• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Thừa Chiêu là con trai út của Tiên Hoàng, còn nhỏ hơn đương kim Thánh Thượng tận ba mươi tuổi.

Tiên Hoàng băng hà, ngài liền đưa mẹ ruột là Vân Thái Phi đến Lạc Dương – đất phong của mình.

Những ngày đầu mới đến Lạc Dương, biểu tỷ sợ ta nhớ nhà, thường dẫn ta đi hội miếu náo nhiệt.

Đang lúc hứng thú dâng trào, ta thấy một đám công tử bột vây quanh một người.

Thiếu niên kia vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo, dáng người thẳng tắp như cây tùng cây bách trên núi, dường như chẳng hề hứng thú với bất cứ chuyện gì trên đời.

Có lẽ là vì đã rời khỏi Kinh thành, không còn bị gò bó, ta cũng bỏ đi cái vẻ khuôn phép giữ mình thường ngày.

Vào khoảnh khắc một tên công tử bột đặt tay lên vai thiếu niên kia, ta xông tới tát hắn văng sang một bên.

Ta hiên ngang che chắn trước mặt thiếu niên.

“Ta cảnh cáo các ngươi, đừng tưởng người đông thì có thể ức h.i.ế.p người khác!”

Tất cả mọi người đều ngây ra, nhìn ta như nhìn quái vật.

Trong mắt thiếu niên kia càng thêm kinh ngạc, còn có thêm một loại cảm xúc khó tả.

Sau này ta mới biết, người đó lại là Phúc Vương Lý Thừa Chiêu.

Người bị ta đánh, cũng là công tử thế gia có m.á.u mặt ở Lạc Dương.

Danh tiếng “hổ báo” của ta, lặng lẽ lan truyền trong giới thế gia Lạc Dương từ đó.

Đầu năm nay, Lý Thừa Chiêu cập kê, Vân Thái Phi liền bắt đầu lo lắng chuyện hôn sự cho ngài.

Xem mắt hết nhà này đến nhà khác, Lý Thừa Chiêu vẫn không chịu ưng ý, Vân Thái Phi bực mình, hỏi ngài muốn người như thế nào.

Lý Thừa Chiêu đỏ mặt nói, đã để ý đến cháu gái ngoại của Nhữ Dương Chu Thị.

Thái Phi mừng rỡ, lập tức mời người làm mối đến cửa.

Ta và Lý Thừa Chiêu được sắp xếp gặp mặt vài lần.

Ngài đứng dưới tàng cây, không dám nhìn thẳng vào mắt ta.

“Nàng đã từng đánh bọn họ, vậy thì không được đánh ta đâu đấy.”

Ta vội vàng gật đầu, lúc đó quả thật là lỗ mãng quá. Biết ngài là Phúc Vương, sao ta có thể dám động tay động chân nữa chứ.

Nhưng Lý Thừa Chiêu dường như hiểu lầm cái gật đầu của ta.

Ngài về liền nói với Vân Thái Phi, nhất định không cưới ai khác ngoài ta.

Vân Thái Phi cũng rất vừa lòng với ta, thúc giục ngoại tổ phụ ta mau chóng định liệu hôn sự.

“Ngài ấy đã lên đường đến Kinh thành rồi, nói là muốn vào cung xin một đạo thánh chỉ tứ hôn trước.”

Cha mẹ nghe Lý Thừa Chiêu coi trọng ta như vậy, cũng đều vui mừng khôn xiết.

12.

Ta về phủ chưa được mấy ngày, Trì Cảnh Niên đã lấy đủ mọi lý do đến tận cửa không biết bao nhiêu lần.

Ta lần nào cũng không gặp mặt.

Nhưng chân mọc trên người Trì Cảnh Niên, hắn muốn đi đâu ta cũng chẳng quản được.

Trong Kinh thành thậm chí đã có vài lời đồn đại, nói Võ An Hầu phủ muốn nối lại tình xưa với Phủ Thái sư.

Cha mẹ tức đến mất ngủ, hết lần này đến lần khác đếm đốt ngón tay, tính toán ngày Lý Thừa Chiêu đến Kinh thành.

Nếu có thể, ta hoàn toàn không muốn dây dưa gì đến Võ An Hầu phủ bọn họ nữa.

Linh cữu của Lâm lão phu nhân sau khi dừng lại bảy tuần bốn mươi chín ngày, sẽ được đưa đi an táng trước sự chứng kiến của đông đảo tân khách.

Trì Cảnh Niên và Diệp Vãn Vãn đương nhiên cũng nằm trong danh sách được mời.

Dù không muốn đến đâu, hôm nay cũng sẽ phải chạm mặt.

Hôm nay Diệp Vãn Vãn ăn mặc ngược lại rất giản dị.

Ả cũng không ngốc đến mức, trong tang lễ của người khác mà ăn diện lòe loẹt.

Sau khi tế điện xong, ta liền cáo từ chủ nhà.

Đang chuẩn bị rời đi, lại bị Trì Cảnh Niên chặn lại.

Hắn cúi đầu nhìn ta, trong mắt là vẻ ai oán không tan.

“Thanh Ly, sao nàng không chịu gặp ta?”

Nể tình tân khách đến viếng còn không ít, ta không tiện nổi giận, qua loa đáp hắn.

“Con gái khuê các chưa xuất giá, sao có thể tùy tiện gặp gỡ nam nhân?”

Trì Cảnh Niên vội vàng tiến lại gần ta một bước.

“Ta sao có thể là nam nhân xa lạ được chứ? Nàng và ta đã từng có hôn ước, nếu năm xưa người ta cưới là nàng…”

Ta nghiêm giọng ngắt lời hắn, trong giọng nói mang theo sự chán ghét, đến chính ta cũng nghe rõ mồn một.

“Thế tử thận trọng lời nói! Hôn ước giữa ta và Thế tử đã hủy bỏ từ ba năm trước, Thế tử chẳng lẽ đã quên rồi sao? Thế tử vì hồng nhan nhất nộ, quả thật là giai thoại lan truyền khắp Kinh thành.”

Đáng tiếc là hôn sự giữa ta và Lý Thừa Chiêu vẫn chưa hoàn toàn định đoạt, không tiện đem ra nói ở nơi này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK