Dường như bước đi này biểu thị rằng cô đang từ ánh sáng bước vào bóng tối.
Cô đi đến bên trái người đàn ông, quỳ trên bồ đoàn trước mặt Dược Sư Phật đứng đầu thế giới Tịnh Lưu Ly.
Cô không biết vị Phật nào tương ứng với tên nào, trong mắt cô dường như tất cả các vị Phật đều giống nhau.
Vãn Chu quay lại thoáng nhìn người đàn ông đang ngồi. Anh vẫn không động đậy, trước tấm bồ đoàn được bày một quyển kinh Phật, trông nét chữ hẳn là anh tự tay chép lại.
Cô không nhìn anh nữa, chắp tay thành tâm cầu khấn.
Cô mong cho gia đình sớm trả hết nợ, mẹ cô mau khỏi bệnh.
Giang Yến không chịu nổi sự quấy nhiễu từ những khoản nợ này nên trước đó đã bị xuất huyết não nhẹ. May mà bà nhanh chóng được phát hiện và đưa đến bệnh viện điều trị, nhưng bác sĩ nói khả năng cao sẽ tái phát nên bình thường bà phải chú ý nghỉ ngơi.
Sau khi cầu nguyện, Vãn Chu thực sự không khỏi tò mò, anh thực sự rất điển trai, hơn hẳn những nam sinh cô từng gặp trong trường.
“Anh cũng là họ hàng của nhà họ Giang sao?” Cô khẽ hỏi, không dám phá vỡ sự yên tĩnh bên trong chùa.
“Em là con cái của gia đình nào vậy?” Người đàn ông hỏi ngược lại cô thay vì trả lời câu hỏi của cô.
“À, mẹ em tên Giang Yến, là họ hàng của bác Giang, trước đây nhà em không sống ở Bắc Thành.”
Khi Giang Yến đến đây đã dặn dò cô rằng nếu gặp Giang Học Chân thì nên gọi ông là bác Giang.
Người đàn ông nghe vậy thì không hỏi thêm gì nữa, ngôi chùa lại quay về sự yên ắng.
Vãn Chu cắn môi dưới, do dự một lát rồi đứng dậy rời đi.
Cô chạm vào trái tim đang đập điên cuồng của mình, nhớ lại mùi gỗ đàn hương mà cô vừa ngửi thấy khi quỳ bên cạnh anh, có vẻ như nó đến từ trên người anh.
Thân hình sừng sững bất động của anh thực sự giống như một vị Phật cứu độ chúng sinh khỏi khổ nạn.
-
Ngày hôm sau, Giang Yến đưa cô đến chính điện.
Mọi người đều quỳ trên bồ đoàn của mình và trên đại điện đã có khoảng hai đến ba mươi người đang quỳ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bức tượng Phật Thích-ca Mâu-ni lớn nhất lặng lẽ tọa lạc trong chính điện, cao hơn ba mét, uy nghi ngất ngưởng.
Ba tấm bồ đoàn phía trước bức tượng vẫn còn trống, chưa thấy ai quỳ trên đó.
Bên cạnh tượng Phật, các tăng nhân đã ngồi xung quanh, tay cầm mõ và bắt đầu tụng kinh cầu khấn.
Trong tiếng tụng kinh, Vãn Chu lặng lẽ nhìn lên và thấy trên ba chiếc bồ đoàn trống rỗng ban đầu đã có ba người đang quỳ.
Giang Yến đã cho cô xem một bức ảnh, nên cô có ấn tượng mơ hồ về hai người ở bên trái và bên phải. Người đàn ông trung niên bên trái chắc chắn là Giang Học Chân, còn người phụ nữ bên phải là vợ ông ấy, Lận Mai Tuyết.
Người đàn ông ở giữa, khi cô nhìn kỹ hơn, à, là anh.
Người đàn ông cô gặp ở chùa nhỏ ngày hôm đó.
Hoá ra anh là Giang Độ, con trai duy nhất của nhà họ Giang.
Vãn Chu nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ tới rằng con trai duy nhất của nhà họ Giang lại là người như vậy, bởi trong trí tưởng tượng của cô hẳn phải là loại con nhà giàu điển hình.
Nghi thức cầu phúc cúng bái thật sự rất nhàm chán, không chỉ có Vãn Chu nghĩ vậy mà mấy người không quen biết bên cạnh cô có lẽ cũng nghĩ thế, vì họ đang bắt đầu thấp giọng thảo luận chuyện phiếm của nhà họ Giang.
Hoá ra lần này nhà họ Giang mở đàn cúng bái không chỉ đơn giản là cầu phúc.
Giang Học Chân đã lớn tuổi và đang có ý định nhường lại vị trí của mình cho Giang Độ. Nhưng Lận Tuyết Mai là người mê tín, trước khi nhường chỗ, bà ấy đã nhờ một đại sự tính cho một quẻ.
Đại sư nói số mạng Giang Độ có khiếm khuyết, nếu cứ tuỳ tiện nhận lấy chức vị, sợ là sẽ không thể trấn áp được, sẽ xảy ra đại họa, cho nên tốt nhất nên làm một lễ cúng bái để tránh tai hoạ.
Thà tin là có, còn hơn không tin.
Người giàu quả thật dễ lừa, Vãn Chu ở trong góc nghe vậy, trong lòng cảm thấy cực kỳ buồn cười. Cô chưa bao giờ tin vào những thứ này.
Quỳ đến cứng cả đầu gối nghe hết pháp sự cho tới trưa, hai chân của Vãn Chu đã trở nên tê dại, khi đứng dậy cô loạng choạng suýt đã ngã xuống đất.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Dìu mẹ ra sau điện ăn cơm, khóe mắt cô va vào một vạt áo màu xanh xám, nhưng cô vừa ngẩng đầu lên thì người đã đi xa rồi.
Chỉ còn lại một bóng dáng thờ ơ và cao ngạo.
Buổi chiều, họ tiếp tục tụng kinh, nhưng Giang Độ không đến.
Nghe người khác nói, có vẻ như anh đã rời khỏi chùa vì lý do nào đó.
Buổi tối trong phòng thiền, Vãn Chu thấy hơi buồn chán, không có việc gì làm nên muốn ra ngoài đi dạo giải sầu.
Ngôi chùa vào ban đêm không thú vị bằng ban ngày.
Những bức tượng Phật trông hoà ái vào ban ngày vừa đến đêm lại có vẻ u ám khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.
Vì vậy, Vãn Chu không dám đến chỗ tượng Phật mà chỉ tản bộ trong khu rừng ở sân sau.
Khi đến ao, cô nhớ ra giữa ao có một cái đình nhỏ nên định ra đó hóng gió đêm.
Đột nhiên một bàn tay vươn ra từ phía sau hòn non bộ và kéo cô tới.
Vãn Chu chưa kịp kêu lên thì đã bị bịt miệng và mũi, không cho cô lên tiếng. Cô chỉ ngửi thấy mùi đàn hương nồng nặc.
Người đang ôm cô nóng bỏng lạ thường, thậm chí còn hơi run rẩy.
Bàn tay bịt miệng cô đổ khá nhiều mồ hôi và thấm ướt khóe miệng cô.
Bằng ánh trăng, Vãn Chu nhìn thấy rõ được người đó: “Anh… Anh Giang?” Cô không dám gọi thẳng tên anh.
Lúc này Giang Độ khác hẳn ban ngày, bộ dạng lãnh đạm và cấm dục thường ngày hoàn toàn bị vứt bỏ, khóe mắt đỏ bừng vì dục vọng giày vò, thân dưới đã dựng đứng thành thế chân vạc.
Vãn Chu không biết anh bị sao, trông như bị bệnh, nhưng lại cảm thấy không chỉ là bị bệnh.
Cô không thể nói được, nhưng tại chốn đây vào giờ phút này khiến cô vô thức cảm thấy cực kỳ nguy hiểm. Cô muốn chạy trốn.
Cô giơ tay nắm lấy cổ tay bị giữ chặt của mình, dùng dằng xoay người muốn rời đi.
Cô còn chưa kịp cử động đã bị Giang Độ đè vai và ấn mạnh lên hòn non bộ.
Vãn Chu đau đến nhíu mày, cô chưa kịp nói chuyện thì người đàn ông đã cúi xuống cắn mạnh vào cổ cô.
Bộ dạng đó tựa như Phật bị nhiễm dục vọng rơi xuống trần gian từ Thần giới.