“Xin Thiếu chủ giáng tội!” Thân Vệ còn lại cũng quỳ bịch xuống đất.
Bồ Thần biết những người này đi theo phụ thân đánh nam diệt bắc nửa đời người, phụ thân mất, tự trách nhất chính là bọn họ, nhưng, phụ thân mất, bọn họ bảo vệ không chu toàn cũng là sự thật. Hắn đảo qua mặt từng người: “Phụ thân bị người ám sát, các ngươi thật sự có tội. Nếu còn muốn ở lại Bồ thị, liền trợ ta bắt được hung thủ!”
“Tại hạ vì nghĩa không thể chối từ*!” Mọi người hô lớn.
(*义不容辞 nghĩa bất dung từ)
Bồ Thần nâng Hạng Hổ dậy, thấp giọng: “Đưa ta đi nhìn phụ thân trước.”
Hạng Hổ vội dẫn Bồ Thần tới phòng của Bồ Dương. Bắt đầu từ ngày Bồ Dương bị ám sát, nơi này vẫn luôn được Hạng Hổ canh phòng nghiêm ngặt, xác chết vẫn không di chuyển. Chỉ thấy trên giường, Bồ Dương nằm ngửa, ngực trái bị vũ khí sắc bén đâm thủng, vết máu đã sẫm. Bồ Thần thấy cảnh này, lửa giận và bi thương đè nén một đường lại xông lên, hắn quỳ gối trước giường Bồ Dương trầm giọng: “Phụ thân….”
Từ nhỏ đến lớn, phụ thân ở trong lòng hắn giống như một người không gì không làm được. Ký ức đầu tiên của hắn chính là khôi giáp lạnh băng của phụ thân tản ra mùi máu tanh nhàn nhạt, phụ thân nhấc bổng hắn lên, nhìn binh sĩ xếp hàng ngay ngắn ở dưới tường thành, phụ thân nói: “A Thần, chờ cha già rồi, những người này, về sau đều là người của con!”
Chờ phụ thân già rồi… Bồ Thần siết chặt tay hận không thể siết ra máu, hắn nhìn thân hình to lớn vẫn đang ở thời kỳ tráng niên của phụ thân giờ khắc này đã xám trắng giống như lá khô, hắn không chờ được đến ngày phụ thân già đi đã phải gánh vác tất cả một mình.
Hắn gằn ra từng chữ từ kẽ răng: “Ai làm?”
Hạng Hổ nói: “Mấy ngày nay bắt được vài người khả nghi, thẩm vấn xong đều không phải. Người bắt được tối nay, mất mấy ngày mới bắt được y, ta thấy bảy tám phần mười chính là y!”
“Hả? Y có nhận không?” Trong giọng nói của Bồ Thần đã có chút sát khí.
“Không có, sau khi bắt về, y không chịu nói một chữ, mạt tướng đang muốn tự mình thẩm vấn. Lúc bắt được y mặc đồ đi đêm, thân thủ cực tốt, lại mang theo bội kiếm…”
“Dẫn ta đi qua gặp y!” Không đợi Hạng Hổ nói xong, Bồ Thần đã bước ra khỏi phòng. Đường Vũ đi theo một đường cũng theo sát đằng sau.
Đường Vũ biết tính tình của Thiếu chủ nhà mình, tuy rằng ngày thường trầm mặc ít lời, đối đãi khoan dung với người dưới, nhưng đối với kẻ địch tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay, không biết thích khách xui xẻo kia cuối cùng có thể giữ toàn thây hay không. Hạng Hổ không dám chậm trễ một khắc nào, dẫn Bồ Thần và Đường Vũ tới phòng tra khảo ở sân sau, vừa mở cửa, một thiếu niên mặc đồ đi đêm màu tối bị trói tứ chi, đang cuộn tròn ở góc.
Phòng tra khảo tối tăm, chỉ có một chút ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, vừa lúc chiếu vào trên mặt thiếu niên kia. Tuy giờ khắc này Bồ Thần cấp hỏa công tâm*, hận không thể giết thích khách kia ngay tại chỗ để báo thù cho phụ thân, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt kia, vẫn không khỏi sửng sốt một chút. Đường Vũ đã hé miệng nói: “Thật dễ nhìn.”
(*急火攻心: thể hiện vô cùng tức giận.)
Thiếu niên dưới ánh trăng màu da trắng muốt, mặt mày như vẽ, hình như y vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, khoảnh khắc nghe thấy tiếng mở cửa liền nhìn tới đây với ánh mắt mê mang, Bồ Thần bỗng nhớ tới một câu trong < Lạc Thần Phú > của Tào Tử Kiến năm đó: Chuyển miện lưu tinh, quang nhuận ngọc nhan*. Bồ Thần hít sâu một hơi, nhưng thần trí vẫn nhanh chóng chuyển về việc chính, cho dù thiếu niên này trông thế nào đi nữa, hiện tại y có khả năng là người ám sát phụ thân hắn nhất, hơn nữa nghe Hạng Hổ nói, thân thủ của y rất tốt, phải đề phòng cẩn thận.
(*转眄流精, 光润玉颜: ánh mắt như sao sa, dung nhan như ngọc sáng.)
Bồ Thần đi đến trước mặt thiếu niên, toàn bộ bóng người bao trùm lên thiếu niên, nhìn xuống y một cách cao cao tại thượng*, lạnh lùng hỏi một câu: “Ngươi là ai?”
(* 高高在上: chỉ địa vị cao.)
Thiếu niên kia liếc mắt nhìn hắn một cái, cũng không trả lời.
“Ngươi có biết đây là đâu không?” Bồ Thần nhìn chằm chằm thiếu niên, lạnh lẽo trong giọng nói khiến cho Đường Vũ nhịn không được rùng mình một cái.
Thiếu niên gật gật đầu.
Thì ra cũng không phải hoàn toàn dầu muối không ăn, Bồ Thần nghĩ thầm. Giọng của hắn lại lạnh hơn mấy phần: “Nếu biết đây là đâu, tốt nhất phải trả lời cẩn thận, bằng không mạng nhỏ để lại nơi này, cũng tuyệt đối sẽ không có người tới cứu ngươi.”
Thiếu niên kia nhìn chằm chằm Bồ Thần, ý tứ trong mắt không đổi chút nào, không thấy oán hận, cũng không có sợ hãi, lại như một dòng suối trong, Bồ Thần chỉ thấy khuôn mặt ẩn nhẫn tức giận của mình trong đôi mắt y.
Bồ Thần không khỏi bị móc lên lửa giận trong lòng, tuy hắn không phải người thiếu kiên nhẫn, nhưng phụ thân mới mất, thế cục Kiến Khang lại như một cuộn chỉ rối, giết y rất dễ, nhưng hắn càng muốn biết người ra tay đằng sau rốt cuộc là ai hơn. Hắn tăng âm lượng: “Là ngươi giết Đại Tư Mã?”
Thiếu niên kia không dời mắt, lúc này lại là lắc đầu chầm chậm.
Bồ Thần không kiên nhẫn tiếp tục dong dài với thiếu niên này nữa, bỗng rút bội kiếm ra, đặt ở bên cổ thiếu niên, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Thiếu niên theo bản năng nghiêng người qua một bên ngay khi kiếm kia đặt lên, nhưng nhanh chóng nhận ra căn bản chính là vô dụng, nếu Bồ Thần muốn giết y, y không hề có sức phản kháng. Thay vì như vậy, không bằng làm ngược lại, khiến Bồ Thần sớm biết mình sẽ không mở miệng, sau đó muốn chém muốn xẻo cũng chỉ có thể mặc cho ý trời. Vì thế, thiếu niên kia lại nhích về phía ngược lại, lúc này vừa đến gần liền chạm đến lưỡi kiếm, cần cổ trắng như tuyết của thiếu niên để lại một vệt máu. Bồ Thần cảm thấy giật mình, lòng hoài nghi có khi nào thích khách này muốn tự mình kết thúc? Tay vội vàng dời kiếm qua bên cạnh, thế nhưng khóe miệng của thiếu niên kia lại nhếch lên ý cười.
Bồ Thần vốn đang tốt, lần này giao phong với thiếu niên lại là mình rơi xuống thế yếu. Hắn từ nhỏ thiên tư hơn người, cho dù cưỡi ngựa bắn cung hay là thi văn đều ngộ tính cực cao, năm tuổi đã làm một bài mô phỏng Nhạc phủ thơ* khiến giới văn thơ Nam Cảnh khiếp sợ. Sau khi thành niên mặc dù không giao du với sĩ tử Kiến Khang, nhưng ngoài tài danh* của hắn, cưỡi ngựa bắn cung cũng là hạng nhất, lòng không để sĩ tử Kiến Khang vào mắt. Lúc này lại rơi xuống thế yếu ở trước mặt một thiếu niên tay không tấc sắc, lòng hiếu thắng nảy lên trong lòng Bồ Thần, cộng thêm nỗi lòng nôn nóng hỗn loạn, liền dứt khoát ném bội kiếm đi, trực tiếp dùng tay bóp chặt cổ thiếu niên.
(*乐府诗: Nhạc phủ 乐府- quan thự chuyên quản về âm nhạc. Những thơ ca do nhạc phủ sưu tập và những sáng tác của nhạc phủ được gọi chung là nhạc phủ thơ.)
(*才名: tài hoa cùng danh vọng.)
Đều là uy hiếp đến tính mạng, bội kiếm sắc bén lạnh băng, rất dễ khiến người bị thương, hắn vừa ra tay thiếu niên liền chết không phải lo*, nhưng manh mối của người phía sau liền bị chặt đứt; mà dùng tay bóp chặt cổ đối phương, dĩ nhiên có thể khống chế lực, cho dù người bị bóp mang theo lòng muốn chết, nhưng loại sợ hãi khi hô hấp bị người chiếm lấy từng chút một này vẫn khiến người bình thường khó có thể chịu đựng. Bồ Thần biết rõ điểm này, cho nên khi hắn bóp chặt cổ thiếu niên giống như mãnh thú đùa bỡn con mồi trong lòng bàn tay, hắn một bên tăng thêm sức lực một bên hỏi: “Ngươi là ai?”
(*死不足虑 tử bất túc lự.)
Cổ thiếu niên đã bị lưỡi kiếm cắt ra, chảy ra mấy tơ máu nhỏ, hiện giờ lại bị tay Bồ Thần bóp chặt, khuôn mặt trắng muốt bị nghẹn đến đỏ bừng bởi vì máu không chảy được. Tay Bồ Thần là tay hàng năm cầm kiếm, hổ khẩu* đều là vết chai, bóp ở trên cổ thiếu niên, đau đớn cộng với cảm giác hít thở không thông đến như che trời lấp đất. Thiếu niên nhịn không được rên khẽ một tiếng, truyền đến từ sâu trong cổ họng của thiếu niên.
(*虎口: chỗ khe giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.)
Bồ Thần thấy thiếu niên hít thở đã không xong, càng tăng thêm sức trên tay. Hắn làm đến cực cẩn thận, vừa muốn cho thiếu niên cảm thấy càng lúc càng hít thở không thông, vừa không thể mất chừng mực thật sự bóp chết y. Người ở vào khoảnh khắc cho rằng mình sắp chết luôn rất mềm yếu. Bồ Thần ghé sát cả khuôn mặt mình về phía thiếu niên, lúc này đây hắn dùng âm lượng chỉ có hắn và thiếu niên mới nghe được hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Con ngươi của thiếu niên rốt cuộc có chút sợ hãi, dường như có tiếng vang phát ra từ cổ họng y. Bồ Thần vội vàng buông lỏng tay, vừa đủ để thiếu niên lên tiếng, nhưng cảm giác dồn nén vẫn còn. Bồ Thần đưa tai tới bên miệng thiếu niên, cổ họng thiếu niên phát ra mấy tiếng mơ hồ: “Không… không phải... ta..”
“Mẹ kiếp!” Bồ Thần giận dữ, đứng dậy đá thiếu niên một cái thật mạnh: “Không phải ngươi lại không chịu nói ngươi là ai, ta thấy ngươi là không muốn nói ra người phía sau!”
Thiếu niên bị Bồ Thần đá một cái, một trận đau đớn đánh úp tới nhưng lại không hề rên một tiếng.
Bồ Thần thấy thế liền biết đây là người không dễ đối phó, im lặng không lên tiếng ra khỏi phòng tra khảo. Đường Vũ và Hạng Hổ đuổi theo, Hạng Hổ vội hỏi: “Thiếu chủ, nên xử trí người này thế nào?”
Bồ Thần dùng đầu lưỡi liếm liếm răng cấm của mình, nghĩ nghĩ nói: “Dùng phạt roi.”
Màn đêm buông xuống, Thái bá – Quản gia của phủ Tướng quân hầu hạ Bồ Thần tắm rửa. Thái bá là lão nhân đi theo Bồ thị, ban đầu là của hồi môn của phu nhân Khương Cơ mang tới, đến sau vẫn luôn ở phủ Phiêu Kỵ Tướng Quân Kiến Khang làm quản gia. Lúc Bồ Thần cởi quần áo trong ra mới phát hiện vết máu khô trên tay, đó là máu từ vết thương bị kiếm cắt của thích khách trước khi hắn bóp cổ thích khách. Hắn bỏ tay vào trong thùng tắm, vết máu nhanh chóng tan ra ở trong nước, Bồ Thần bỗng nhớ tới khuôn mặt thiếu niên trong ánh trăng, đó thật sự là một khuôn mặt dễ nhìn. Phía phòng tra khảo truyền đến tiếng roi quất, Bồ thị Tấn Dương của bọn họ là dựa vào quân công* bò lên trung tâm quyền lực từng chút một. Trong quân đội, quan trọng nhất là phải thưởng phạt rõ ràng. Bồ thị luôn có tiếng nghiêm khắc ở trong phương diện kỷ luật, đặc biệt là phạt roi của Bồ thị. Roi là chế tạo đặc biệt mang theo móc nhỏ, lực và góc độ của mỗi một roi đều là có quy định, cho dù là binh sĩ rèn luyện quanh năm ở trong quân doanh, cũng thường không chịu được quá ba mươi roi. Vừa rồi Bồ Thần phân phó phạt roi cho thích khách, mỗi đêm mười roi, thẳng đến khi y mở miệng mới thôi. Bồ Thần đưa tai để ý âm thanh ở phía phòng tra khảo, nói chung, một roi hạ xuống, hiếm khi không gào thét, cho dù cố nhịn hết sức, cũng sẽ phát ra tiếng hít hà theo bản năng.
(*军功: công trạng trong chiến đấu.)
“Chát” “Chát” “Chát”….
Đánh xong cả mười roi, Bồ Thần lại không nghe được bất cứ tiếng rên nào. Thiếu chút nữa thì hắn phải hoài nghi có phải người bị đánh chết rồi hay không, vừa định tìm Đường Vũ tới hỏi, chợt nghe thấy mấy tiếng thở rít và tiếng răng va vào nhau. Đổi là người thường căn bản không nghe được âm thanh này, nhưng ngũ cảm của Bồ Thần cực kỳ nhạy bén, sau khi bắt được chút hô hấp này liền nhíu mày.
Người này cũng quá quật cường rồi, nếu y không phải thích khách giết phụ thân hắn, vì sao không nói cho mình thân phận của y chứ? Nếu y thật sự là thích khách, vậy tại sao y thề sống chết không nói ra tên của người nào?