Nàng đột nhiên nhắc tới Thượng Quan Sách Vân chính là thử xem Lý tộc trưởng rốt cuộc biết bao nhiêu. Không nghĩ đến hắn thế nhưng có thể nói ra 'ngay cả lão bà cũng thua cho ngươi'. Như vậy xem ra, Nam Cung Nhã đã sớm bị theo dõi.
Về phần...
Lưu Trưng khiến Nam Cung Nhã chạy trước hoàn toàn là làm theo bản năng, chờ nàng chạy xong là lúc mình tính toán phải làm như thế nào. Lưu Trưng căn bản chưa nghĩ ra. Nhưng cố tình Nam Cung Nhã không lĩnh tình, thế nhưng hiên ngang, lẫm liệt nói phải cùng chết.
Lưu Trưng nhịn không được thở dài.
Nhưng tâm tư khẽ động, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào lý tộc trưởng ở trước mặt, chưa dám có nửa khắc thả lỏng.
Chỉ thấy Lý tộc trưởng quát lớn một tiếng, một lúc sau bày ra tư thế, vận khởi nội lực, tựa hồ là cách vận công. Nhưng ngay tại lúc vận công, Lưu Trưng nhìn thấy biến hóa trong lúc phát lực, trong lòng âm thầm giật mình. Lý tộc trưởng thân có kỳ công, hơn nữa cũng không giống công phu của danh môn chính phái ở Trung Nguyên. Chẳng những tư thế quái dị, thời gian vận công tựa hồ cũng hơi dài.
Chỉ thấy trong lúc hắn dẫm chân phất tay, quanh thân dần dần bao phủ ra một tầng sương mù, đợi một lúc, sương mù dày đặc, làm cho người ta có một loại cảm giác lạnh lẽo.
Trên người Lưu Trưng không có một chút nội công, mặc dù có bản lĩnh gặp qua không quên được, những thật ra cũng chỉ là nhớ chiêu thức mà cha mẹ nàng hàng ngày luyện tập. Về phần lợi hại bí kíp, nàng tuy đọc thuộc hết nhưng dù sao chưa từng cụ thể luyện tập. Muốn dùng cũng phải nhớ qua một lần, chân chính đối địch lâm trận không thể cản nổi động tác biến hóa.
Cho nên suy tư một lúc, Lưu Trưng buông tha cho biện pháp sử dụng chiêu số trong bí kíp.
Hơi nước quanh thân lý tộc trưởng trong nháy mắt lại dày thêm mấu phần.
Tuy rằng nàng không rõ ràng lắm võ công quái dị này là đang làm gì, nhưng có thể xác nhận càng thay đổi càng lợi hại.
Lưu Trưng đẩy Nam Cung Nhã ra, cổ tay nhẹ chuyển, cầm Lăng Vân kiếm đâm hướng sương mù dày đặc nhất.
Chiêu này nhìn như không có chương pháp gì, nhưng cũng là một trong những tuyệt kỹ thành danh của Diệp Lâm Phong, tên gọi là ”Nhất diệp tri thu” (Nhìn lá rụng biết mùa thu đến). Nhất diệp tri thu, ngụ ý gặp lá rơi, hiểu rõ tuổi của mình cũng đã tới xế chiều. Một chiêu đặt tên như vậy, nói cách khác, một chiêu này tung ra giống như lá rơi lúc thu tàn. Thu đã tàn, cũng là lúc trời sắp vào đông giá rét, cũng tức là cách cái chết không xa.
Một chiêu đơn giản đến cực điểm, thật sự không hề có chỗ đẹp mắt.
Chỉ vì chiêu thức có thể chân chính giết người, đều là đơn giản, nhanh mà trực tiếp.
Tung chiêu này ra dù sao cũng không phải thần kiếm Diệp Lâm Phong, mà là không hề có nội lực hơn nữa chưa từng sử dụng qua chiêu này Lưu Trưng.
Lăng Vân kiếm mới đụng tới đám sương ấy liền phát ra tiếng đinh. Ngay sau đó không thể đâm lên tiếp được. Mà Lưu Trưng cảm giác được có hàn ý lạnh như băng mượn Lăng Vân kiếm truyền đến thân nàng.
Lãnh ý rót vào cánh tay.. Lại từ cánh tay rót vào thân thể.
Lưu Trưng nỗ lực chống đỡ, lại bị hàn ý thấm tới xương ép tới lui mấy bước. Dần dần nàng cảm giác tay mình giống như bị mất đi tri giác, mà trên thân Lăng Vân kiếm đóng một tầng mỏng manh băng tuyết.
Đây rốt cuộc là công phu quỷ quái gì!
Lưu Trưng không nhìn thấy sắc mặt của mình.Nhưng ở trong mắt Nam Cung Nhã, nàng sắc mặt xanh trắng, môi trở nên xanh tím, cả người giống như bị trúng độc.
Nam Cung Nhã gấp đến mau khóc, rốt cuộc bất chấp tất cả. Sờ ở trên người, chỉ đụng đến một túi kim chỉ.
Túi kim chỉ này mua ở tối hôm ở Thanh Thủy trấn khi cùng đi dạo phố với Lưu Trưng. Nàng vốn không biết thêu thùa may vá, nhưng túi kim chỉ này làm vô cùng tinh xảo nên nàng nhất thời thích, liền mua đeo bên người làm trang sức. Lúc này đụng tới bao nhỏ, nàng liền sờ soạng lấy ra một cây kim dài nhất ra, cầm trong tay một lúc, suy nghĩ tìm nơi đâm xuống.
Lưu Trưng kiếm vừa rồi đâm xuống nơi có sương mù dày nhất.
Như vậy... Nếu không đổi nơi có hơi nước mỏng?
Lúc này Lý tộc trưởng thần tình đắc ý, lấy tay phát công, đem hàn khí quanh thân đều dẫn thẳng đến mũi kiếm của Lăng Vân kiếm, bởi vậy chỗ xương mù bên tay phải có chút nhạt...
Nam Cung Nhã cắn răng một cái, đem cây kim dài cẩm trong tay, bước vài bước lại gần, hung hăng đâm lên.
Lý tộc trưởng tập trung đối phó Lăng Vân kiếm, thật sự là xem nhẹ Nam Cung Nhã ở một bên. Lần này thế nhưng bị một thứ gì đó đâm một chút.
Hắn xưa nay đa nghi, tưởng là ám khí gì lợi hại, hơi chút kinh hoàng, thu tay trái xoay người định một chưởng bổ xuống trên người Nam Cung Nhã----
Chưởng phong sắc bén, hướng thảng đầu Nam Cung Nhã mà đến!
Nam Cung Nhã kinh hãi không thôi, nhắm mắt lại, ngã ngồi xuống đất.
Nhưng mà Lý tộc trưởng một chưởng bổ xuống, khó khăn dừng lại, cả giận nói: “Ngươi này xú nha đầu đâm cái gì vào người ta!”
Bên kia đinh một tiếng, tay của Lưu Trưng rốt cuộc cầm không nổi, Lăng Vân kiếm rơi thẳng xuống đất.
Bất quá cũng bởi vì Nam Cung Nhã làm như vậy nêm cấp cho nàng dừng lại nghỉ ngơi. Nếu không nghỉ một chút, chỉ sợ sẽ bị hàn khí kia đông lạnh chết. Mắt thấy lý tộc trưởng nguyên bản chưởng phong đánh xuống nhưng lại thu trở về, Lưu Trưng có chút hiểu ra nên cũng dựa vào tường thở dốc, nghỉ ngơi, cũng không cử động thêm nữa.
Lý tộc trưởng nhấc tay phải lên sờ soạng một lúc cuối cùng đụng đến cây kim châm. Đưa tay rút ra, lại phát hiện là một cây kim bình thường dung để thêu thùa, mà đầu châm cũng không có gì dị thường, không giống như có độc, hắn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
“Xú nha đầu!” Lý tộc trưởng hừ lạnh một tiếng: “Ta trước giết tiểu bạch kiểm của ngươi, lúc sau lại tới thu thập ngươi!”
“Ngươi không được giết hắn!” Ngoài cửa thế nhưng xuất hiện một người, tiếng kêu nổi giận: “ Lý lão đâu! Lúc trước ngươi rõ ràng đáp ứng đem tiểu bạch kiểm này cho ta xử trí!”
Lưu Trưng chuyển mắt qua nhìn, đứng ở phía trước dĩ nhiên là Lý Nhị Nha, kẻ vừa mới rồi vừa định quyến rũ vừa định tống tiền nàng. Xem tình huống này, Lý Nhị Nha cùng Lý tộc trưởng... Không, hắn căn bản không phải cái gì Lý tộc trưởng, hoặc là, thật sự là như lời Lý Nhị Nha gọi 'Lý lão đầu' mới đúng. Lúc trước, lý lão đầu nói Lý Nhị Nha cùng mấy người ở đây là thổ phỉ, cường đạo trong núi, chỉ sợ nha đầu này là thủ lĩnh của bọn cường đạo. Lúc này Lý Nhị Nha trừng mắt, hai tay chống eo đứng ở trước mắt Lý lão đầu thế nhưng có vài phần khí thế.
Lý lão đầu cười lạnh: “Ngươi nói chính là lúc trước!” Tiếng nói vừa dứt, hắn cong tay lại thành hình móng vuốt, tái vận hàn khí. Lúc này vận công nhanh hơn, rất nhanh quanh thân hắn đã ngưng kết một tầng sương dày đặc, tiến thẳng về phía Lưu Trưng.
Nam Cung Nhã nhất thời nóng vội, nhìn thấy kim khâu có tác dụng. Đơn giản lấy toàn bộ kim trong bao ra, hướng Lý lão đầu trên người đâm loạn dường như không muốn sống.
Lý lão đầu nếm qua một lần biết, làm sao có thể có tác dụng nữa? Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng khéo léo tránh ra, nắm lấy Nam Cung Nhã ném ra một bên, nhưng cũng không có thương tổn nàng.
Nhị Nha có chút chần chừ, nhìn Lưu Trưng trên mặt đất, lại nhìn gương mặt hung tợn của Lý lão đầu.
Lưu Trưng nhìn nàng một cái: “Lúc trước, có phải hắn đã đáp ứng tha cho tính mạng của ngươi?”
Nhị Nha nghe vậy khẽ động, thế nhưng đã hiểu.
Đúng vậy, Lý lão đầu có thể thất hứa bỏ qua đáp ứng đem Lưu Trưng tặng cho nàng, như vậy qua đi hắn cũng có thể giết người diệt khẩu, Nghĩ như vậy, Nhị Nha không hề do dự, bước mấy bước đi lên, cũng không biết là dùng bộ pháp nào. Hai chân nhào đến, thế nhưng đã trèo được lên bả vai Lý lão đầu.
Nàng quả thật không biết võ công, nhưng lại biết một ít nhu thuật suất giao (quăng ngã) tử Tây Bắc truyền đến.
Sau cú nhào kia, cả người nàng thế nhưng gắt gao treo ở Lý lão đầu trên người, mặc cho hắn tránh nửa ngày cũng không thể thoát thân. Hơi nước từ trên người hắn dần dần dày, quần áo dần dần nổi một lớp băng. Lớp băng kia càng dày, trong khoảnh khắc lan tới cả dày, ống quần của Nhị Nha. Nhị Nha bị đông lạnh tới môi bị xanh tím, thân thể cũng có chút run rẩy, thế nhưng cũng không có một chút thả lỏng. Nàng cắn răng phát lực, đem eo cong lên, khiến thân thể của mình bay lên vừa lật, hung hăng đem Lý lão đầu quăng ra ngoài.
Lần này Lưu trưng cuối cùng nhìn thấy rõ.
Nội lực quỷ dị của Lý lão đầu, đều từ một khối giống như ngọc đeo ở trên cổ lão dẫn ra.
Một chiêu của Nhị Nha thành công, nếu là người thường sớm đã bị sợ chết khiếp, nhưng Lý lão đầu có nội công hộ thân, chính là da thịt có một chút sưng đau, nhưng nội tạng cùng sương cốt vẫn được bảo vệ.
Nhị Nha có chút khiếp, khí lạnh trên đùi vẫn chưa hoàn toàn tan, nàng rụt lui thân mình, vài bước đã trở lại cạnh Lưu Trưng: “Lão quái vật quá lợi hại, ta sợ là... sợ không được...”
Lưu Trưng trầm giọng nói: “Cướp lấy mảnh ngọc đeo trên cổ hắn!”
Nhị Nha nao nao, nhưng cũng không kịp nghĩ nhiều. Bởi vì lúc này trên mặt đất Lý lão đầu đã đen mặt nhảy dựng lên, lao thẳng hướng nàng.
Mà Nhị Nha cũng linh hoạt như hầu tử, xoay người một cái ôm lấy hắn từ đằng sau.
Lần này nàng lại cắn răng, thả người nhảy, hai cánh tay ôm chặt lấy cổ hắn.
Chết thì chết đi, đã không có đường quay trở lại rồi.
Cho dù chết cũng phải hung hăng cắn một miếng!
Nhị Nha ra chiêu này tốc độ cực mau, Lý Lão đầu có chút không kịp phản ứng, thuận thế lui lại mấy bước, bên chân lúc này chạm đến ngọn đèn bị vứt bên cạnh giường. Lý lão đầu hơi sửng sốt, đưa chân dứt khoát bước lên giường, nương lực của cú bước đó, muốn đem Nhị Nha ở trên lưng quăng xuống.
Ngoài cửa, mấy người ăn mặc như thôn phụ thôn hán đang thăm dò, tựa hồ đang tự hỏi có cần xông lên giúp lão đại của bọn họ hay không. Lưu Trưng lại trầm ngâm một lát, hướng ra ngoài phất tay.
Bên kia, một cái thôn phụ do dự lại gần.
Lưu Trưng thấp giọng phân phó hai câu.
Mà bên này, Nam Cung Nhã mở to hai mắt nhìn.
Lý lão đầu lợi hại như thế nào, Nam Cung Nhã đã thấy, mà Nhị Nha tựa hồ còn lợi hại hơn! Nàng giống như đang bò trên một vật gì đó, mặc cho đối phương có dùng bao nhiêu chiêu số cùng khí lực cũng giãy không ra, hơn nữa... Hơn nữa còn có xu thế càng ngày càng chặt.
Cho nên Lý lão đầu vung như vậy cũng không thể đem Nhị Nha quăng ra, ngược lại làm cho nàng nương lực của hắn, đem chân cũng bám vào người của hắn.
Bộ dáng này quả thực có chút bất nhã, nhưng sống chết trước mắt, Nam Cung Nhã cảm thấy Nhị Nha quả thật dũng mãnh cực điểm.
Lý lão đầu sớm giận điên lên.
Hắn luyện công mấy chục năm, tự nhận là cao thủ ít có trên giang hồ, đối với hàn độc trên cơ thể mình lại có chút tự hào. Nhưng hắn không nghĩ tới sẽ ở một nơi hoang vắng như thế này thất thủ, lại bị một cái thổ phỉ nha đầu gắt gao cuốn lấy như thế nào cũng không giãy ra được! Đây đối với hắn mà nói quả thật là vô cùng nhục nhã!
Tính nhẫn nại của hắn sớm hao hết, hai tay nãm thành hình vuốt, khí lạnh cô đọng thành đám, hung hăng chộp tới bàn tay đang ở trên cổ hắn.
Mà Nhị Nha ở trên lưng hắn tựa hồ ngửa người, hai chân dẫm ở trên người hắn, bước đị như hầu tử trèo núi, đã đi tới trên vai hắn, kẹp lấy đầu của hắn.
Lý lão đầu mới bị nằng đánh ngã, tự nhiên không giám khinh thường, hai tay sửa lại kéo chân của nàng.
Ai ngờ chiêu này của Nhị Nha chỉ là hư chiêu, nàng chỉ trên vai hắn một lúc đã trở mình ngã về phía trước, còn thừa dịp lộn nhào thuận tay kéo xuống mảnh ngọc đeo trên cổ hắn.
Ngọc kia thế nhưng lạnh như băng, tay của Nhị Nha vừa chạm vào liền động lạnh đến líu lưỡi, tùy tay ném một cái liền đến trước mặt Lưu Trưng.
Lý lão đầu mất căn nguyên, hơi nước trên người lập tức nhạt xuống dưới. Hắn kinh sợ, cả quyết muốn xông lên, nhưng mà ngoài cửa lúc này xuất hiện một cái thùng lớn----------
Rầm một tiếng.
Một thùng nước đổ xuống đầu hắn.