Trong ánh mắt kinh hoàng của Trì Cảnh Niên, ta vừa phủi phủi vết trà b.ắ.n lên người, vừa châm biếm nói:
“Đến con ch.ó bị đánh còn biết đường mà chạy, Trì Cảnh Niên, sao ngươi lại mặt dày vô sỉ đến vậy, cứ ép ta phải nói trắng ra?”
“Quả là phong thái công tử thế gia, cái bộ dạng si tình làm bộ làm tịch này, thật đúng là giống hệt mấy tiểu quan trong nam phong quán (kỹ viện nam).”
Ba năm sau, ta đem những lời năm xưa hắn từng nói, trả lại cho hắn không sót một chữ.
Mặt Trì Cảnh Niên đỏ bừng, tức giận đến toàn thân run rẩy.
Nhưng hắn rõ ràng đã nhớ ra xuất xứ của câu nói này, không thể nổi cơn thịnh nộ được.
Võ An Hầu mặt mày âm trầm đứng dậy, toàn thân tản ra sát khí.
“Nếu lệnh ái không nguyện ý gả chồng, vậy thì cứ ở Phủ Thái sư báo hiếu cả đời đi. Bản Hầu cứ muốn xem, người mà Võ An Hầu phủ không có được, ai dám cưới!”
Ông ta hung hăng liếc xéo ta một cái, lời nói tràn ngập ý uy hiếp.
Trì Cảnh Niên dùng mu bàn tay lau đi vết m.á.u trên trán, cũng phụ họa theo:
“Phụ thân nói phải. Phụ thân chiến công hiển hách, há lại có thể so sánh với Phủ Thái sư chỉ biết co đầu rụt cổ ở Kinh thành?”
“Mục Thanh Ly, nàng phải nghĩ cho kỹ đấy, trong Kinh thành này ai dám đối đầu với Võ An Hầu phủ? Nàng không gả cho ta, ai dám cưới nàng! Đợi đến khi cha mẹ nàng qua đời, không nơi nương tựa, cổ phật thanh đăng –(đèn xanh gió rỗng, cuộc sống tu hành cô đơn) chính là quy túc cuối cùng của nàng!”
Trì Cảnh Niên nghiến răng nghiến lợi, trùng lặp với dáng vẻ ép ta hủy hôn ước ba năm trước.
Điềm tĩnh vững vàng đều là giả dối, hắn vẫn là cái gã thế tử phủ Hầu mắt cao hơn đầu năm xưa, chưa từng thay đổi.
Ta khẽ chạm vào miếng ngọc bội bên hông, vật Lý Thừa Chiêu đích thân cài lên cho ta lúc chia tay.
"Phủ Thái sư ta dù không thể sánh bằng Võ An Hầu phủ, nhưng cũng là danh gia vọng tộc có tiếng ở Kinh thành. Sao ngươi dám chắc như vậy, rằng không ai chịu cưới ta?"
Trì Cảnh Niên cho rằng ta đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ. Hắn lại lần nữa cảnh cáo ta:
"Mục Thanh Ly, nếu ngươi đã không biết điều, vậy thì cứ chờ xem..."
Lời còn chưa dứt, một giọng nói sang sảng vang vọng, lọt vào tai từng người:
"Thánh chỉ đến —"
Tổng quản nội giám nâng cao tờ thánh chỉ vàng rực, bước vào.
Mọi người vội vàng tiến lên, quỳ rạp xuống đất.
Trong thánh chỉ, hoàng đế khen ngợi ta đoan trang hiền thục, thông tuệ hơn người, là điển phạm cho khuê nữ Kinh thành.
Nay hạ chỉ tứ hôn ta cho Phúc Vương Lý Thừa Chiêu, thành hôn trước cuối năm.
15.
Trước ánh mắt kinh hoàng của cha con Võ An Hầu, tổng quản thái giám thu thánh chỉ, trao cho cha ta, cất giọng chúc mừng:
"Thái sư thật có phúc, bao nhiêu người dòm ngó vị trí Phúc Vương Phi, nào ngờ lại rơi xuống Phủ Thái sư. Đến ngày Vương Phi thành thân, lão nô nhất định phải đến xin chén rượu mừng."
Cha ta cười đáp "không dám", kín đáo nhét một gói ngân lượng vào tay tổng quản thái giám.
Ta nâng thánh chỉ định đến từ đường dâng lên, lại bị Trì Cảnh Niên xông tới ngăn cản.
Ánh mắt hắn hung ác, như thể ta là tội nhân tày đình.
"Phúc Vương? Ngươi cấu kết với Phúc Vương từ bao giờ! Hay cho Mục Thanh Ly, ta còn trách ngươi sao không chịu gả cho ta, hóa ra là sớm đã có tình nhân mới!"
"Ngươi đúng là thủ đoạn cao tay, lại có thể mê hoặc Phúc Vương cầu xin thánh chỉ!"
Nhìn vẻ giận dữ của hắn, ta bật cười khẽ.
"Trì Cảnh Niên, chính ngươi ba năm trước đã ầm ĩ đòi từ hôn. Ta dựa vào cái gì phải chờ đợi loại tiểu nhân thất tín như ngươi?"
"Thế tử gia thật đúng là bá đạo, chỉ cho phép mình ôm mỹ nhân về, lại không cho phép ta tái giá tìm người tốt!"
Trì Cảnh Niên gầm lên:
"Diệp Vãn Vãn không phải là trở ngại giữa ta và ngươi! Vì ngươi, ta nguyện hưu thê, nhưng ngươi tư tình với Phúc Vương, có xứng đáng với ta không!"
Ta thật sự tức đến bật cười.
"Ngươi hưu thê Diệp Vãn Vãn thì liên quan gì đến ta? Ngày ngươi từ hôn đáng lẽ phải biết, cả đời này ta cũng sẽ không gả cho ngươi!"
Danh Sách Chương: