Chương 13.
Editor: lynzmix
Beta: Shoorin Yumi
"Như vậy sao ? Ta có thể đưa ngươi trở về, nhưng ngươi lại phải trả cho ta cái gì đó nha " người kia nói. ( Tác giả: rất khả nghi! Thật sự là vô cùng khả nghi! Hữu cục cưng đừng để mắc mưu nhá)
"Vậy...ngươi muốn cái gì?"lynzmix.wordpress.com
( Tác giả: Ta ngất, sao dễ bị lừa vậy trời. Sớm biết vậy ta lừa về nhà mình rồi * cắn khăn * )
Người kia khóe miệng lộ ra một nụ cười tà ác, giả bộ ho hai tiếng rồi nói : " Ai~, dạo gần đây thời tiết vừa lạnh vừa ẩm, vẫn luôn cảm thấy thân thể không được thoải mái. Ta nghe nói Long Tiên Hương có thể trị bách bệnh cho nên muốn nhờ ngươi giúp đỡ thôi"
"Cái này dễ mà !" chỉ là một việc đơn giản vậy sao, Thiên Hữu nhẹ nhàng thở ra. Nếu hắn muốn lấy tiền thì không được rồi, hiện tại cậu không có một xu dính túi. ( Tác giả: cái này tuyệt đối không ổn, cách giáo dục của Long cha có vấn đề)
Thiên Hữu ôm lấy cổ của người kia, hôn lên đôi môi hắn, đầu lưỡi còn ở trong miệng đối phương nhẹ nhàng liếm một chút mới buông ra. Không giống với lúc hôn phụ thân, không có loại cảm giác ngọt ngào cùng bị điện giật, ngược lại cảm thấy có điểm đáng sợ.lynzmix.wordpress.com
Không nghĩ tới cậu thực sự nghe theo, người kia có chút kinh ngạc sau đó lại lộ ra một nụ cười ý nghĩa bất minh, nói "Cảm ơn ngươi, tiểu mỹ nhân. Thực là một đứa bé ngoan, thật sự hâm mộ tên Ngao Quang kia" Sau đó hắn kéo tay Thiên Hữu, đặt một thứ vào trong lòng bàn tay cậu " Giữ nó cẩn thận, sẽ có chuyện rất thú vị nha"
Thiên Hữu cúi đầu nhìn vật kia, đó là một cái trứng màu xám, to cỡ trứng gà. Cậu đang định hỏi người kia đem quả trứng này đưa cho cậu làm gì, nhưng trước mặt lại không có một bóng người, cả ngõ nhỏ lại chỉ còn một mình cậu.
Chẳng lẽ cậu thực sự đi đến...lynzmix.wordpress.com
Vừa nghĩ vậy Thiên Hữu liền đánh cái rùng mình. Không khí bốn phía rất quỷ dị, luôn cảm thấy có thứ gì đó đang di động, nhưng lại không có chút âm thanh nào, yên lặng tới mức chỉ nghe được tiếng hít thở của bản thân. Thiên Hữu đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi, trong khi ngõ nhỏ rõ ràng chẳng có thứ gì.
Thiên Hữu lui về phía sau hai bước dựa vào vách tường. Bầu trời trắng xóa một mảnh, ánh sáng hôn ám, dưới đất có từng khối bóng râm.
Không đúng, bóng râm của vách tường sao có thể là từng khối từng khối được ?lynzmix.wordpress.com
Những bóng râm dưới đất bắt đầu chậm rãi mấp máy tựa như những con sâu đang bò khiến người cảm thấy vô cùng ghê tởm. Dần dần từ giữa bóng râm leo ra một con thằn lằn lớn màu đen. Thiên Hữu biết đây tuyệt đối không phải thằn lằn bình thường, hoàn toàn không cảm nhận được sự sống.
Thật đáng sợ !lynzmix.wordpress.com
Thiên Hữu xoay người hướng một phía khác của ngõ nhỏ chạy đi. Nghe thanh âm "sàn sạt" vang lên ở phía sau, tựa như có con gì đang bò tới. Cậu không dám quay đầu lại, chỉ có thể liều mạng chạy về phía trước.
"Cứu mạng ! ! Ai tới cứu ta ! Phụ thân !" hài tử kêu đến khàn cả giọng, nhưng vẫn không nghe được tiếng đáp lại. Bên tai tiếng "sàn sạt" càng lúc càng lớn, thậm chí ngay ở bên cạnh.
Thiên Hữu nghiêng đầu vừa lúc đối diện với một con thằn lằn màu đen. Con thằn lằn kia đang bò ở trên vách tường bên phải của Thiên Hữu, hướng cậu há to miệng. Thậm chí cậu có thể nhìn thấy hàm răng bén nhọn bên trong miệng của nó.
"A...a~~! !" hài tử thét chói tai bởi vì quá sợ hãi mà nhắm mắt lại. Chỉ nghe "Bịch" một tiếng, sau đó lại vang lên tiếng kêu thảm thiết của con quái vật. Lén lút hé mắt ra nhìn, con thằn lằn đen trước mặt đã biến mất, thay vào đó là thân ảnh của một người thiếu niên.lynzmix.wordpress.com
Thiếu niên một quyền đánh vào trên mình một con thằn lằn khác, con thằn lằn bị đánh trúng kêu thảm một tiếng rồi biến mất. Thiên Hữu cũng nhận ra thiếu niên này chính là người luận võ với gấu trúc trên đường cái lúc trước.
Lynz: giáo dục trẻ em là một nhiệm vụ vô cùng quan trọng =3= Ngao cha thật ko đủ tư cách a~ (p/s: nhưng đủ tư cách làm bá đạo công~)
Danh Sách Chương: