Chương 12
Editor: lynzmix
Beta: Shoorin Yumi
Trên cánh đồng tuyết trắng mờ mịt, một tia chớp màu bạc giáng xuống , một con rồng băng màu lam khổng lổ xuất hiện bên trên cánh đồng tuyết . lynzmix.wordpress.com Ngao Quang ôm lấy Thiên Hữu nhảy xuống khỏi lưng rồng rồi quay sang nói với lam long :
"Lăng, ngươi đi tìm tám người kia đi."
Con rồng thét lên một tiếng thật dài rồi lại bay lên không trung, biến mất giữa những tầng mây.
Thiên Hữu đứng trên mặt đất phủ đầy tuyết , bị gió lạnh thổi tới khiến cho hai hàm răng va vào nhau lập cập . Tuy rằng hôm qua có mặc một bộ quần áo ấm , nhưng thời tiết nơi này lạnh hơn ở Quảng Châu rất nhiều.
"Cảm thấy rất lạnh sao ?"
Ngao Quang nhìn hài tử không ngừng run rẩy liền ôm cậu vào trong ngực. lynzmix.wordpress.com Thiên Hữu cảm thấy nhiệt độ cơ thể của phụ thân thật ấm áp liền không tự chủ được dán sát vào.
" Nếu vẫn thấy lạnh thì ôm chặt một chút." Hơi thở ấm áp của nam tử phả ra ngay phía trên đôi sừng nhỏ , khiến Thiên Hữu lại cảm thấy một trận tê dại lan tràn toàn thân như lần trước. Mặt cậu lập tức đỏ bừng, đôi tay cũng gắt gao ôm lấy cổ phụ thân.
Trên khuôn mặt nghiêm túc của Ngao Quang xuất hiện nụ cười tà ác, đây mới là mục đích của hắn , cho nên mới không để cho hài tử mặc nhiều quần áo ấm . Dù sao Tiểu Long cũng không dễ dàng sinh bệnh nên không cần lo lắng. ( Bàng Bạch : cho nên tui nói , đại thúc tuyệt đối là biến thái )
Bên cạnh chỗ bọn họ dừng lại chính là quốc lộ, bởi vì bão tuyết mà trên đường không có một chiếc xe nào. lynzmix.wordpress.com Ngao Quang ôm lấy đứa trẻ đi dọc theo quốc lộ. Căn cứ theo tình báo thì đêm qua tám người đã mất tích ở xung quanh khu vực này.
Nơi này là tỉnh Hồ Nam, cũng là nơi gánh chịu cơn bão tuyết nghiêm trọng nhất, rất có khả năng Tuyết nữ đang bị giấu ở nơi này.
Đầu đường bỗng truyền tới tiếng bánh xe cùng mặt đường ma sát, một chiếc xe tải không quản nguy hiểm sẽ bị tai nạn vẫn chậm rãi đi tới. Chiếc xe kia khi đi ngang qua hai người liền đột nhiên dừng lại, sau đó là tiếng mở cửa xe .
"Phụ thân . . . . . ."
Biết cậu đang nghĩ gì, Ngao Quang cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cậu một cái.
"Nha ~!" lynzmix.wordpress.com Cảm thấy trên trán bỗng nhiên như có một dòng nước ấm ùa vào, Thiên Hữu giật mình lấy tay che trán , lại cảm thấy có chút không đúng. Đưa tay sờ liền thấy nơi vốn có sừng nhỏ giờ lại không sờ thấy gì .
Tài xế từ trên xe nhảy xuống đi tới trước mặt bọn họ "Tiên sinh, có cần giúp gì không ?" Vị tài xế này là một phụ nữ tầm 35 – 40 tuổi, mặc một bộ áo gió màu vàng , trên mặt là nụ cười tươi thân thiết. Thiên Hữu cảm thấy ở giữa cơn bão tuyết ngập trời này nụ cười đó thật giống như ngọn gió xuân có thể sưởi ấm lòng người .
Ngao Quang vốn định nhìn thử xem là người phương nào dám to gan mạo hiểm đi về phía bão tuyết , nhưng khi nhìn thấy cô cũng hơi có chút giật mình . lynzmix.wordpress.com Lập tức lắc đầu từ chối hảo ý của đối phương "Không cần, nhà chúng tôi sắp tới rồi."
Đúng lúc này, bụng của Thiên Hữu bỗng nhiên kêu lên " ùng ục. "
Người phụ nữ cười nói : "Vị tiên sinh này, phía trước nơi này không có thôn xóm hay nhà trọ nào. Tôi nghĩ nhà của anh hẳn là còn cách đây một đoạn đường nữa đi. Vậy cứ lên xe cho đỡ lạnh, mà cậu bé cũng có thể ăn chút gì đó. Nếu tiện đường tôi còn có thể đưa anh một đoạn"
Ngao Quang nhỏ giọng hỏi " Con đã đói bụng ?"
Khuôn mặt của Thiên Hữu lập tức đỏ bừng tựa như trứng tôm, nhưng cũng đành phải gật gật đầu. lynzmix.wordpress.com Trong đôi mắt của Ngao Quang hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng cũng liền biến mất ngay lập tức. Sau đó nói với nữ tử "Vậy đành làm phiền cô rồi."
"Không cần khách khí, mọi người giúp đỡ lẫn nhau thì mới vượt qua khốn cảnh được." Mở ra hàng ghế hậu bên trong đã có mấy người ngồi sẵn rồi, có vẻ chật chội nhưng ấm áp.
Tất cả mọi người đều đang trên đường về nhà ở phía Đông để mừng năm mới, trong đó có người là học sinh sinh viên đến miền nam học tập , có người lại là thanh niên đang đi làm , cũng có người là cặp vợ chồng trẻ tuổi về nhà thăm người thân. Thiên Hữu vừa lên xe đã được mọi người vô cùng yêu quý. Cặp vợ chồng trẻ cho cậu một cái bánh mỳ, nữ sinh viên cho cậu một bình đựng sữa bò nóng hổi.
" . . . . . Bọn xe khách đường dài thật sự là rất quá đáng , thế nhưng ném tôi ở trên đường để mặc tôi nghĩ cách trở về. lynzmix.wordpress.com Lúc đó tôi còn tưởng mình sẽ chết cóng trên đường nữa chứ . . . ." Nữ sinh căm giận nói "Nhưng rất may sau đó gặp được cô Trương đây. "
"Đúng rồi, đúng rồi, tôi cũng bị như vậy . . . . . ."
Mọi người ở trên xe bắt đầu kể về chuyện của mình, bọn họ đều là người bị xe khách thả xuống giữa đường do bão tuyết , nhưng rất may được cô gái kia cứu được. Mọi người đều gọi cô là cô Trương. Cô là giám đốc của một công ty, lần này đang định về thăm người thân ở phía Bắc, lại bởi vì xe lửa ngừng chạy liền tự mình lái xe đi.
"Tại sao phải khổ cực như vậy để về nhà ? Nơi mọi người thường ở không phải là nhà sao?" Nghi vấn vẫn luôn xoay quanh Thiên Hữu hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội biết được đáp án.
Mọi người đều ngừng lại một chút , nữ sinh viên liền nói: " Không giống nhau nha. Ký túc xá trong trường mà chị đang ở là nơi nghỉ tạm thời, mà nhà là nơi cho chị ấm áp. Nơi ấy chị có thể làm nũng với mẹ, nghe ba ba khuyên dạy, nơi mà chị lưu luyến vô cùng nên đương nhiên muốn trở về. Đặc biệt là ngày Tết , ngày quan trọng như vậy đương nhiên sẽ muốn ở bên cạnh người thân của mình rồi." lynzmix.wordpress.com
"Cô bé này nói đúng lắm. Những người làm thuê ở bên ngoài như chúng tôi đã thấy những mặt trái của cuộc sống rồi , mà nhà không chỉ cho chúng ta ấm áp mà còn là nơi an ủi tâm hồn . Mỗi năm mới có một dịp tụ hội gia đình , cho nên dù có là cuồng phong bão tuyết, thiên tân vạn khổ thì chúng tôi vẫn muốn cùng người thân sum họp."
Lúc này, Ngao Quang bỗng hỏi: "Con ăn no chưa?" Thấy Thiên Hữu gật gật đầu liền kêu cô Trương dừng xe.
Bọn họ xuống xe , Thiên Hữu liền cám ơn mọi người , khi cậu quay đầu lại thấy phụ thân đang cùng cô Trương đứng bên đầu xe nói gì đó , ẩn ẩn có thể nghe " . . . . Tôi rất bội phục dũng khí của cô, có một tấm lòng lương thiện giúp đỡ mọi người. Lần này cho quá giang, tôi vô cùng cảm tạ . . . ." lynzmix.wordpress.com Sau đó đá nhẹ vào bánh xe. Thiên Hữu chỉ thấy một con sâu nhỏ màu đen từ bánh xe rớt xuống bị Ngao Quang một cước đạp lên . Mà khi hắn dời chân đi thì con sâu kia liền hóa thành một làn khói đen bay đi.
Danh Sách Chương: