• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngon không cháu?" Bà nhẹ nhàng hỏi, "Tiểu Triều gầy quá, giống y như Tiểu Khê nhà bà vậy. Thế sao mà được, đang tuổi ăn tuổi lớn mà."

 

"Đúng đó đúng đó, Tiểu Triều mau ăn nhiều lên!"

 

Cô thỏ nhỏ Tô Khê nở một nụ cười rạng rỡ, khác hẳn vẻ mặt ở trường, tươi vui, sinh động hẳn lên.

 

Hương thơm của canh cá len lỏi khắp khoang miệng, hơi nóng bốc lên làm mắt tôi hơi cay. Tôi nhìn bà đang vừa ăn vừa căn dặn, nhìn Tô Khê cúi đầu tập trung ăn, cảm giác như đang đứng ở một góc xa xôi, lặng lẽ quan sát cuộc sống của chính mình.

 

Từ nhỏ, tôi đã được bà nuôi nấng. Bà lúc nào cũng lẩm bẩm nói mãi không thôi, hay cằn nhằn nhưng lại nấu cho tôi rất nhiều món ăn ngon. Dưới ánh đèn, bà từng may vá quần áo cho tôi, dù đã lớn tuổi vẫn phải bươn chải vì miếng cơm manh áo. Bà thường dậy từ sáng sớm, làm một xe đầy bánh bao nhỏ và há cảo, rồi đẩy chiếc xe ấy đến trường để kiếm được một chỗ bán tốt. Thỉnh thoảng, các tiểu thương vì giành chỗ mà cãi vã, bà sẽ nhường một bước, lùi về góc nhỏ, nhưng vẫn kiên nhẫn chào đón lũ trẻ đến mua đồ ăn sáng.

 

Bà đã già rồi. Nhưng bà vẫn đứng thẳng lưng, như một xà nhà không bao giờ sập đổ, che chở cho Tô Khê một mái nhà bình yên.

 

Tôi uống cạn bát canh cá.

 

Kiếp này, tôi tuyệt đối sẽ không để Tô Khê và bà gặp chuyện.

 

"Cậu là ai? Sao lại biết nhiều chuyện như vậy?"

 

Điện thoại rung lên. Là tin nhắn từ Hứa Du. Tôi nhìn màn hình, khẽ bật cười mà không đáp lại.

 

"Đã kiểm tra chưa? Tôi không lừa cậu đúng không?"

 

"Trần Như Như vốn dĩ là một kẻ lừa đảo. Cô ta khoác lên mình vỏ bọc thiên kim tiểu thư, bám lấy Trì Thịnh, sai khiến các cậu. Cô ta ép các cậu batnat người khác."

 

"Cậu cam tâm sao?"

 

Không có câu trả lời. Nhưng kết quả thì đã định sẵn.

 

"Nếu tôi là cậu, tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của kẻ lừa đảo ngay trước mặt tất cả mọi người. Như vậy, cô ta mới phải nhận báo ứng xứng đáng."

 

Tôi liếc nhìn ảnh và video do chú Lương gửi đến. Trong ảnh, Trần Như Như đi vào một khu chung cư cũ, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, dìu một người đàn ông bụng phệ lên lầu. Trong video, cô ta gọi người đàn ông đó là "ba". Sau khi xác nhận Hứa Du đã nhận được, tôi xóa sạch dữ liệu.

 

Mở lại màn hình tin nhắn, tôi thấy Hứa Du vừa gửi đến hai dòng:

 

Hứa Du: "Sùng Triều..."

 

Hứa Du: "Bị bạn thân lừa dối thì phải làm sao?"

 

Tô: "Bạn thân thì sẽ không lừa dối nhau. Người lừa dối cậu, chưa từng coi cậu là bạn."

 

Hứa Du: "Tớ muốn vạch trần kẻ lừa đảo, nhưng sợ mọi người không tin tớ."

 

Tô: "Nếu cậu có bằng chứng, mọi người sẽ tin. Nhưng nếu bằng chứng chưa đủ… thì trừ khi cô ta đã làm điều sai trái."

 

Trừ khi cô ta là kẻ xấu.

 

Giống như cách Trần Như Như đối xử với Tô Khê. Chỉ cần chứng minh Tô Khê không đúng, thì dù cô ấy có nói gì, cũng sẽ không ai tin.

 

Tô: "Du Du, cậu ổn chứ? Ai đã lừa cậu vậy?"

 

Tô: "À phải rồi, tớ đã chuẩn bị quà cho cả cậu và Như Như đấy! Hai cậu đều là bạn tốt của tớ mà! Lát nữa đến lấy nhé!"

 

Ngọn lửa này, càng lúc càng bùng lên mạnh mẽ.

 

11

 

Trung thu, trường tổ chức lễ hội hoành tráng. Học sinh tập trung trong hội trường, mỗi lớp ngồi theo khu vực riêng. Hàng ghế đầu là lãnh đạo nhà trường và các quan chức thành phố.

 

Tôi nhìn thấy chú Trịnh, người có quan hệ rất tốt với ba tôi, cũng đang ngồi trong hàng ghế đó. Tôi bèn mỉm cười, bước tới chào hỏi: "Chú Trịnh, lần này chú đến sao ạ?"

 

"Là Triều Triều à." Chú Trịnh mỉm cười, "Ba cháu nói cháu ở đây vẫn ổn nên nhờ chú qua xem thử. Xem ra càng ngày càng xinh đẹp nhỉ." 

 

Chú quay sang giới thiệu tôi với các lãnh đạo nhà trường: "Đây là Tô Sùng Triều, con gái của Tô Nhược Hoa. Cũng có thể xem là cháu gái của tôi đấy."

 

"Chú Trịnh lại trêu con rồi!" Tôi làm bộ giận dỗi lườm chú, sau đó mỉm cười lễ phép chào từng người. Các lãnh đạo phần lớn đều đã gặp tôi trước đó, hoặc đã được ba tôi căn dặn từ trước, nên ai nấy đều ngầm hiểu mà niềm nở tiếp chuyện.

 

Tôi quay lại chỗ ngồi, bên cạnh Tô Khê. Không thấy Hứa Du đâu. Tôi nhớ lúc nãy thoáng thấy cô ta vội vã rời khỏi lớp, trên tay còn cầm một chiếc USB.

 

Nhếch môi cười nhẹ, tôi quay lại nhìn sân khấu. Cùng lúc đó, một bài đăng bí mật xuất hiện trên diễn đàn trường.

 

"Sốc! Thiên kim tiểu thư nhà họ Trần hóa ra chỉ là giả mạo? Trần Như Như đã lừa dối tất cả chúng ta!"

 

Bài đăng kèm theo những bức ảnh và video giống hệt những gì tôi vừa xóa trong điện thoại.

 

Nội dung chủ yếu chỉ trích Trần Như Như đã dựng lên vỏ bọc thiên kim tiểu thư, lừa gạt Trì Thịnh, thậm chí còn tác oai tác quái trong trường dựa vào một lời nói dối.

 

Trong lúc lễ hội diễn ra, nhiều học sinh tranh thủ lướt diễn đàn nên bình luận bắt đầu tăng lên nhanh chóng:

 

3L: Chắc là giả thôi...

 

5L: Thông tin thú vị: ảnh có thể Photoshop.

 

8L: Thông tin thú vị: video thì không thể chỉnh sửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK