Đội bóng rổ được thầy giáo cho nghỉ ngơi một ngày, đội bóng rổ nữ được cả trường khen rất nhiều, thầy hiệu trưởng còn biểu dương cả đội trước toàn trường. Trương Mạn Hy trước đã được mọi người để ý nhiều giờ lại là người đưa đội bóng rổ tiến vào chung kết hiển nhiên là người được bàn tán và khen ngợi nhiều nhất.
Nhưng đối với Trương Mạn Hy cả trường khen ngợi, ngưỡng mộ vẫn không bằng một người trong lòng cô, Mạc Thiên Trúc chỉ đến xem cô thi đấu duy nhất một trận, cô không phải muốn bắt ép cậu ấy đến nhưng trong lòng cô rất mong muốn những trận đấu quan trọng có Mạc Thiên Trúc ngồi trên khán đài. Không may những ngày Trương Mạn Hy thi đấu thì gần như đều trùng lịch học thêm của Mạc Thiên Trúc nên cô có muốn cũng không đến được.
Chiều nay, Trương Mạn Hy trở lại tập luyện để ngày mai thi đấu trận chung kết. Đối thủ của trận chung kết là cao trung A, đúng như lời đồn Diệp Tử Lan rất mạnh, đa số chiến thắng của trường A đều góp công của Diệp Tử Lan. Dường như người hâm mộ giải đấu này đều hy vọng Trương Mạn Hy và Diệp Tử Lan có một trận đấu đối đầu và giờ thì nó đã xảy ra. Cả hai đội đều ngang tài ngang sức và đều có người đội trưởng tài giỏi, khiến khán giả hết sức mong đợi trận đấu này.
Trương Mạn Hy trong lúc tập luyện thì Mạc Thiên Trúc đến xem một chút, Trương Mạn Hy vừa nhìn thấy Mạc Thiên Trúc thì trong lòng có chút vui mừng, dừng động tác lại rồi đi ra phía Mạc Thiên Trúc.
"Không về cùng Đình Phong sao?" Trương Mạn Hy hỏi.
"Tớ bảo cậu ấy về trước, hôm nay tớ ở lại đợi cậu"
Trương Mạn Hy cong môi, cô bảo Mạc Thiên Trúc ra ghế ngồi đợi, cô tập luyện một lúc nữa sẽ nghỉ. Lâm Hạ Lam vì hôm nay thầy giáo chủ nhiệm nhờ vả cô một số chuyện mà đến nhà đa năng hơi muộn, Lâm Hạ Lam trên đường đến chỗ tập của Trương Mạn Hy thì còn rất vui vẻ, hớn hở chạy thật nhanh nhưng vừa đến cửa thì nụ cười trên môi cô chợt tắt khi nhìn thấy Trương Mạn Hy ngồi cạnh Mạc Thiên Trúc. Trong lòng Lâm Hạ Lam đột nhiên nổi lên một tia đau đớn, cô nhìn họ một hồi rồi xoay người đi về.
Trên đường đi, Lâm Hạ Lam khuôn mặt mang một tâm trạng nặng nề, có phải cô đã nghĩ ngợi linh tinh quá nhiều rồi không? Dù sao họ cũng là bạn thân từ nhỏ, họ ở gần nhau là chuyện bình thường nhưng tại sao trong lòng lại cảm thấy đau.
Vừa đi vừa nghĩ linh tinh, Lâm Hạ Lam không để ý mà va vào một người, cô vội vàng xin lỗi nhưng không nghĩ người đó là người quen.
"Giờ này mới về sao?" Lăng Thiên Hàn lên tiếng. ( Lẽ ra bạn Lăng Thiên Hàn này phải được lên sóng từ đầu và là một nhân vật rất quan trọng nhưng bạn ấy lặn mất tăm chỉ bởi một lý do: Author quên mất sự tồn tại của bạn ấy.
"Rất xin lỗi bạn" - Author said)
" Thiên Hàn, sao cậu lại ở đây?" Lâm Hạ Lam bất ngờ khi người trước mặt lại là Lăng Thiên Hàn.
"Đi đưa đồ cho mẹ, về muộn vậy?" Lăng Thiên Hàn nói.
"À, ở lại thầy giáo nhờ chút việc"
"Có chuyện gì mà vừa đi vừa cúi gằm mặt xuống thế kia? đi đụng chết người ta bây giờ" Lăng Thiên Hàn cười cười đưa tay lên xoa đầu Lâm Hạ Lam, vì Lâm Hạ Lam lùn hơn Lăng Thiên Hàn nhiều nên cậu ta hay xoa đầu cô, việc này đã xảy ra từ rất lâu rồi.
"Không có gì" Lâm Hạ Lam trả lời với giọng nói ỉu xìu.
"Nói dối. Con người lưu giữ những kí ức xung quanh mình, những kỉ niệm vui bên trên, những kỉ niệm buồn bên dưới, khi cậu vừa nghĩ gì đó vừa nhìn xuống dưới thì đó là chuyện buồn"
"Cậu đọc nhiều thứ linh tinh quá rồi đó" Lâm Hạ Lam nhăn mặt nhìn Lăng Thiên Hàn.
"Haha, tính ra bến xe đợi xe bus đúng không? Thôi lên tớ đèo về luôn đi" Lăng Thiên Hàn nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Lâm Hạ Lam thì bất cười. Cậu vỗ vào yên sau con đạp thể thao của mình rồi nói.
Lâm Hạ Lam gật đầu rồi lên xe của Lăng Thiên Hàn cùng cậu ấy về.
Trương Mạn Hy khi tập luyện xong thì cũng về cùng Mạc Thiên Trúc, trên đường về Mạc Thiên Trúc có bảo Trương Mạn Hy vào quán ăn gần trường mà bữa trước Lâm Hạ Lam rủ cô vào. Trương Mạn Hy đồng ý, cả hai vào quán, ngồi ở một chiếc bàn trong góc.
"Ngày mai, tớ sẽ thi đấu trận chung kết, cậu có đến không?" Trong lúc ngồi đợi, Trương Mạn Hy hỏi.
" Ngày mai tớ được nghỉ nên tớ nhất định sẽ đến" Mạc Thiên Trúc cười nói.
" Thật?...không được nuốt lời" Trương Mạn Hy vui mừng với câu trả lời này.
"Nhất định" Mạc Thiên Trúc khẳng định lại.
Vừa lúc đồ ăn được mang ra, Trương Mạn Hy cảm thấy rất thích bữa ăn này có lẽ bởi vì được ăn riêng cùng Mạc Thiên Trúc, tâm trạng tốt hiển nhiên đồ ăn sẽ ngon.
Chiều hôm sau, trận chung kết giải bóng rổ toàn thành phố cuối cùng cũng diễn ra, ngay từ sớm người đến xem đã rất đông, Lâm Hạ Lam cũng nhanh chóng tìm được chỗ ngồi tốt, cô rất mong chờ trận đấu này.
Cả hai đội đã ở trên sân để tập luyện trước trận đấu. Trương Mạn Hy đưa mắt nhìn xung quanh khán đài, khi thấy Lâm Hạ Lam đưa tay lên vẫy mình, Trương Mạn Hy gật đầu ra hiệu.
Trương Mạn Hy tìm khắp khán đài hai đến ba lượt, mỗi phía cô đều tìm rất kỹ nhưng vẫn không thấy Mạc Thiên Trúc đâu. Cô lại nhìn đồng hồ thấy vẫn còn 15p 'có lẽ Thiên Trúc một lát nữa sẽ đến' cô tự nhủ lòng mình là như vậy.
Trọng tài đã thổi còi yêu cầu hai đội đứng ra giữa sân, trận đấu đã gần như bắt đầu rồi, Trương Mạn Hy vẫn cố tìm thử một lần nữa nhưng người cô mong chờ nhất vẫn chưa tới. Trương Mạn Hy có hơi cau mày, cô nghĩ Mạc Thiên Trúc chắc là có việc đột xuất nên không thể đến được nhưng cô không thể ngăn cản được cảm giác đau nhói đang dần nổi lên trong lòng.
Thà rằng cậu ấy không hứa với cô, đừng để cô vui mừng mà hi vọng thì giờ cô đã không hụt hẫng, đây là một trận đấu quan trọng cô chỉ muốn cậu ấy xem duy nhất trận đấu này thôi nhưng cậu ấy cuối cùng cũng không đến.
Trương Mạn Hy đứng thơ thẩn làm trọng tài phải gọi mấy lượt cô mới nhận ra, trọng tài nhắc nhở đội trưởng hai bên rồi bảo mọi người vào vị trí chuẩn bị. Khi tiếng còi vang lên, trọng tài tung quả bóng lên không trung, trận đấu chính thức bắt đầu.
Trương Mạn Hy cùng Diệp Tử Lan nhảy lên lấy bóng, Trương Mạn Hy chiều cao có chút nhỉnh hơn Diệp Tử Lan nên người cướp được bóng là Trương Mạn Hy. Những phút đầu tiên Trương Mạn Hy điên cuồng ghi điểm, cô bây giờ tâm trạng rất hỗn loạn, trong đầu cô chỉ có hai chữ "ghi điểm" nhưng trong lòng vẫn không bớt đau nhói.
Những phút đầu tiên, Trương Mạn Hy tưởng như đã chơi với 200% sức lực, mọi người trên khán đài chưa từng thấy Trương Mạn Hy ghi điểm nhanh như vậy, dường như đây là trận chung kết nên cô ấy mới quyết tâm dành chiến thắng.
Diệp Tử Lan cũng không phải dạng vừa cô không thể ngăn Trương Mạn Hy nhưng cũng không phải chịu thua về khâu ghi điểm, Diệp Tử Lan đã cố gắng kéo đội mình đuổi kịp điểm số với trường X.
Cuộc rượt đuổi điểm số của cả hai gay cấn khiến cho khán giả đứng ngồi không yên, cổ động viên của hai đội đều cổ vũ rất nhiệt tình. Lâm Hạ Lam cảm thấy không khí sôi động thì cũng rất vui vẻ hòa mình vào mà cổ vũ cho cao trung X .
Danh Sách Chương: