• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay, ở căng tin, Lâm Hạ Lam cùng các chị đồng nghiệp đi ăn trưa như ngày bình thường. Khi mọi người đã lựa được đồ ăn vào đĩa của mình, Lâm Hạ lam cùng ba anh chị cùng phòng ra một chiếc bàn trống ngồi.

Mọi người vừa ăn uống vừa nói chuyện rất vui vẻ, sẽ chẳng có chuyện gì nếu Lâm Hạ Lam không đứng dậy đi lấy nước uống.

Khi Lâm Hạ Lam đứng lên, cô xoay người không may va trúng Trương Mạn Hy, Trương Mạn Hy lại đang cầm một bát nước rau củ bị va bất ngờ khiến bát nước đổ hết lên người cô.

Cả căng tin đều hướng sự chú ý vào hai người, thỉnh thoảng Trương tổng có xuống căng tin ăn. Xui xẻo cho Lâm Hạ Lam, mọi người đều lo lắng thay cho cô, bộ quần áo của Trương tổng có lẽ rất đắt tiền. Nhìn chiếc áo đẹp như vậy bị đồ ăn dính lên thật đáng tiếc.

Lâm Hạ Lam cũng nghĩ mình chết đến nơi rồi, cô liền vội vàng lấy khăn giấy lau đi chỗ đồ ăn làm bẩn chiếc áo của tổng giám đốc.

" Trương tổng... Em xin lỗi.... Em không để ý.... Em xin lỗi chị"

Trương Mạn Hy khi bị đổ đồ ăn lên người thì không vui chút nào. Cô khuôn mặt không tức giận nhưng cảm thấy hơi khó chịu vì đồ của mình bị bẩn rồi. Trương Mạn Hy thấy Lâm Hạ Lam đang cố gắng lau đi vết bẩn nhưng hơi vô ích vì nó không thể sạch được với khăn giấy.

Nhưng nhìn khuôn mặt trắng bệch sợ hãi của Lâm Hạ Lam khiến Trương Mạn Hy thấy buồn cười. Trương Mạn Hy xoay người đi vào nhà vệ sinh, cô lấy nước lau qua chỗ bị bẩn rồi định đi vào phòng lấy bộ đồ mới đi thay nhưng vừa định bước ra thì có một người lại chạy vào.

Lâm Hạ Lam chạy theo Trương Mạn Hy vào nhà vệ sinh, khuôn mặt tội lỗi tưởng như sắp khóc đến nơi. Trương Mạn Hy thấy vậy lại muốn trêu đùa một chút.

" Chị Mạn.... À Trương tổng, em xin lỗi, bộ đồ của chị bao nhiêu tiền? Em sẽ đền cho chị." Lâm Hạ Lam cúi đầu xin lỗi.

" Đền ư? bộ đồ của tôi có khi bằng cả tháng lương của em đấy" Trương Mạn Hy tiến gần lại chỗ Lâm Hạ Lam.

Trương Mạn Hy tiến một bước, thì Lâm Hạ Lam lùi một bước chỉ khi phía sau là bức tường không thể lùi được nữa cô sợ hãi nhìn Trương Mạn Hy .

Trương Mạn Hy nhìn khuôn mặt đáng thương của Lâm Hạ Lam thì buồn cười cô đập mạnh tay lên tường, ép Lâm Hạ Lam vào một góc không để cho em ấy có thể thoát.

" Dù vậy em vẫn phải đền cho chị" Lâm Hạ Lam vào thế khó, cô nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Trương Mạn Hy đang ở rất gần thì mặt hơi đỏ lên một chút. Tim đập cũng nhanh hơn.

"Tôi không muốn em đền bộ đồ này" Trương Mạn Hy ghé sát mặt nói với Lâm Hạ Lam.

" Vậy chị muốn em phải làm sao?" Trương tổng ,chị là đang muốn hành hạ em sao?

" Tôi muốn em mời tôi một bữa ăn" Trương Mạn Hy ghé vào tai Lâm Hạ Lam nói nhỏ.

Lâm Hạ Lam nghe xong thì cảm thấy có thể thở phải nhẹ nhõm, một bữa ăn không đắt tiền bằng bộ đồ này.

" Chỉ vậy thôi" Lâm Hạ Lam nghi ngờ, chỉ vậy thôi sao? Có dễ dàng quá không?

" Đúng vậy, nhưng tôi muốn ăn ở một chỗ  mà chỗ này đi hơi xa nên ngày mai được nghỉ em hãy đến nhà tôi rồi chúng ta sẽ đi" Trương Mạn Hy mỉm cười nói.

Lâm Hạ Lam nghe thấy thì hơi nhăn nhó, đi ăn riêng với Trương Mạn Hy lại còn ở một nơi rất xa nữa. Còn bắt cô đến nhà chị ấy.

" Sao? Không muốn à?" Thấy Lâm Hạ Lam nhăn nhó Trương Mạn Hy hỏi lại.

" Không phải... Thôi được mai em sẽ đến" Lâm Hạ Lam thấy ánh mắt của Trương Mạn Hy nhìn mình thì không dám từ chối.

" Đưa điện thoại đây" Trương Mạn Hy chìa tay ra.

" Để làm gì?" Lâm Hạ Lam hơi ngơ ngác.

" Thế không muốn lấy địa chỉ nhà với số điện thoại của tôi sao?" Trương Mạn Hy nhìn khuôn mặt ngơ ngác đến buồn cười của Lâm Hạ Lam mà trong lòng lại thấy vui hơn.

Lâm Hạ Lam nhớ ra, cô lấy điện thoại trong túi ra đưa cho Trương Mạn Hy, sau khi nhập số điện thoại và địa chỉ nhà vào ghi chú thì Trương Mạn Hy trả lại cho Lâm Hạ Lam. Trương Mạn Hy buông Lâm Hạ Lam ra nở một nụ cười với em ấy  rồi đi ra ngoài.

Lâm Hạ Lam lúc này được thả lỏng thì người như muốn khụy xuống. Trời ạ! Tim cô đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài luôn, chị Mạn Hy thơm quá, cô suýt nữa bị mùi hương ấy mê hoặc. Cũng may vẫn còn giữ được tỉnh táo, không biết Trương Mạn Hy định đi ăn ở đâu mà phải đi xa.

Trương Mạn Hy trở về phòng, bảo thư ký Dương đem một bộ đồ mới đến cho mình, thay tạm ra. Xong xuôi cô ngồi xuống ghế, ăn một chút đồ ăn nhanh mà thư ký Dương mua về. Vừa nãy đồ ăn bị đổ làm cô không thể ăn được gì cả.

Vừa ăn vừa nghĩ đến khuôn mặt sợ hãi của Lâm Hạ Lam, Trương Mạn Hy lại thấy buồn cười. Cô không nghĩ em ấy sợ mình đến như vậy.

--------------------------------

Hôm sau, Lâm Hạ Lam theo địa chỉ mà tìm đến nhà của Trương Mạn Hy, đứng bên ngoài nhìn vào, ngồi nhà thật to và đẹp vậy mà chỉ có một mình Trương Mạn Hy ở hay sao? Ấn chuông cửa, Lâm Hạ Lam hơi giật mình khi cánh cửa tự động mở ra. Cửa nhà Trương Mạn Hy có chế độ nếu ấn thì có thể mở từ trong nhà.

Lâm Hạ Lam đi vào bên trong, sân vườn rất rộng và đẹp, còn có rất nhiều cây cảnh xung quanh. Vào trong nhà, Lâm Hạ Lam mới thực sự choáng ngợp, căn nhà này quá lớn đối với một người. Được trang trí theo kiểu châu âu, mỗi thứ đồ trang trí đều thấy thật đắt tiền.

Trương Mạn Hy vừa tắm xong thì thấy Lâm Hạ Lam bấm chuông cửa.

" Em ngồi ghế đi, tôi đi sửa soạn lại một chút." Trương Mạn Hy tóc vẫn còn ướt, ra nhắc nhở Lâm Hạ Lam một chút rồi đi vào phòng.

Lâm Hạ Lam thấy Trương Mạn Hy tóc vẫn còn ướt, người mặc một chiếc áo choàng tắm thì mặt liền đỏ lên vội vàng xoay người né tránh. Nhưng vừa tắm xong khiến mùi thơm của Trương Mạn Hy như muốn bao trùm cả căn nhà, Lâm Hạ Lam cố gắng kiềm chế lại tim của mình.

Lâm Hạ Lam ngồi ghế, cô cứ nhìn quanh căn nhà để ngắm nghía, căn nhà này quả thực rất đẹp. Lát sau, Trương Mạn Hy đi ra với một bộ đồ bình thường, chỉ là áo trắng quần jean, nhưng toát lên vẻ thanh thoát khiến ai cũng bị mê hoặc.

Lâm Hạ Lam đứng nhìn không dời mắt khiến Trương Mạn Hy phải gọi mấy tiếng mới nhận ra.

Trương Mạn Hy cười mỉm rồi đi ra gara để xe, lái con Lexus trắng ra khỏi gara, Trương Mạn Hy bảo Lâm Hạ Lam lên xe, cô sẽ đưa em ấy đi. Lâm Hạ Lam ngồi bên cạnh Trương Mạn Hy, cô lúng túng cài dây an toàn, càng vội vàng lại càng không được.

Trương Mạn Hy thấy Lâm Hạ Lam cài mãi không được dây an toàn thì nhướn người sang, sát gần Lâm Hạ Lam cài dây hẳn hoi vào cho em ấy. Lâm Hạ Lam xấu hổ, khuôn mặt đỏ lên chỉ nói nhẹ một câu cảm ơn.

Trương Mạn Hy gật đầu rồi lái xe đi, đã đi được một đoạn đường nhưng cả hai vẫn chỉ im lặng. Thỉnh thoảng Trương Mạn Hy có liếc nhìn người bên cạnh một chút và chỉ cười nhẹ.

" Chúng ta sẽ đi hơi xa nên em hãy nghỉ một chút đi, kéo chiếc cần gạt kia, ghế sẽ ngả xuống" Trương Mạn Hy nhắc nhở.

Lâm Hạ Lam không muốn ngủ nhưng nếu cứ ngồi không với Trương Mạn Hy thế này chắc cô muốn độn thổ mất. Lâm Hạ Lam liền ngả ghế ra sau, rồi giả vờ nhắm mắt ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK