Lúc này Lưu Trưng cảm thấy thân thể Nam Cung Nhã lạnh cứng nghiêm trọng, lại nhìn khuôn mặt của nàng, nhưng lại trắng như tờ, hơi thở tựa hồ cũng trở nên cực kỳ mong manh. Trong lòng Lưu Trưng nóng như lửa đốt, cắn răng đem Nam Cung Nhã kéo đến một bụi cỏ ngồi xuống vận nội công, ý đồ đem chân khí trong cơ thể truyền cho Nam Cung Nhã. Nghĩ ít nhất phải bảo vệ tâm mạch của nàng trước.
Nhưng nàng vừa mới ngồi xuống không lâu, liền nghe thấy phía sau bụi cỏ truyền đến một trận tiếng xào xạc.
Tim Lưu Trưng đập loạn, đầu tiên là có dự cảm bất hảo. Động tác trên tay nàng so với ý nghĩ trong đầu vận chuyển nhanh hơn, nghe thấy tiếng động càng lúc càng gần, nàng sớm cúi người ôm lấy Nam Cung Nhã lăn vòng một chỗ, nắm ở sau một khóm cây tùng rậm rạp.
Lúc này nàng nghe rõ ràng là hai người đang đi về hướng này.
Tiếng bước chân rất nhẹ, tiếng nói chuyện cũng rất nhỏ.
“.... Thế nào? Diêu Hắc Tử đã đi lên chưa?”
“Giống như không có nghe thấy động tĩnh gì.”
“Vô liêm sỉ! Ngươi không phải nói hắn là là người có kỹ năng bơi tốt nhất trong phạm vi mấy dặm trở lại đây sao? Chút chuyện nhỏ cũng đều làm không xọng! Còn dám nói chuyện điều kiện với chúng ta, không được chúng ta ở trên bờ đợi...”
“Kỹ năng bơi của hắn là tốt, nhưng... Nhưng võ công không được a...”
“Không thể nào đâu... Dều như vậy còn không làm chết tiểu bạch kiểm họ Diệp kia?” Người đi trước mắng chửi dừng một chút, lại nói tiếp: “Hỏng rồi! Sẽ không là Diêu Hắc Tử không lấy được kiếm, ngược lại cùng bọn chúng chìm xuống đi!”
“Vậy... Vậy sẽ không...” Sau thanh âm kia vài bước đi tới bờ sông, tựa hồ là nhìn thấy một đầu dây thừng cột vào gốc cây, một đầu khác ở dưới nước, hắn kinh kêu một tiếng: “Dây thừng!”
Lưu Trưng nín thở, bế khí, không bị hai ngươi bên ngoài nói chuyện quấy nhiễu một chút, toàn tâm toàn ý vận công vì Nam Cung Nhã đang hôn mê khu hàn. Nàng biết lúc này tốn nhiều khí lực, Nam Cung Nhã cũng có thể sớm từng bước hoãn khí.
Bên bờ mênh mông tiếng nước, Hình như hai người kia đem dây thừng từ trong nước kéo lên.
“Không... Không ai!”
“Đều là người ra chủ ý ngu ngốc này!” Thanh âm hung thần ác sát lại mắng lên: “Ta sớm nói, nên phục kích ở trên bờ, chờ bọn họ vừa lên bờ liền mang người xông ra...”
“Nhưng chúng ta... Chúng ta trước đó không đủ nhân lực... Diệp tiểu bạch kiểm kia... Còn rất lợi hại. Ngay cả thiếu chủ cũng nếm mệt.” Người ở phía sau lại nói: “Ai, trời cũng trùng hợp như thế. Nếu sớm biết rằng gia chủ bên kia phái người tới nhanh như vậy, chúng ta sẽ không cần cố sức dùng loại biện pháp không có hiệu quả này...”
“Hiện giờ làm sao bây giờ? Vạn nhất Lăng Vân kiếm chìm vào trong sông, chỉ sợ gia chủ không thể không lột da chúng ta!”
“Ai, từ từ. Không đúng...” Người đang buồn râu tra xét đột nhiên kêu lên: “Có người từ trong nước leo lên đây! Ngươi xem, nơi này có một vũng nước lớn... Còn có người này! Không là một người... Diêu Hắc Tử không đi lên! Đi lên phải là...”
“Suỵt...”
Nghe như thế, Lưu Trưng đang trốn ở một nơi bí mật gần đó cũng rùng mình.
Nhưng các nàng lúc này một người không thể động đậy, một người cũng là nỏ mạnh hết đà. Văn bản vô lực phản kích, cho nên biên pháp tốt nhất là trốn tránh bất động...
Đánh cuộc môt phen.
Một tay Lưu Trưng vẫn để trên ngực Nam Cung Nhã, một tay kia sờ nhuyễn kiếm trên hông.
Tiếng bước chân càng gần, cách chỗ Lưu Trưng ẩn thân bất quá có vài bước.
Từng bước, hai bước, ba bước...
Lưu Trưng nắm chặt chuôi kiếm, chậm rãi chuẩn bị rút kiếm.
“A? Vết nước mất rồi.”
“Vô nghĩa! Chỗ này đều là cỏ khô, đi lên tự nhiên sẽ không có dấu vết. Xem ra là chạy đi rồi.”
“Đây... Làm sao bây giờ?”
“Còn làm sao bây giơ? Chạy so với chìm hảo! Lúc này bên trong Kim Ô thành đều là người của chúng ta, đem toàn bộ thành lục lọi, cũng không tin không tìm thấy hai người như vậy! Đi!”
“Đúng, đúng, đúng! Đi tìm trong thành...”
Hai người không tranh cãi, vội vã từ đống cỏ khô chạy đi xa.
Lưu Trưng nặng nề thở ra một hơi.
Nhưng nghe ý tứ của hai người kia, Kim Ô thành lúc này không đi được, mặc dù đến khách điếm ở cũng không an toàn, huống chi tình huốn của Nam Cung Nhã lúc này không tốt, cần tìm đại phu xem bệnh uống thuốc. Vô luận xem thế nào cũng đều có nguy cơ bị tìm được. Lưu Trưng lo lắng trong lòng, lúc này lại nghĩ tới một chuyện khác thực nghiêm trọng.
Nàng...
Không có tiền.
Hành trang của các nàng đều bị bỏ lại trên thuyền, bạc quá nặng tự nhiên vứt bỏ không mang, ngân phiếu mang trong người cũng vô dụng, ngâm ở trong nước lâu như vậy, chỉ sợ đã sớm nát. Nhưng hiện tại, các nàng dù ngủ khách sạn, dù xem thầy thuốc, đều cần đến bạc.
Trong lòng Lưu Trưng bất đắc dĩ, tuy rằng biết rõ người không đồng nào, nhưng vẫn lục lọi trên người một lần.
Keng một tiếng.
Tù trong túi áo thế nhưng rơi ra một khối lệnh bài, được làm bằng vàng nạm ngọc, ở bên trên có tranh sáng rực rỡ.
...
“Đây là... Kim Ngọc lệnh bài của ta, gặp lệnh bài như gặp ta. Kim ngọc đổ phường trong mười ba tỉnh đều có thể sử dụng, cho ngươi mượn dùng tạm”
...
“Này, ngươi rốt cuộc không nhận biết được hàng a! Cầm lệnh bài này, mặc kệ là muốn tiền hay muốn người, mặc kệ là muốn hỏi thăm tin tức hay là muốn truyền tin ra ngoài đều thật sự phương tiện! Ta đây là nẻ mặt của tiểu Nhã nhi mới...”
Đây là Kim Ngọc lệnh bài Công Nghi Ngưng cho nàng!
Trong lòng Lưu Trưng vui vẻ.
Cuối cùng trời không tuyệt đường người.
Lưu Trưng lai thăm dò hơi thở của Nam Cung Nhã, phát hiện hình như nàng so với lúc đầu tốt hơn một chút, liền vội vàng đem nàng cõng ở trên lưng, đi theo con đường nhỏ hoang vắng đầy cỏ dại vào thành.
Lúc trước luốn nghe Kim Ngọc đổ phường trải rộng thiên hạ, nhưng Lưu Trưng còn chưa được gặp thấy. Mà khi nàng vào trong Kim Ô thành hoang vắng hẻo lánh, nhờ người qua đường chỉ lối mới tìm được Kim Ngọc đổ phường thì...
Lần này, mặc dù Lưu Trưng luôn luôn có thái độ không tốt đối với Công Nghi Ngưng cũng không khỏi không có chút bội phục đến Công Nghi Ngưng.
Kim Ngọc đổ phường bên trong Kim Ô thành tuyệt đối không so ra kém với ở Thanh thủy trấn. Tuy rằng Kim Ô thành ở nơi hẻo lánh, người qua đường đều rất ít, nhưng bên trong sòng bạc thế nhưng chật kín chỗ, tiến thét lớn, tiến ném bài, tiếng lắc xúc xắc liên tiếp, rất nào nhiệt.
Chưởng quỹ của Kim Ngọc đổ phường nơi này là một nữ tử chừng ba mươi rất có phong vận, tự xưng là Cửu Nương. Nàng thấy Kim Ngọc lệnh bài của Lưu Trưng, lại nghe các nàng trải qua, liền vội vàng mang các nàng vào hậu viện.
“Ở trong Kim Ô thành luốn có chút hàn độc chướng khí, cho nên hâu viện đã xây riêng vài dược dục trì ( bể thuốc tắm). Các ngươi một thân hàn khí, nhanh chóng vào ngâm, bằng không hàn khí vào phổi, chỉ sợ sẽ để lại bệnh. Các ngươi đến thật trùng hợp, ta hôm qua mới xây một dược trì mới, hôm nay mới thả thuốc còn chưa có sử dung qua, thật sự sạch sẽ.” Cửu Nương tính cách lanh lẹ, một đường đi nói rất nhiều và nhanh, nói đến đây, nàng lại nhìn thoáng qua Lưu Trưng: “Hai người các ngươi cũng nhau ngâm cũng không sao đi? Dù sao đều là cô nương...”
Lưu Trưng gặp ánh mắt này, mới cúi đầu nhìn, mới phát hiện nguyên lai bởi vì cả người ướt đẫm, nàng lộ ra đương cong. Cửu nương xuất thân thương gia, rất có nhãn lực, tự nhiên liếc mắt một cái đã nhìn thấu thân phận của nàng.
“Ân, đa tạ ngươi.”
“Không khách khí.” Cửu nương cười nói: “Nếu là bằng hữu của đại lão bản, vậy cũng như đích thân đại lão bản tự mình tới, bận rộn chút này không đáng kể tý nào. Các ngươi đi vào ngâm mình trước đi, ta đây phái người đi goi đại phu, chuẩn bị đồ ăn.”
Cửu Nương nói chuyện mau, đi đường cũng nhanh, nói xong một đống, liền xoay người vội vàng đi về phía trước.
Lưu Trưng theo lời đẩy cửa đi ra hậu viện, đã thấy bên trong quả thật có một dục trì nóng bốc hơi nước lượn lờ, còn mơ hồ ngửi thấy mùi dược thảo nồng nặc. Trong phòng bốn phía đều treo mành, che lại các khung cửa sổ, thật sự có vẻ ân u. Lưu Trưng buông Nam Cung Nhã, đầu tiên đem cánh cửa cài lại, tiếp theo đem y phục của hai người cởi ra, ôm Nam Cung Nhã bước vào bên trong dược dục.
Vừa vào dục trì, tri giác vốn đã sớm mất đi lập tức bị nhiệt khí mở ra.
Hơi nóng cuồn cuộn thổi quét toàn thân, kích thích khiến nàng cơ hồ kêu ra tiếng.
Nam Cung Nhã nguyên bản có chút thần chí không rõ cũng bị nhiệt khí kích thích hơi thanh tỉnh, không tự giác liên thâm ngâm ra tiếng.
“Lưu Trưng...”
“Ta ở chỗ này.”
“Chúng ta... Chúng ta không có chết?”
“Không có.”
Lưu Trưng chậm rãi thích ứng nhiệt đồ trong dục trì, nửa ôm Nam Cung Nhã dựa vào thành ao, sờ soạng trong chốc lát, cảm thấy trong nước tựa hồ còn xây hai thềm đá. Một chỗ để đặt chân, một chỗ có thể ngồi dựa vào, sau khi ngồi xuống, nước thuốc chảy qua ngang ngực, nằng nề áp vào ngực không ngừng đem nhiệt lực truyền vào thân thể.
Nam Cung Nhã dần dần khôi phục ít tri giác, chậm rãi mở mắt, đã thấy trước mắt mênh mông nước.
“Đây là.... Nơi...Nào?”
Lưu Trưng thầm nghĩ qua nói: “Kim Ô thành.”
Chuyện Công Nghi Ngưng là lão đại đằng sau của Kim Ngọc đổ phường, hình như vẫn lừa gạt mọi người, ngay cả Nam Cung Nhã cũng không biết. Lưu Trưng thật sự nhớ rõ chuyện này, liền cũng không có nhắc đến chuyện vụn vặt này.
Cũng may Nam Cung Nhã mờ mịt, cũng không hỏi nhiều, chính là lẳng lặng dựa vào nàng, vẫn không nhúc nhích.
Lưu Trưng tuyệt không dám qua loa, một mặt lưu tâm dược dục đối với thân thể kích thích, một mặt ôm chặt Nam Cung Nhã, sợ nàng mất sức trượt vào trong nước. Cảm giác thân thể nàng tựa hồ dần dần trở nên có chút khí lực, Lưu Trưng lại duỗi tay nhẹ nhàng thay nàng xoa bóp thân thể cúng ngắc, bả vai, cánh tay, lưng, eo... Xuống chút nữa là chân...
Nam Cung Nhã đột nhiên giật giật.
“Ân, làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?”
Nam Cung Nhã hơi hơi mở đôi mắt mông lung đầy hơi nước, cúi đầu nỉ non một tiếng. Thanh âm vủa kiều vừa mị, mang theo một tia xuân ý liêu nhân. Lưu Trưng liên ngây ngẩn cả người một chút, lúc này mới ý thức được tay của mình đang vuốt ve bên sườn chân của Nam Cung Nhã. Nam Cung Nhã lúc này hoàn toàn tỉnh táo, vừa xầu hổ oán hận trừng mắt nhìn Lưu Trưng liếc mắt một cái, chỉ nghĩ rằng là nàng cố ý, không hỏi liền đưa tay đẩy muốn tránh ra.
Lưu Trưng sợ nàng lộn xộn đứng lên sẽ ngã vào trong bể, vộ vàng ôm cổ nàng lại.
Nam Cung Nhã giãy không được, lại cảm giác có thân thể mềm mại dính sát đi lên.
Chắc là bởi vì ngâm mình bên trong dược dục, thân thể lạnh lẽo của Nam Cung Nhã trở nên vừa nóng lại mẫn cảm. Nàng thậm chí có thể dễ dàng cảm nhận được mỗi một chỗ da thịt của Lưu Trưng khi lướt qua thân thể của nàng, mang theo từng đợt càm giác tê dại.
Nam Cung Nhã miệng khô lưỡi khô, kìm lòng không được duỗi tay qua, dừng ở bên hông bóng loáng mềm mại của Lưu Trưng, một đường hướng lên trên, mơn trớn sau lưng nàng, càm nhận thấy dường như còn mềm mại hơn nước.
Lưu Trưng cúi đầu hơi thở hồn hển, lại bắt nạt.
“Ngươi nếu còn lộn xộn...”
Nam Cung Nhã chỉ nghe nửa câu đầu, liền vội vàng thành thành thật thật đem tay đang lộn xộn thu trở về.
Lưu Trưng tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng một cái.
Nam Cung Nhã lúc này thần tình đỏ bừng, có chút luống cuống mở to hai mắt, cắn cắn môi lại lui về. Nhưng Lưu Trưng căn bản không có ý buông tha nàng, trực tiếp đè ép qua, đem Nam Cung Nhã để bên cạnh bể.
“Ngươi... Ngươi làm gì...”
Lưu Trưng vẫn không đáp lời, chỉ đưa tay qua sờ lên, từ lưng của nàng đi xuống khẽ bước qua thắt lưng, lại phủ lên chiếm hữu trước ngực mềm mại cảu nàng. Nam Cung Nhã muốn trốn tránh lại phát hiện mình trước sau đều không có đường lui, dưới chân trống trơn không có chỗ đặt, thật vất vả bước lên bậc thang lại bước trượt.
Nàng chỉ càm thấy trên người nàng mỗi chỗ bị vuốt ve đều trở nên càng ngày càng nóng rực, cơ hồ muốn đem nàng bốc cháy.
“Lưu...”
Lưu Trưng cúi đầu hôn xuống, nhưng không giốn như dĩ vãng thâm nhập vào trong mà chính là lướt qua, tinh tế khẽ chậm liếm ở bên môi, bên mặt, cằm, cổ nàng.
Nam Cung Nhã càm thấy chính mình sắp không chống cự được, mà điểm đựa duy nhất là Lưu Trưng đang hung hăng “khi dễ” nàng. Nàng ô ô kêu hai tiếng, cuối cùng đành phải đưa tay ôm lấy thân thể trước mặt.
Lưu Trưng gây xích mích trong chốc lát, lại đột nhiên ngừng lại.
Nam Cung Nhã cảm thấy cả người hư không, liền ngây ngẩn nhìn nàng.
“...”
“Ngươi vừa rơi xuống nước...” Lưu Trưng làm như chần chừ trong chốc lát, mới nói: “Vẫn là đem thân thể dưỡng tốt trước.”
“...”
Nam Cung Nhã hận trong lòng đến nghiến răng nghiến lợi.
Vừa rồi... Vừa rồi là ai khiêu khích nàng trước!