• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thiếu chủ.” Hai người đang nói chuyện, Đường Vũ đã đi vào, quan sát Văn Thao một chút nói, “Canh một đêm, tinh thần của ngươi lại khá tốt, có muốn đi ngủ bù không?”

Văn Thao không tiện nói tình hình thực tế, đành phải cười không nói. Bồ Thần khụ một cái: “Không cần.”

“Thiếu chủ ngươi cũng quá độc ác.” Đường Vũ lẩm bẩm, “May mắn ta không phải Thân Vệ bên cạnh Thiếu chủ.”

“Hừ, hiện tại cánh cứng rồi, có thể bịa đặt cả Thiếu chủ của ngươi.” Bồ Thần không giận tự uy, nhìn chằm chằm vật trong tay Đường Vũ hỏi, “Rốt cuộc có chuyện gì?”

“Ồ, là thiếp mời Sở vương đưa tới, mới Thiếu chủ đến dự tiệc cua, giờ dậu* hôm nay ở Túy Tiên Lâu.” Đường Vũ đi qua đưa thiếp mời.

(*酉时: từ 5 giờ đến 7 giờ chiều.)

“Lúc này đã gấp không chờ nổi rồi.” Bồ Thần nhìn thiếp mời trong tay.

“Vậy Thiếu chủ có đi không?” Đường Vũ lộ ra vẻ mặt chờ mong.

“Đi, dĩ nhiên đi! Ta lại muốn tới gặp Sở vương, xem gã có gì trong tay.” Bồ Thần đáp đến dứt khoát, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, “Đường Vũ, phái người nhìn chằm chằm Thái bá, đặc biệt là hành tung bên ngoài phủ.”

“Vâng!” Đường Vũ nói, “Bắt đầu từ hôm qua liền vẫn luôn phái người nhìn chằm chằm. Ta không dám để cho người của Hạng tướng quân đi, đều là thân tín của chúng ta.”

“Làm rất tốt.” Bồ Thần vỗ vỗ Đường Vũ, “Tính tình Hạng Hổ nóng nảy, ông ấy không làm được loại chuyện tinh tế này. Điều ông ấy đến ngoài thành phối hợp với hơn một ngàn Thân Vệ phụ thân để ở ngoài thành đi, quân lương, chi phí đều tính vào trong phủ. Năm vạn người chúng ta dẫn đến từ Võ Xương còn phải mấy ngày nữa mới có thể đến, mấy ngày nay liền vất vả đám người Hạng Hổ.”

Bồ Thần xử lý việc quân bên trong phủ và bộ phận bên ngoài thành, đáo mắt đã đến giờ dậu, gọi Đường Vũ và Văn Thao, nghĩ nghĩ, nói với Đường Vũ: “Ngươi ở lại đi, mang theo mấy trăm người ở trong phủ phối hợp tác chiến, để phòng bất trắc.”

Đường Vũ không dám lỗ mãng, nghĩ rằng không biết mục đích lần này của Sở vương là gì, vì thế đảo mắt nói, “Thiếu chủ, ta để lại một vài người ở trong phủ, lại dẫn theo mấy người mai phục trong hẻm nhỏ ở gần Túy Tiên Lâu, một khi chỗ Thiếu chủ có động tĩnh, ta có thể tới bảo vệ Thiếu chủ kịp thời.”

“Rất tốt.” Bồ Thần cảm thấy rốt cuộc Đường Vũ thành thục không ít.

“Chậm đã.” Văn Thao đột nhiên mở miệng, Đường Vũ và Bồ Thần đều nhìn y. Văn Thao nghĩ nghĩ, lại dặn dò mấy câu với Đường Vũ, Bồ Thần cảm thấy Văn Thao không khỏi quá mức cẩn thận, muốn nói ra mấy câu trào phúng, nhưng nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Văn Thao lại nuốt lời muốn nói xuống.

Túy Tiên Lâu ở gần cổng Chu Tước nơi phồn hoa nhất của Kiến Khang, trước sông Tần Hoài, vừa vào đêm, muôn vàn hoa đăng dập dờn, chiếu bóng xuống mặt nước, như là một bức tranh xinh đẹp. Làn điệu miền Nam* mềm mại quẩn quanh trong ánh đèn màu cam quất, nơi này có đồ ăn tinh xảo nhất, ca múa quyến rũ nhất, cùng với thứ không thể thiếu nhất, người trong mộng say mãi không tỉnh**.

(*Nguyên văn 南曲Nam Khúc: các làn điệu lưu hành ở miền nam Trung Quốc trong thời nhà Tống, Nguyên, Minh.)

(**Nguyên văn 长醉不醒的梦中人.)

Bồ Thần tới nơi này lần đầu tiên, cảm thấy cả người đều không khỏe. Cũng may thân phận hắn tôn quý, đi vào Túy Tiên Lâu, đều có người dẫn hắn đến gian phòng tên Thiên Tự ở lầu hai. Sở vương đã ở bên trong, người khoác áo gấm vàng ròng, quý khí bức người. Một người khoảng trên dưới bôn mươi ngồi ở bên cạnh Sở vương, vẻ mặt nho nhã, lại lộ ra khí chất khôn khéo. Nhìn kỹ, mặt mày của Sở vương và người trung niên này có mấy phần tương tự.

“Bồ huynh, lần trước chỉ gặp qua ở Hội bàn suông, chưa kịp nói nhiều, Bổn vương cố ý sắp xếp tiệc cua này, thưởng thức món ngon với Bồ huynh, không say không nghỉ.” Sở vương kéo tay Bồ Thần một cách thân thiết.

“Vương gia.” Bồ Thần rút tay ra, hành lễ một cách cung cung kính kính, “Vương gia mở tiệc, Bồ mỗ không dám không tới. Chỉ là, gia phụ mới mất, không dám uống rượu. Cua này cũng là món ngon của đất nam, Bồ mỗ ăn không quen, tùy ý ăn một vài món đơn giản là được rồi.” Bồ Thần nói đến đường hoàng.

“Ài, lời này của Bồ thiếu tướng thật cổ hủ.” Trung niên kia mở miệng, “Tuy triều đại noi theo tổ huấn dùng hiếu thuận để quản lý thiên hạ, nhưng người nào không biết nghi thức chịu tang của triều Cảnh quá mức phiền phức, động một chút liền phải túc trực bên linh cữu ba năm. Sĩ tử bình thường cũng liền thôi, nếu là cấp dưới đắc lực của triều đình, như Bồ thiếu tướng quân đây thì cũng làm theo nghi thức cổ hũ này, vậy đặt giang sơn xã tắc ở chỗ nào? Đặt Quân vương ở nơi nào?”

Bồ Thần nghe giọng điệu của ông ta dự đoán được người này chính là Tề Sâm, có quan hệ huyết thống với Sở vương, cho nên khuôn mặt cũng có mấy phần giống, chắp tay nói: “Lời này của Tề tướng có lý. Nhưng xuất lực cho triều đình là bổn phận, uống rượu hưởng lạc lại là đạo đức cá nhân. Bồ mỗ không uống rượu không hưởng tiệc, vì chính là không thẹn với lương tâm.”

Thấy thái độ của Bồ Thần quyết liệt, Sở vương và Tề Sâm nhìn thoáng qua nhau, không nghĩ tới hắn còn trẻ lại rất có phong độ khí khách của Bồ Dương, năm đó Bồ Dương chính là xương cứng có tiếng, mềm cứng không ăn, xem ra việc hôm nay cũng không dễ. Sở vương vội vàng đổi giọng phụ họa: “Một khi đã vậy, liền lấy trà xanh cho Bồ huynh, thêm một vài món thanh đạm, Bồ huynh tuyệt đối không được khách khí.”

Bồ Thần gật đầu xem như đồng ý. Sau khi ngồi xuống Tề Sâm để ý thấy một vị thiếu niên cực kỳ thanh tú xinh đẹp cầm kiếm đứng sau Bồ Thần, tán dương: “Nhân tài trong tay Bồ thiếu tướng đông đúc, ngay cả Thân Vệ bên cạnh cũng là dáng vẻ đường đường.”

Sở vương nghe vậy cũng để ý, chỉ thấy dung mạo thiếu niên kia xuất chúng, ánh mắt trong trẻo sinh động*, tay trái nắm chặt bội kiếm, mang theo một loại khí chất trong trẻo lạnh lùng. Sở vương lập tức cảm thấy Thân Vệ ngàn chọn vạn tuyển bên cạnh mình ở trước mặt thiếu niên này thật giống như giá áo túi cơm**. Sở vương từ nhỏ chính là lớn lên trong cẩm ngọc, thứ nhìn trúng không có gì là không lấy được vào tay, thấy được thiếu niên này, cũng nổi lên chút tâm tư, thử dò xét: “Thân Vệ bên cạnh Bổn vương, đều lớn lên ở Kiến Khang, chưa từng thấy việc đời, không giống Thân Vệ của Bồ huynh, đều được rèn ra từ quân doanh. Không biết Bồ huynh có bỏ được những thứ yêu thích tặng tiểu huynh đệ này cho Bổn vương, cũng để cho những thủ hạ kia của Bổn vương nhìn thấy việc đời hay không?”

(*Nguyên văn 目光流转 mục quang lưu chuyển.)

(**酒囊饭袋 tửu mang phạn đại: châm chọc người k biết làm gì, vô năng.)

Lời này vừa ra Văn Thao đột nhiên khẩn trương. Tặng Thân Vệ, ca kỹ, thậm chí cơ thiếp cho nhau giữa các quyền quý, đều là việc cực kỳ bình thường. Thân phận Sở vương tôn quý, nếu đã mở miệng, nếu muốn từ chối, liền nhất định phải tìm một cái cớ gãi đúng chỗ ngứa. Văn Thao nghĩ một chút nói: “Tại hạ cũng không phải ra từ…”

“Không thể.” Không đợi Văn Thao nói hết, Bồ Thần đã mở miệng từ chối. Văn Thao còn muốn giải thích mình không phải xuất thân từ Võ Xương, cũng không rèn luyện ở trong quân doanh, Bồ Thần lại vươn tay ngăn y lại, “Bồ mỗ là con nhà võ, không hiểu quy củ Kiến Khang. Nhưng có một thứ phụ thân đã từng dặn dò lúc còn nhỏ, người theo mình, tuyệt đối không tặng cho người khác.”

Sở vương vốn cũng không nghĩ tới nhất định phải có Thân Vệ này, nhiều hơn chính là ý thử, nếu như Bồ Thần từ chối một cách uyển chuyển, hoặc là tặng người khác, vậy cuộc nói chuyện sau đó của bọn họ sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Chính là gã không nghĩ tới Bồ Thần từ chối chém đinh chặt sắt như vậy, thậm chí còn mang lời dạy dỗ của Bồ Dương ra. Những lời này đều khiến cho Sở vương và Tề Sâm lạnh thấu tim, Tề Sâm thì lại thầm đưa mắt ra hiệu cho người hầu bên cạnh.

“Ha ha, Bổn vương chính là nói đùa, Bồ huynh tuyệt đối không cần để trong lòng. Tới, dùng bữa, dùng bữa.” Sở vương đành giảng hòa.

Bồ Thần đụng vài đũa cho có lệ. Mấy người ăn đến không tập trung, mang theo tâm sự riêng. Mắt thấy đồ ăn đều đưa lên không sai biệt lắm, Tề Sâm lại kêu người hầu đốt lư hương. Bồ Thần không quen dùng hương thơm, cộng với mùi hương này vừa nồng vừa ngọt ngấy, liền nhăn nhăn mũi, Sở vương nói: “Bồ huynh đừng câu nệ, những thứ này là hương liệu tốt nhất, có tác dụng tỉnh táo tinh thần.”

Tề Sâm thấy thời cơ không sai biệt lắm, vẫn là nói ra lời đã chuẩn bị thật lâu: “Bồ thiếu tướng quân, hôm nay Sở vương và lão thần mời Thiếu tướng quân dự tiệc, nhất định Thiếu tướng quân cũng đã biết dụng ý của chúng ta. Lão thần đây liền nói thẳng.”

“Mời nói.” Bồ Thần nói đến dứt khoát.

Tề Sâm thở dài: “Bệ hạ bệnh nặng đã lâu, hẳn là Thiếu tướng quân cũng có nghe thấy. Bệ hạ cảm thấy bệnh tình của mình có xu thế trầm trọng, mới có thể cố ý gọi Đại Tư Mã tới, vốn là muốn thương lượng chuyện Thái tử, muốn thuyết phục Đại Tư Mã đồng ý thay trữ*.”

(*易储 dịch trữ: thay trữ quân (thái tử).)

“Ồ, ý của Tề tướng là, phụ thân ta được Bệ hạ gọi tới Kiến Khang, vốn là muốn thương thảo chuyện thay trữ?” Bồ Thần nhìn Tề Sâm và Sở vương một cách do dự, lòng ước lượng mức độ đáng tin của chuyện này.

“Đúng vậy, không nghĩ tới Đại Tư Mã bị kẻ gian làm hại, việc này liền bị gác lại. Ngày sau Thiếu tướng quân chính là phải thừa kế nghiệp cha, làm quân thần đắc lực canh giữ một phương của Nam Cảnh, lão thần và Sở vương báo tình hình thực tế cho Thiếu tướng quân, hy vọng Thiếu tướng quân đi theo ý nguyện cuối cùng của Đại Tư Mã, ủng hộ chuyện thay trữ. Chờ Sở vương đăng cơ sau khi Bệ hạ được trăm tuổi, Thiếu tướng quân nhất định sẽ là quyền thần tay nắm binh quyền đệ nhất của Nam Cảnh, đến lúc đó Tề thị Quảng Lăng và Bồ thị Tấn Dương chúng ta cùng nhau phụ tá Sở vương, cùng nhau tạo ra thời kỳ hưng thịnh của Nam Cảnh.”

Bồ Thần đoán được Sở vương gọi hắn tới là muốn nhận được sự ủng hộ của hắn, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới lúc ấy phụ thân tới Kiến Khang chính là vì thương nghị chuyện thay trữ. Hắn nhíu mày nói: “Phụ thân luôn phản đối chuyện thay trữ, mấy lần dâng sớ đã nói rõ phế trưởng lập ấu có tổn hại đến quốc tộ. Hiện giờ phụ thân mất, sao Bồ mỗ biết được lời hai vị nói là thật?”

Sở vương cười lạnh nói: “Cũng không phải Bồ huynh chưa từng thấy vị Thái tử hoàng huynh kia của Bổn vương, phụ hoàng muốn thay trữ cũng không phải ngày một ngày hai, chỉ là ngại với ý kiến của Đại Tư mã chậm chạp không hạ chiếu. Hiện giờ Phụ hoàng bệnh nặng, mới có thể cố ý gọi Đại Tư Mã tới, việc này còn có gì phải nghi vấn?” Sở vương sửa thái độ thân thiết giả nhân giả nghĩa vừa rồi, đổi về kiêu căng ngày thường của gã.

“Nếu là như vậy, vì sao Bệ hạ không tự mình hạ chiếu, gọi ta vào cung? Nếu Bệ hạ tự mình nói việc thay trữ với Bồ mỗ, Bồ mỗ lại định đoạt cũng không muộn.” Bồ Thần không khoan nhượng.

Bồ Thần một bên nói một bên để ý sắc mặt của hai người, quả nhiên vừa nghe đến hai chữ “vào cung”, hai người đều hơi biến sắc.

Không nghĩ tới Bồ Thần này khó đối phó như vậy. Tề Sâm cảm thấy phiền muộn không thôi. Bệ hạ đã hôn mê thời gian không ngắn, rất có khả năng không bao giờ tỉnh lại, cho nên ông và Sở vương mới có thể sốt ruột tìm kiếm ủng hộ từ Bồ Thần. Lúc ấy Chu Thiệu bệnh nặng gọi Bồ Dương vào cung, rốt cuộc là gửi gắm Thái tử hay là phế Thái tử lập Sở vương, ông cũng không nắm chắc. Ông vốn tưởng rằng mình nói dăm ba câu là có thể khiến Bồ Thần đi vào khuôn khổ, không nghĩ tới hắn dầu muối không ăn, thế nhưng muốn đi gặp Bệ hạ mới có thể định đoạt. Hiện giờ Bệ hạ hôn mê, nếu để Bồ Thần biết bệnh tình của Bệ hạ, lỡ như sinh ra lòng mưu phản, hậu quả càng là không dám tưởng tượng.

“Bệ hạ bệnh nặng, lúc này chỉ sợ không tiện gặp Thiếu tướng quân.” Tề Sâm thản nhiên nói.

“Nếu đã vậy, chúng ta đây không còn gì để nói, ta đây liền…” Bồ Thần vừa muốn đứng dậy, bỗng nhiên cảm thấy tứ chi xụi lơ, tim đập rộn ràng, một trận choáng váng đầu.

Văn Thao vội vàng đi tới đỡ hắn, hỏi nhỏ: “Làm sao vậy?”

Bồ Thần cảm thấy miệng khô lưỡi khô, lại không thể nói ra lời, chỉ lắc lắc đầu. GIờ khắc này Văn Thao cũng cảm thấy tứ chi vô lực, tâm thần không yên, như là có muôn vàn ngọn lửa muốn phun ra khỏi lồng ngực.

“Các ngươi làm gì?” Văn Thao thở dồn dập, chất vấn hai người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK