Vào lúc 5 giờ chiều khi tập hợp, mỗi người đều xách về một giỏ nấm đầy ắp.
Trong đó, Lục Tuyết thậm chí còn xin tổ chương trình thêm hai cái giỏ nữa.
Họ phấn khích thảo luận rôm rả, cho đến khi nhìn thấy tôi và Giang Dĩ Niên tay không đi tới.
“Giỏ của hai người đâu?”
Lục Tuyết khẽ giãn mày, cười nói như trêu chọc:
“Chẳng lẽ hái không được cái nào, tức quá ném cả giỏ đi rồi?”
Giang Dĩ Niên chẳng buồn khách sáo, liếc mắt trắng dã một cái, rồi nói với đạo diễn:
“Đi theo tôi.”
Anh dẫn mọi người đi sâu vào trong rừng.
Đi được nửa đường, Lục Tuyết không nhịn được phàn nàn:
“Tại sao cứ phải vào sâu thế? Ngoài này cũng có nấm mà.”
Giang Dĩ Niên cuối cùng không chịu nổi nữa, chẳng buồn quay đầu:
“Không đi thì đừng theo.”
Lục Tuyết: “…”
Cuối cùng, mọi người đến được nơi mà hồi nãy Giang Dĩ Niên dẫn tôi hái nấm.
Máy quay của tổ chương trình lập tức chạy theo ghi hình.
Các khách mời cũng nhìn thấy một cảnh tượng khó tin hiện ra trước mắt.
Chỉ thấy giữa khoảng đất bằng phẳng đã được dọn sạch, có đặt một cái giỏ.
Lấy giỏ làm trung tâm, xung quanh bán kính nửa mét chất đầy nấm.
Không chỉ số lượng như núi, mà những cây nấm đó còn căng tròn, đọng sương, trông vô cùng tươi ngon.
So với mớ nấm họ hái được bên ngoài thì đúng là một trời một vực.
Tổ chương trình liền gọi các khách mời lại phụ giúp, mang nấm về khu lều trại.
Không cần cân, bọn tôi dễ dàng giành ngôi quán quân.
Nhóm của Lục Tuyết thì về nhì.
Đạo diễn vừa công bố xong, tôi liền nghe thấy tâm thanh nghiến răng nghiến lợi của Lục Tuyết:
Vịt Bay Lạc Bầy
【Đồ vô dụng! Bị phát hiện vụ túi hương, giờ cả hái nấm cũng thua. Thật muốn bóp c.h.ế.t nó cho rồi!】
Tôi nhíu mày ngẩng đầu lên, liền thấy ánh mắt lạnh lẽo của cô ta rơi thẳng vào người Lục Bảo Nhi.
Sau khi thi xong, các khách mời có một tiếng nghỉ ngơi.
Tôi thừa lúc Giang Dĩ Niên đi vệ sinh, ôm theo máy tính bảng chạy tới gần lều của nhóm Lục Tuyết.
Vừa áp sát, tôi đã nghe thấy tiếng khóc nức nở bị kìm nén.
Giọng nói đầy giận dữ nhưng vẫn cố nén của Lục Tuyết vang lên rõ ràng:
“Chỉ biết khóc! Cái gì cũng không bằng được con phế vật Giang Dĩ Nhiên kia! Sớm biết vậy thì khỏi cần đưa mày từ quê lên, để mày ở đó trồng trọt nuôi heo cả đời cho xong!”