìm một nơi quanh năm như mùa xuân để định cư.
Còn tôi thì vẫn dự định vân du như trước, chẳng qua là chờ chọn chỗ ở mới xong xuôi thì tôi sẽ lên đường.
Có điều hình như chúng tôi đã quên mất Thẩm Tề, không biết chàng định thế nào.
Lúc thả Bé Tròn gửi thư đi, tôi hơi mờ mịt, trong lòng chỉ thầm chờ mong chứ không dám hy vọng ra mặt.
Sau nhiều ngày chung sống, tuy có chút lục đục nhưng chung quy vẫn hợp nhau, chúng tôi vụng về thăm dò tình cảm của đối phương, nhưng lại không dám xác định tình cảm ấy.
Lần này sau khi cha tôi bị bắt giam, hầu như ngày nào chàng cũng gửi cho tôi một phong thư, có lẽ là sợ tôi và mẹ ở nhà ngoại suy nghĩ lung tung. Tôi biết chàng nhất định đã chạy vạy lo liệu mọi chuyện ở trong triều, bằng không Thánh thượng cũng chẳng dễ gì buông tha cha tôi như thế.
Đến giờ khắc này tôi mới nhận ra chàng đã coi mình là người của nhà họ Vạn từ lâu rồi, chàng chưa từng né tránh hay ghét bỏ gì nhà tôi cả. Đối với tôi chàng cũng rất kiên nhẫn, còn dẫn dắt tôi theo đuổi chí hướng của mình.
Tôi không nên cô phụ tình cảm đó, cũng không muốn cô phụ, tôi muốn có chàng.
Khi Bé Tròn mang thư quay về, tôi không dám mở ra xem.
Dùng dằng một hồi lâu, cuối cùng tôi mở thư ra.
Thẩm Tề nói chàng bằng lòng đi cùng với chúng tôi.
Bởi vì chuyện lần này mà lòng chàng đối với Thánh thượng đã trở nên nguội lạnh. Chàng không ngờ hoàng đế không phải lúc nào cũng quang minh lỗi lạc như trong sách sử, thậm chí là mưu mô, âm hiểm và lươn lẹo, khác hẳn với những gì mà chàng hằng sùng kính.
Vì thế chàng định làm một thầy dạy học chứ không muốn lặn ngụp trong triều đình như vậy. Trước đây, lúc đi giảng kinh sử chàng đã thích rồi, chẳng qua thấy để giúp đời thì dạy học là con đường vòng nên quyết định tiếp tục làm quan trong triều. Nhưng hôm nay xem ra, có lẽ con đường vòng như thế mới thuần tuý nhất để dạy kẻ làm bề tôi lời dạy của các bậc thánh hiền, rồi dần dần lan toả cho càng nhiều người hơn.
Chàng lại nghĩ như vậy đấy.
Thế thì quá tốt, vốn dĩ tôi muốn tiếp tục chung sống với chàng mà.
5.
Sau đó, chúng tôi bắt đầu chuẩn bị mọi việc.
Mẹ tôi định về nhà thu dọn hành lý, đổi nữ trang vàng bạc thành ngân phiếu. Tuy phải quyên góp hết gia sản nhưng nhà tôi có một ít sản nghiệp không đứng tên họ Vạn. Trong phủ còn rất nhiều a hoàn, đứa sai vặt. Ngoại trừ vài người hầu thân cận ra, số còn lại đều được trả giấy bán thân rồi thả cho đi cả. Còn rất nhiều chuyện phải xử lý. Mẹ tôi vừa nói vừa dạy Thẩm Tề quản lý nhà cửa thế nào. Tôi ư, tôi thì ở nhà ngoại học buôn bán để sau này phòng thân.
Vì thế mẹ để tôi ở lại nhà ngoại.
Thẩm Tề vẫn gửi thư cho tôi mỗi ngày. Nội dung thư ngày trước là tình hình của cha tôi, còn bây giờ là mấy chuyện nhà linh tinh, thỉnh thoảng chêm thêm vài câu âu yếm.
Trong thư, chàng giải thích chuyện trước kia với tôi. Đầu tiên, là thẳng thắn thừa nhận mục đích ban đầu của chàng là bất chính nên không quan tâm gì đến tôi lắm. Sau này trải qua nhiều chuyện, nhận ra lòng mình rồi nên mới giận dỗi như thế. Cuối cùng hứa rằng sau này sẽ tin tưởng tôi chứ không đoán mò, ghen tuông nữa.
Tôi cũng chẳng vì chuyện này mà giận chàng. Đây là chuyện bình thường, có thể hiểu được. Lôi chuyện cũ ra nói chẳng hay ho gì.
Chỉ c ần sau này chàng hiểu chuyện nghe lời là được rồi.
Có qua có lại nên tôi cũng kể mấy chuyện kinh doanh buôn bán cho chàng nghe, cũng đáp lại mấy lời âu yếm của chàng.
6.
Khoảng nửa tháng sau, cha tôi đã được thả.
Tôi xách tay nải chạy về như bay.
Cuối cùng tôi đã gặp được cha tôi.
Ông gầy đi nhiều, tóc cũng bạc và rụng nhiều, áo quần vẫn là bộ đồ mặc hôm bị bắt, râu ria cũng dài ra nhiều, hai má hóp lại, quầng mắt thâm đen.
Trước giờ tôi chưa từng thấy cha tôi như vậy.
Cha ôm lấy tôi, vỗ vỗ lưng tôi, nói:
- Qua cả rồi, sau này là ngày lành thật sự rồi.
Tôi khóc, khóc rất lâu mới nín.
7.
Mẹ tôi và Thẩm Tề đã sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, mấy ngày nữa chúng tôi sẽ lên đường.
Đến lúc sắp ra đi, tôi buồn lắm.
Nơi này là ngôi nhà tôi đã sống suốt mười chín năm. Mỗi nhành cây ngọn cỏ đều là tôi nhìn chúng trưởng thành xanh tốt cả. Bây giờ phải thật sự phải đi rồi.
Sau khi ăn tối xong, tôi đi dạo một mình quanh nhà, nhìn ngắm nơi tôi sống bấy lâu để ghi nhớ chúng nhiều hơn.
Thẩm Tề đi tới, tôi bèn kể cho chàng những kỉ niệm ở chỗ này chỗ kia.
- Chỗ này nè, em bị ngã chổng vó, gãy cả cái răng…
- Chỗ này nè, em chôn xác một bé chim…
Tôi càng kể càng nhiều, Thẩm Tề chỉ lặng thinh lắng nghe chẳng hề ngắt lời.
Mãi cho đến khi mặt trời gác bóng tôi mới dừng lại.
- Em nói nhiều quá hả…
- Không đâu, tôi muốn nghe chuyện ngày xưa của Nhất Nhất từ lâu rồi. Cám ơn em bằng lòng kể cho tôi. Tôi sẵn lòng nghe em kể mà.
Tôi nhìn chàng, chợt nhận ra lâu rồi tôi chưa gặp chàng. Chàng cũng gầy đi nhiều lắm.
Tôi ôm lấy chàng, nói:
- Cám ơn.
Chàng vẫn chẳng nói gì, chỉ buông tôi ra rồi hôn tôi một cái.
Nhẹ nhàng, êm dịu.
Chỉ chốc lát sau, nụ hôn trở nên nóng bỏng hơn.
Chàng ôm chặt eo tôi, bế tôi lên.
Tôi sợ hãi kêu lên, choàng lấy cổ chàng, ngả người ghé vào vai chàng.
- Chàng làm gì đấy.
Chàng không đáp mà chỉ cất bước đi.
Cánh chàng ghì lấy chân tôi, đỡ lấy người tôi.
Bàn tay chàng thuận thế… áp vào nơi ấy.
Mỗi lần chàng đi một bước tôi lại thấy như bị “giày vò”.
Áo quần không ngừng cọ xát, thỉnh thoảng lại len vào sâu hơn.
Tôi chưa từng bị “tra tấn” như vậy bao giờ.
Đến lúc vào phòng, tôi bất giác khẽ r3n rỉ theo từng nhịp bước của chàng.
- Ưm… ưm… ôi…
Lúc cả người đong đưa lên xuống, thấy nắng chiều lấp loáng nhảy múa ở chân trời, mặt tôi cũng ửng lên. Tôi thấy y phục nhăn nhúm của mình hơi căng ra mỗi khi tay chàng buông lỏng, cảm giác như đường mòn được suối nhỏ tưới tắm.
Đến khi chàng để tôi ngồi trên bàn, tôi chẳng nghĩ ngợi được gì nữa, chỉ muốn nhoài về trước nhấm nháp sương ngọt mà thôi.
Thấy động tác chàng chậm quá, tôi cởi giúp chàng.
Tôi hoàn toàn đắm chìm vào “chuyện ấy” rồi mà chàng thì vẫn còn lòng dạ để tán gẫu.
- Nhất Nhất, em muốn tôi sao? Muốn thì không thể vứt bỏ tôi đâu đấy.
Dông dài gì vậy chứ, bộ dáng vẻ bây giờ của tôi giống như muốn chàng chắc?
Chẳng nghĩ ngợi vô nghĩa, tôi hôn chàng để dừng câu chuyện lại, cũng là thay cho câu trả lời của tôi.
Bàn tay tôi chuyển động không ngừng.
Cởi hết y phục xong, tôi đẩy chàng ra để ngắm cả người chàng thật kỹ.
Trước kia toàn là lúc ban đêm tắt đèn tối mịt, tôi không có cơ hội thưởng thức người chàng.
Tôi quan sát chàng, lúc nhìn thấy đầu lưỡi đo đỏ và lấp lánh ánh nước của chàng, ánh mắt tôi chẳng còn tỉnh táo nữa.
Yêu tinh đây mà.
Chàng cũng bắt kịp tốc độ của tôi, bàn tay thành thạo cởi váy tôi ra xong thì cứ quấn quýt ở đó mãi không rời.
Chờ đến khi sung sướng tràn đầy chàng mới chầm chậm thúc người về trước.
Cảm giác thật lạ lẫm, tựa như chớp giật lại gặp mưa rào.
Ẩm ướt.
Được mưa móc tưới tắm thì “cây trồng” càng dễ “trưởng thành”, đất đai càng mềm xốp.
Chúng nó mạnh như vũ bão gần như chẳng có trở ngại nào.
Quá trình “trưởng thành” đều sẽ đau đớn, đây là chuyện bình thường.
Vì thế “cây trồng” cũng tạm dừng lại, nghĩ cách cầu mưa. Tỷ như ủ ấm núi tuyết hay ra sức cày cấy.
May sao được như ước nguyện, mưa nhỏ rả rích mãi không dứt.
“Cây trồng” chẳng nề hà chi nữa, tự do vào ra.
Đến lúc dừng lại, tôi nằm trên giường nhìn áo bên trên thì ướt dầm dề, váy phía dưới thì chẳng thấy đâu. Lại nhìn ngực chàng phập phồng, ngắm gương mặt lấm tấm mồ hôi và ửng đỏ vì đ ộng tình, tôi cảm thấy thật thú vị.
8.
Cuối cùng cũng tới ngày rời đi.
Tối qua tôi với Thẩm Tề mới dừng việc mây mưa.
Hôm nay còn phải lên đường, không thể mệt mỏi quá được.
Những thứ cần đều đã mang theo cả.
Trời trong chẳng một gợn mây, thật thích hợp để xuất hành.
- Hết chính văn -
- ----------------------------------------------
[NGOẠI TRUYỆN]
Tôi là Vạn Y.
Cha tôi là một gian thần. Có điều bây giờ ông “hết làm” gian thần rồi.
Hiện nay chúng tôi sống ở thành Xuân như một gia đình bình thường.
Cha mẹ tôi mở mấy cửa hàng nhỏ khá là đắt khách.
Phu quân Thẩm Tề của tôi làm thầy dạy học. Bây giờ tình cảm của hai chúng tôi tốt lắm.
Chờ thu xếp cuộc sống ở đây xong tôi sẽ lên đường vân du. Đây là chuyện tôi muốn làm nhất.
Cô bạn Thẩm Mặc ở kinh thành vẫn thường liên lạc với tôi. Vì cô cũng định đi xa một chuyến.
Thật ra ở kinh thành tôi cũng không có nhiều bạn. Sau khi chuyển đi, thư từ qua lại xa xôi nên cũng không liên lạc gì nhiều. Chỉ có Thẩm Mặc là cùng chung chí hướng với tôi nên mới thường xuyên liên lạc.
Trong thư, Thẩm Mặc còn kể về Chu Nguyên Tư, nghe nói cậu ta phải lòng một cô đào của Lê Viên, dạo này đang đòi người nhà cho cưới nàng kia làm vợ.
Biết được tin này tôi kinh hãi vô cùng. Tiểu thuyết ngay bên cạnh tôi luôn còn gì!
Nói đùa vậy thôi chứ tôi hi vọng cậu ta được như ước nguyện. Cậu ta lớn lên cùng với tôi. Tôi mong cậu thiếu niên ngây ngô, hồn nhiên vĩnh viễn còn mãi trong ký ức tôi trưởng thành và hạnh phúc suốt đời
Tôi với Thẩm Tề bên nhau càng lâu, không hề thấy ngọt ngấy mà càng ăn ý với nhau hơn. Tuy không dám chắc sau này tình cảm của mình đối với chàng sẽ mãi mãi không thay đổi nhưng tôi nghĩ, hiện tại có được chính là điều tốt nhất rồi, trân trọng người trước mắt là quan trọng hơn cả. Nếu có ngày cảnh còn người mất, vậy thì thôi đành buông tay nhau ra. Thế nhưng tôi vĩnh viễn không phủ nhận hay trách móc chàng cũng như tình cảm này. Tuy ban đầu hẳn sẽ khó chịu lắm nhưng chúng tôi đã vì nhau mà trở nên hoàn hảo hơn, đó là điều đáng quý rồi.
Còn chuyện con cái ư. Có lẽ tôi không sinh con đâu. Đau lắm lại phải chuẩn bị tâm lý nữa. Ai bảo là đàn bà thì phải sinh con chứ? Nếu thật sự muốn thưởng thụ cảnh con cháu sum vầy thì có thể nhận nuôi một đứa trong viện mồ côi. Như thế có thể giúp bé sống tốt hơn đôi chút, lại không cần chịu nỗi đau sinh đẻ. Chuyện này tôi không nói với cha mẹ. Thứ nhất là vì cách biệt thời đại. Thứ hai, đây là cuộc đời của tôi, tôi phải tự mình chịu trách nhiệm, vậy nên tôi chỉ làm những chuyện tôi bằng lòng, tình nguyện mà thôi. Cho dù đó là cha mẹ hay phu quân thì cũng là người chung sống với tôi chứ không thể thay tôi sống cuộc đời của mình được.
Có điều nếu có nhận con nuôi thì đứa bé nhất định sẽ theo họ Vạn. Bởi vì chàng ở rể chính là ở rể, chạy không thoát đâu.
- Hết toàn văn -