Trong buổi hẹn ăn tối thường lệ ở nhà hàng Nhật, Khương Lỵ Lỵ hỏi Vãn Chu.
Vãn Chu vừa kết thúc một ngày khám bệnh, bận đến mức không thể ăn cơm, giờ đang ăn mì udon ngấu nghiến, miệng phồng lên trông như một con hamster nhỏ.
“Mình không biết, hình như khá đông, thậm chí nhiều người mình không nhận ra hoặc quên mất tên luôn rồi, nếu đi thì cũng chẳng có gì thú vị.”
“Chị hai à, cậu không cần phải biết hết đâu, cứ chơi với lớp mình là được mà.” Khương Lỵ Lỵ liếc mắt, nhấp một ngụm rượu sake được chủ tiệm nhiệt tình đề cử vừa được nhập về từ Hokkaido của Nhật.
“Xem tình hình đã, khoa mình vẫn chưa có lịch làm việc nên không biết hôm đó mình có rảnh không nữa. Cậu có đi không?” Vãn Chu khẽ nhíu mày.
“Đi chứ, sao lại không đi, dù sao mình cũng đâu có chuyện gì để làm.” Khương Lỵ Lỵ vô tư nói.
“Ừm... Vậy mình sẽ xem tình hình thử, nếu cậu đi thì mình sẽ cố gắng đi vậy.” Vãn Chu hút sợi mì cuối cùng.
“Này mình hỏi này, cậu và Giang Độ đã xảy ra chuyện gì vậy? Có biến à?” Khương Lỵ Lỵ mập mờ nhướng mày với bạn thân.
“Chuyện gì là sao, suy nghĩ của mình ra sao đâu phải cậu không biết.” Vãn Chu giả ngốc. Cô không kể về chuyện đã xảy ra trong chuyến công tác. Nếu cô đã quyết định buông tay thì không cần phải nói cho mọi người biết.
“Thôi dẹp đi, cậu cho rằng mình không có Wechat của Giang Độ à. Lúc trước tự dưng cậu ta đăng bài về chữa trị vết bỏng trên vòng bạn bè, trong số bọn mình có ai làm ngành này đâu. Ngoài cậu ra thì còn ai vào đây nữa.” Khương Lỵ Lỵ nhìn chằm chằm Vãn Chu.
“Cậu hỏi mình thì mình biết hỏi ai, sao mình biết được, hiện tại mình và cậu ấy chỉ là mối quan hệ bác sĩ bệnh nhân bình thường thôi.” Tuy nói vậy nhưng Vãn Chu không khỏi chột dạ vô cớ.
“Vậy sao cậu còn bấm like?” Hiển nhiên Khương Lỵ Lỵ không tin.
“Bài đó rất hay mà, tính học thuật rất cao. Bác sĩ bọn mình luôn mong muốn bệnh nhân có thể đọc được những bài viết mang tính học thuật chính xác như vậy chứ không phải những bài lung tung trên Baidu.” Vãn Chu nghiêm túc.
“Dừng… Thôi dẹp đi. Làm thế nào thì tự cậu biết rõ.” Khương Lỵ Lỵ dừng lại một chút, sau đó thấp giọng: “Nhưng mình hi vọng Chu Chu của mình đừng giẫm lên vết xe đổ nữa.”
“Never again.”
Hai cô gái cụng ly tạo ra âm thanh lanh lảnh, “coong”, uống một hơi cạn sạch.
-
Chẳng mấy chốc ngày họp lớp đã đến, phỏng chừng lớp trưởng của hai lớp rất coi trọng bữa tiệc này, thẳng tay đặt hai căn phòng liền kề, còn gọi giáo viên hai lớp cùng đến chung vui.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bầu không khí khá sôi nổi.
Vãn Chu vốn còn đang do dự nhưng sau khi cô thấy giáo viên dạy Ngữ văn mình thích nhất thời trung học cũng tới, nên cô quyết định tham gia.
Không có lý do nào khác ngoài việc muốn cảm ơn giáo viên dạy Ngữ văn trung học đã vất vả bồi dưỡng cho cô.
Vãn Chu ăn mặc rất đơn giản khi đi tham dự buổi họp mặt. Thân trên là áo sơ mi xanh lục đậm trông như được thiết kế riêng; thân dưới là chiếc váy đuôi cá ôm người, điểm nhấn duy nhất là váy xẻ tà ngay giữa đùi, lúc ngồi xuống sẽ hiện rõ vẻ quyến rũ.
Trùng hợp thay, khi Vãn Chu đến khách sạn và đợi thang máy, cô tình cờ gặp anh em Phương Chính và Phương Viên, theo sau là Giang Độ.
Phương Chính thoải mái chào hỏi cô: “Bác sĩ Nhậm, tình cờ vậy, cô cũng tới họp lớp à?”
“Ừm, tôi học kế bên lớp cậu hồi cấp ba, A1.” Vãn Chu mỉm cười dịu dàng với hai anh em kia.
“Tôi biết cậu! Khi đó cậu ở cùng Khương Lỵ Lỵ suốt, như hình với bóng, người nào không biết còn tưởng hai cậu là les đấy.” Phương Viên nói ra một câu vô cùng chấn động.
Khuôn mặt tươi cười của Vãn Chu cứng đờ trong giây lát. Cô biết sơ tính cách của cặp anh em sinh đôi này khá khác nhau, nhưng sau khi tiếp xúc thực sự, cô không ngờ lại khác một trời một vực đến vậy.
Sau khi vào thang máy, không ai nói gì, bầu không khí lập tức trầm xuống.
Giang Độ đứng sau lưng cô, tạo cho Vãn Chu một cảm giác nguy hiểm vô cùng mãnh liệt. Mùi thuốc lá thoang thoảng của anh và mùi nước hoa nam tươi mát hòa quyện vào nhau, truyền tới theo gió của máy điều hoà.
Cô từng ngửi nó rất nhiều lần ở khoảng cách gần, luôn rất dễ làm cô ướt.
Quả thật Vãn Chu không cảm giác sai, Giang Độ ở phía sau vẫn luôn nhìn chằm chằm gáy cô tựa như một con báo săn trong bụi rậm đã khoá chặt con mồi, lặng lẽ ẩn nấp chờ cơ hội vây bắt.
Bên cạnh, Phương Chính cảm nhận được bầu không khí khác lạ giữa hai người bèn cười bí hiểm.
Khi cả nhóm đến phòng được đặt trước, hầu hết mọi người đều đã có mặt ở đó. Nhìn thấy nhân vật phong vân Giang Độ tới, họ đều tiến lên rối rít chào đón anh.
Hồi cấp ba, Vãn Chu không phải là người quá nổi bật, thế nên nhân cơ hội này cô khiêm tốn đi đến một bàn ăn rồi ngồi xuống chiếc ghế mà Khương Lỵ Lỵ đã giữ sẵn cho cô.
Dù trong lúc đi học, Vãn Chu sống khá nội tâm, không thích nói chuyện, nhưng cô có thành tích ưu tú và là người hiền lành nên rất được lòng mọi người. Uống vài đợt rượu từ các bạn cùng lớp, cô đến mời rượu giáo viên của mình.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong bữa tiệc, cô nghe thấy một số cô gái đang tán gẫu về chuyện tình yêu, thì thầm bàn tán về Giang Độ ở lớp bên cạnh.
“Này, cậu nói xem tình hình bây giờ của Giang Độ là thế nào, không biết cậu ấy có bạn gái chưa nữa.”
“Chắc là rồi, vừa giàu vừa đẹp trai thế kia, đã nhiều năm rồi mà cậu ấy vẫn đẹp trai như vậy, hu hu hu, quả nhiên là mối tình đầu của mình.”
Lúc này, Vãn Chu đã ngà ngà say, hơi mông lung nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ở bàn đối diện.
Giang Độ ngồi yên, không đứng dậy khi người khác đến mời rượu mà chỉ giơ ly lên không trung và gật đầu xem như đáp lễ.
Bộ vest đen chỉnh tề và phẳng phiu đến mức không có lấy một nếp nhăn, măng sét vàng kim ở cổ tay áo khẽ lấp lánh theo từng cử động của anh, như thể anh được sinh ra để trở thành ngôi sao sáng, ở trên bệ cao như thế.
Tuy nói vậy nhưng dường như cô thích cách ăn mặc của anh vào ngày đầu tiên anh đến khám bệnh, có vẻ trẻ trung và nhã nhặn hơn, không giống như hiện tại, đứng đắn đến mức khó tiếp cận.
Vãn Chu suy nghĩ miên man, cảm thấy hơi choáng nên muốn ra ngoài hóng gió để tỉnh táo lại.
Cô đi đến cuối hành lang, nhoài người trên lan can, làn gió đêm thổi qua người mang theo cảm giác mát mẻ dễ chịu khiến cô tỉnh táo hơn đôi chút.
Phía sau có tiếng bước chân, cô ngoái đầu nhìn, là Giang Độ.
Vãn Chu không nói gì, quay đầu lại tiếp tục hóng gió.
Giang Độ đi tới, đứng bên cạnh cô, nhẹ giọng nói: “Thích ngủ xong thì chạy nhỉ? Không chỉ một lần, đó không phải là thói quen tốt đâu.”
Vãn Chu quay phắt lại, đôi mắt ươn ướt, giống như con nai van xin người thợ săn thả mình đi, nhưng cô vẫn không lên tiếng.
“Em nghĩ tôi ngu lắm à, cho rằng tôi không hiểu hình xăm của em sao?”
“Nếu cậu để bụng chuyện năm đó thì tôi có thể xin lỗi, nhưng tôi không cố ý đi nhầm phòng. Còn về lần trước..., chúng ta đều là người lớn, hai bên tình nguyện, chắc bạn Giang sẽ không tính toán chi li vậy chứ.”
Giang Độ tức quá bật cười. Không phải anh giận vì ngủ nhầm người mà anh giận Nhậm Vãn Chu hai lần không từ mà biệt và thái độ không hề muốn ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng của cô.
Trốn cái gì, trốn có thể giải quyết vấn đề sao?
Bây giờ lại là thái độ lảng tránh và coi nhẹ, điều đó càng khiến anh khó chịu hơn.
Thấy Nhậm Vãn Chu định mở miệng nghiêm túc nói mấy lời dối trá, anh lập tức nắm lấy cằm cô rồi cúi người hôn cô.
Nếu không tại sao người ta lại nói cách tốt nhất khiến một người phụ nữ im lặng là hôn cô ấy chứ.