Sau khi vào rừng, các khách mời liền bám sát sau lưng Lục Tuyết.
Lục Bảo Nhi đi được mấy bước, liền vạch đám cỏ dại ra, đào lên mấy cây nấm.
Những người khác lập tức phát ra tiếng “wow” như thể chưa từng thấy nấm bao giờ.
Giang Dĩ Niên khinh bỉ bĩu môi một cái.
Lục Tuyết rất hưởng thụ cảm giác được tâng bốc, bước ra nói:
“Mọi người có thể học theo Bảo Nhi trước, lát nữa rồi tự hái cũng được.”
Mấy người kia vội vàng gật đầu tán thành.
Giang Dĩ Niên thì chẳng buồn hưởng ứng, nắm tay tôi kéo đi về hướng khác trong rừng.
Lục Tuyết thấy mình bị bơ, nhíu mày hỏi:
“Giang Dĩ Niên, anh không đi cùng tụi tôi à?”
“Không.”
“Nhưng mà, anh có biết cách phân biệt nấm độc không?”
Vịt Bay Lạc Bầy
Thứ đáp lại cô ta chỉ là bóng lưng lạnh lùng của Giang Dĩ Niên.
Ba nhóm khách mời còn lại, dù gì cũng đã nể mặt Lục Tuyết, thấy thế thì lên tiếng an ủi:
“Giang Dĩ Niên trước giờ vẫn thích hành động một mình, chị Tuyết đừng để ý.”
“Phải đấy, lát nữa bọn họ không hái được nấm, thể nào cũng quay lại cầu xin cậu thôi.”
Lục Tuyết nghe vậy mới mỉm cười:
“Ừ.”
Tôi theo sau Giang Dĩ Niên đi sâu vào trong rừng.
Anh ấy mím môi không nói gì, khí chất như cao tận một mét chín.
Thế mà trong lòng lại lẩm bẩm như học sinh tiểu học:
【Con trà xanh kia đúng là ngốc c.h.ế.t đi được, bên ngoài rừng thì hái được bao nhiêu nấm?
Mấy hôm trước vừa mưa xong, dưới gốc cây chắc chắn có nhiều nấm, lại không độc, không phải dễ hái lắm sao?】
Vừa nghĩ đến đó, Giang Dĩ Niên bất ngờ nhét cái giỏ vào tay tôi, lạnh giọng bảo:
“Cầm lấy, theo anh.”
Anh đi đến gốc một cái cây, nhẹ nhàng vạch đám bụi rậm ra.
Những cây nấm mang theo mùi đất, còn đọng sương, khẽ rung nhẹ một cái.
Giang Dĩ Niên vốn luôn lạnh mặt, lúc này lại bất giác mỉm cười:
“Tìm thấy rồi.”